Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 28: Chương 28
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Một số người theo dõi weibo của Mỹ Thực Chiết Giang nhìn thấy tiêu đề như vậy thì tò mò xem thử.Đầu bài còn có link bài viết của Hoành Điếm Trạm. Đến khi nhìn thấy các món ăn đẹp mắt bày trên bàn gỗ, phong cảnh nên thơ càng tô điểm cho mỹ thực. Dưới bài đăng bắt đầu bàn tán sôi nổi.Người Chiết Giang: Cho hỏi ai ăn ở đây rồi cho xin ý kiến. Từ nhà tôi đến Hoành Điếm hơi xa. Có đáng để đi 1 tiếng tàu không nhỉ?Mèo Blog: Lầu trên ơi nghe bạn mình nói ngon lắm. Mèo đang lên lịch sẽ đến livestream thử cho các bạn hâm mộ xem. Trong bảng xếp hạng hiện tại, thịt kho đông pha đang là đỉnh lưu nổi bật nhất. Theo sau là sườn bò hầm sốt vang và gà cay Tứ Xuyên cũng ngon không kém. Nhưng ai thích thanh đạm lại khoái đậu hũ nhất phẩm. Nói chung món nào cũng ngon hết.Tiên Nữ của Hoành Điếm: Ủa ủa ủa, tại sao quán ăn mới mở nổi như vậy, ngay nhà mị mà mị không nghe thấy tiếng gió nào vậy.Tương Tư Đàm Gia: Vì mọi người thường bàn luận trong Hoành Điếm Trạm chứ không phải Chiết Giang Trạm nên ít người biết. Chẳng qua có một blogger đi ăn ở Đàm Gia về đã viết bài khen lên Mỹ Thực Chiết Giang, nếu không chắc phải đợi một thời gian nữa mọi người mới biết. Dẫu sao mới chỉ trong Hoành Điếm mà mọi người từ đầu giờ đã phải xếp hàng, nếu người ngoại lai đến nữa thì khéo khi không có mà ăn.Không thịt không vui: Trời ơi mấy người Hoành Điếm này thật gian xảo. Làm gì cũng âm thầm hoạt động ở trong đó. Tôi vừa vào mới biết được, nhóm người này còn nói rõ phải bảo tồn lương thực của Hoành Điếm nữa chứ. Không được cuối tuần này tôi nhất định phải đến ăn thử.Đàm Đàm nghe tiếng gõ cửa thì đi ra, ngạc nhiên nhìn Cao Văn đứng trước cửa. Mới sáng sớm 7 giờ rưỡi mà anh ấy đã đến ăn rồi sao. Cô còn chưa nấu mà.“Chào cô Đàm. Thật ngại quá không biết sáng mấy giờ cô bán vậy?”Vân Mộng Hạ Vũ“Xin lỗi anh Cao nhưng quán không có bán đồ ăn sáng.”Cao Văn nghe vậy không kìm được gương mặt thất vọng chán chường. Đàm Đàmkhó hiểu hỏi có chuyện gì thì mới biết chuyện của Cố Thần Vũ. Nhìn tờ giấy chuẩn đoán sức khỏe của người đàn ông hôm qua, không ngờ anh ấy lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy.“Thật sự tôi cũng đã thử mua ở các nhà hàng khác nhưng anh ấy đều không ăn nổi. Không ngờ hôm qua đến đây anh ấy ăn rất ngon miệng, tối cũng không mất ngủ nhiều. Nên tôi dự tính ngày ba bữa đến đây mua mang về. Không ngờ buổi sáng cô không bán.”“Nhưng mà ngày nào cũng ăn một món như vậy cũng sẽ ngán, tình hình sức khỏe như vậy nên ăn đầy đủ mới bổ sung dinh dưỡng được.”“Bác sĩ cũng nói vậy nhưng người không ăn được tôi cũng đâu thể ép. Anh ấy nói không mùi vị nhạt như nước sao tôi nỡ bắt mở miệng nhét vô. Có lần tự anh ấy cũng cố gắng nhưng mà ăn vào nôn ra, ngửi mùi đã thấy khó chịu. May mà tối qua anh ấy ăn được, nếu không cả ngày không có gì vào bụng rồi.”
Một số người theo dõi weibo của Mỹ Thực Chiết Giang nhìn thấy tiêu đề như vậy thì tò mò xem thử.
Đầu bài còn có link bài viết của Hoành Điếm Trạm. Đến khi nhìn thấy các món ăn đẹp mắt bày trên bàn gỗ, phong cảnh nên thơ càng tô điểm cho mỹ thực. Dưới bài đăng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Người Chiết Giang: Cho hỏi ai ăn ở đây rồi cho xin ý kiến. Từ nhà tôi đến Hoành Điếm hơi xa. Có đáng để đi 1 tiếng tàu không nhỉ?
Mèo Blog: Lầu trên ơi nghe bạn mình nói ngon lắm. Mèo đang lên lịch sẽ đến livestream thử cho các bạn hâm mộ xem. Trong bảng xếp hạng hiện tại, thịt kho đông pha đang là đỉnh lưu nổi bật nhất. Theo sau là sườn bò hầm sốt vang và gà cay Tứ Xuyên cũng ngon không kém. Nhưng ai thích thanh đạm lại khoái đậu hũ nhất phẩm. Nói chung món nào cũng ngon hết.
Tiên Nữ của Hoành Điếm: Ủa ủa ủa, tại sao quán ăn mới mở nổi như vậy, ngay nhà mị mà mị không nghe thấy tiếng gió nào vậy.
Tương Tư Đàm Gia: Vì mọi người thường bàn luận trong Hoành Điếm Trạm chứ không phải Chiết Giang Trạm nên ít người biết. Chẳng qua có một blogger đi ăn ở Đàm Gia về đã viết bài khen lên Mỹ Thực Chiết Giang, nếu không chắc phải đợi một thời gian nữa mọi người mới biết. Dẫu sao mới chỉ trong Hoành Điếm mà mọi người từ đầu giờ đã phải xếp hàng, nếu người ngoại lai đến nữa thì khéo khi không có mà ăn.
Không thịt không vui: Trời ơi mấy người Hoành Điếm này thật gian xảo. Làm gì cũng âm thầm hoạt động ở trong đó. Tôi vừa vào mới biết được, nhóm người này còn nói rõ phải bảo tồn lương thực của Hoành Điếm nữa chứ. Không được cuối tuần này tôi nhất định phải đến ăn thử.
Đàm Đàm nghe tiếng gõ cửa thì đi ra, ngạc nhiên nhìn Cao Văn đứng trước cửa. Mới sáng sớm 7 giờ rưỡi mà anh ấy đã đến ăn rồi sao. Cô còn chưa nấu mà.
“Chào cô Đàm. Thật ngại quá không biết sáng mấy giờ cô bán vậy?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Xin lỗi anh Cao nhưng quán không có bán đồ ăn sáng.”
Cao Văn nghe vậy không kìm được gương mặt thất vọng chán chường. Đàm Đàmkhó hiểu hỏi có chuyện gì thì mới biết chuyện của Cố Thần Vũ. Nhìn tờ giấy chuẩn đoán sức khỏe của người đàn ông hôm qua, không ngờ anh ấy lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy.
“Thật sự tôi cũng đã thử mua ở các nhà hàng khác nhưng anh ấy đều không ăn nổi. Không ngờ hôm qua đến đây anh ấy ăn rất ngon miệng, tối cũng không mất ngủ nhiều. Nên tôi dự tính ngày ba bữa đến đây mua mang về. Không ngờ buổi sáng cô không bán.”
“Nhưng mà ngày nào cũng ăn một món như vậy cũng sẽ ngán, tình hình sức khỏe như vậy nên ăn đầy đủ mới bổ sung dinh dưỡng được.”
“Bác sĩ cũng nói vậy nhưng người không ăn được tôi cũng đâu thể ép. Anh ấy nói không mùi vị nhạt như nước sao tôi nỡ bắt mở miệng nhét vô. Có lần tự anh ấy cũng cố gắng nhưng mà ăn vào nôn ra, ngửi mùi đã thấy khó chịu. May mà tối qua anh ấy ăn được, nếu không cả ngày không có gì vào bụng rồi.”
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Một số người theo dõi weibo của Mỹ Thực Chiết Giang nhìn thấy tiêu đề như vậy thì tò mò xem thử.Đầu bài còn có link bài viết của Hoành Điếm Trạm. Đến khi nhìn thấy các món ăn đẹp mắt bày trên bàn gỗ, phong cảnh nên thơ càng tô điểm cho mỹ thực. Dưới bài đăng bắt đầu bàn tán sôi nổi.Người Chiết Giang: Cho hỏi ai ăn ở đây rồi cho xin ý kiến. Từ nhà tôi đến Hoành Điếm hơi xa. Có đáng để đi 1 tiếng tàu không nhỉ?Mèo Blog: Lầu trên ơi nghe bạn mình nói ngon lắm. Mèo đang lên lịch sẽ đến livestream thử cho các bạn hâm mộ xem. Trong bảng xếp hạng hiện tại, thịt kho đông pha đang là đỉnh lưu nổi bật nhất. Theo sau là sườn bò hầm sốt vang và gà cay Tứ Xuyên cũng ngon không kém. Nhưng ai thích thanh đạm lại khoái đậu hũ nhất phẩm. Nói chung món nào cũng ngon hết.Tiên Nữ của Hoành Điếm: Ủa ủa ủa, tại sao quán ăn mới mở nổi như vậy, ngay nhà mị mà mị không nghe thấy tiếng gió nào vậy.Tương Tư Đàm Gia: Vì mọi người thường bàn luận trong Hoành Điếm Trạm chứ không phải Chiết Giang Trạm nên ít người biết. Chẳng qua có một blogger đi ăn ở Đàm Gia về đã viết bài khen lên Mỹ Thực Chiết Giang, nếu không chắc phải đợi một thời gian nữa mọi người mới biết. Dẫu sao mới chỉ trong Hoành Điếm mà mọi người từ đầu giờ đã phải xếp hàng, nếu người ngoại lai đến nữa thì khéo khi không có mà ăn.Không thịt không vui: Trời ơi mấy người Hoành Điếm này thật gian xảo. Làm gì cũng âm thầm hoạt động ở trong đó. Tôi vừa vào mới biết được, nhóm người này còn nói rõ phải bảo tồn lương thực của Hoành Điếm nữa chứ. Không được cuối tuần này tôi nhất định phải đến ăn thử.Đàm Đàm nghe tiếng gõ cửa thì đi ra, ngạc nhiên nhìn Cao Văn đứng trước cửa. Mới sáng sớm 7 giờ rưỡi mà anh ấy đã đến ăn rồi sao. Cô còn chưa nấu mà.“Chào cô Đàm. Thật ngại quá không biết sáng mấy giờ cô bán vậy?”Vân Mộng Hạ Vũ“Xin lỗi anh Cao nhưng quán không có bán đồ ăn sáng.”Cao Văn nghe vậy không kìm được gương mặt thất vọng chán chường. Đàm Đàmkhó hiểu hỏi có chuyện gì thì mới biết chuyện của Cố Thần Vũ. Nhìn tờ giấy chuẩn đoán sức khỏe của người đàn ông hôm qua, không ngờ anh ấy lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy.“Thật sự tôi cũng đã thử mua ở các nhà hàng khác nhưng anh ấy đều không ăn nổi. Không ngờ hôm qua đến đây anh ấy ăn rất ngon miệng, tối cũng không mất ngủ nhiều. Nên tôi dự tính ngày ba bữa đến đây mua mang về. Không ngờ buổi sáng cô không bán.”“Nhưng mà ngày nào cũng ăn một món như vậy cũng sẽ ngán, tình hình sức khỏe như vậy nên ăn đầy đủ mới bổ sung dinh dưỡng được.”“Bác sĩ cũng nói vậy nhưng người không ăn được tôi cũng đâu thể ép. Anh ấy nói không mùi vị nhạt như nước sao tôi nỡ bắt mở miệng nhét vô. Có lần tự anh ấy cũng cố gắng nhưng mà ăn vào nôn ra, ngửi mùi đã thấy khó chịu. May mà tối qua anh ấy ăn được, nếu không cả ngày không có gì vào bụng rồi.”