Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 27: Chương 27

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàm mới làm xong cơm chiên cho một vị khách, khách mới chưa vào nên cũng rảnh. Quay sang thì thấy ông Trầm và hai người đứng phía sau.Một người đeo mắt kính nhìn cô gật đầu cười lịch sự, còn người đội nón đeo khẩu trang chỉ ngước lên thấy cô thì chớp mắt khẽ gật đầu chào nhẹ.Ông Trầm muốn hỏi cô cho hai người này ngồi chờ ở sân sau một chút. Có bạn fan hình như phát hiện ra anh ấy, nếu đi ra chỉ sợ ảnh hưởng đến mọi người đang ăn.Đàm Đàm nhìn qua sau đó đồng ý. Ông Trầm và ông Khổng thấy vậy thì tạm biệt cô về trước. Còn hẹn ngày mai sẽ đến nữa.Đàm Đàm nhờ tiểu Đào đưa họ xuống viện dưới. Sau đó lại cảm thấy hai người ngồi không có gì cũng buồn. Lấy hai cái bánh mousse chanh dây làm từ trưa, thêm ấm trà hoa quả nhỏ và hai ly sứ. Cô nhờ tiểu Đào mang ra mời khách.Vân Mộng Hạ VũCao Văn nhìn bánh ngọt đẹp mắt và trà hoa quả đun nhỏ lửa đang tỏa hương thơm dễ chịu. Nhìn không gian viện sau ấm áp đẹp mắt, không nhịn được thốt lên.“Chủ của ngôi nhà thật biết thưởng thức cuộc sống. Trà thơm, bánh ngọt, chim kêu cá lượn. Thú vui tao nhã như vậy thật sự hiếm người có được.”Cố Thần Vũ nhìn trước mặt là phòng bếp, cửa sổ được dựng lên có thể thấy hết bên trong. Ngồi từ đây nhìn thấy sườn mặt thanh tú của cô gái dưới ánh đèn. Động tác không hề vội vàng mà bình tĩnh thanh thoát đến lạ.Anh không thích bánh ngọt nhưng không hiểu sao nhìn lại muốn ăn thử. Nào ngờ vị bánh mềm mịn chua ngọt muốn hòa tan trong miệng.Uống thêm ngụm trà hoa quả, tất cả đều hài hòa êm ái. Không gian yên tĩnh hòa cùng với thiên nhiên làm tâm trạng cũng tốt hơn.Dưới gốc cây có con ch.ó samoyed lông xù trắng tinh và con mèo ragdoll với bộ lông trắng, riêng đuôi, mắt và tai là màu nâu bóng mượt. Bọn chúng đang nằm nhắm mắt lim dim như đang ngủ.Ngồi một lúc Cao Văn thấy bên ngoài không có người chờ nữa, nói Cố Thần Vũ có thể về được rồi. Hai người không ra viện trước mà sẽ đi từ lối nhỏ về luôn.“Cảm ơn cô Đàm đã giúp đỡ. Tiền trà bánh hết bao nhiêu để tôi gửi.”Đàm Đàmvừa chào một vị khách ra về, nghe vậy quay qua hướng cửa kia. Người đàn ông đã đội nón đeo khẩu trang rồi, xem ra họ sắp về rồi.“Không cần khách sáo. Trà và bánh là tôi mời khách. Cảm ơn đã ghé ủng hộ quán.”“Vậy tôi xin phép. Cảm ơn cô Đàm rất nhiều.”Người tên Cao Văn gật đầu vui vẻ cười chào cảm ơn rồi đi trước. Cô nghĩ người theo sau không nói gì, đang tính quay đi nào ngờ giọng nói trầm bổng ấm áp vang lên. Lúc cô nhìn lên chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm sáng ngời như bầu trời sao đêm.“Cảm ơn cô.”Đàm Đàmrất ít khi bị thu hút bởi giọng nói của ai đó. Phải nói là từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô để ý đến chuyện đó. Lòng tự nhủ người này có chất giọng hay, nghe cứ như tiếng đàn trầm ấm du dương vậy.Hoành Điếm Trạm lại khiến mọi người bất ngờ vì đột nhiên topic #Thịt Kho Đông Pha đỉnh lưu thế hệ mới# đang oanh tạc nhiệt độ, có khả năng thoát vòng ra khỏi trạm và tiến vào trang ẩm thực của tỉnh Chiết Giang với tựa đề: Ngôi sao mới Thịt Kho Đông Pha của Đàm Gia.

Đàm Đàm mới làm xong cơm chiên cho một vị khách, khách mới chưa vào nên cũng rảnh. Quay sang thì thấy ông Trầm và hai người đứng phía sau.

Một người đeo mắt kính nhìn cô gật đầu cười lịch sự, còn người đội nón đeo khẩu trang chỉ ngước lên thấy cô thì chớp mắt khẽ gật đầu chào nhẹ.

Ông Trầm muốn hỏi cô cho hai người này ngồi chờ ở sân sau một chút. Có bạn fan hình như phát hiện ra anh ấy, nếu đi ra chỉ sợ ảnh hưởng đến mọi người đang ăn.

Đàm Đàm nhìn qua sau đó đồng ý. Ông Trầm và ông Khổng thấy vậy thì tạm biệt cô về trước. Còn hẹn ngày mai sẽ đến nữa.

Đàm Đàm nhờ tiểu Đào đưa họ xuống viện dưới. Sau đó lại cảm thấy hai người ngồi không có gì cũng buồn. Lấy hai cái bánh mousse chanh dây làm từ trưa, thêm ấm trà hoa quả nhỏ và hai ly sứ. Cô nhờ tiểu Đào mang ra mời khách.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cao Văn nhìn bánh ngọt đẹp mắt và trà hoa quả đun nhỏ lửa đang tỏa hương thơm dễ chịu. Nhìn không gian viện sau ấm áp đẹp mắt, không nhịn được thốt lên.

“Chủ của ngôi nhà thật biết thưởng thức cuộc sống. Trà thơm, bánh ngọt, chim kêu cá lượn. Thú vui tao nhã như vậy thật sự hiếm người có được.”

Cố Thần Vũ nhìn trước mặt là phòng bếp, cửa sổ được dựng lên có thể thấy hết bên trong. Ngồi từ đây nhìn thấy sườn mặt thanh tú của cô gái dưới ánh đèn. Động tác không hề vội vàng mà bình tĩnh thanh thoát đến lạ.

Anh không thích bánh ngọt nhưng không hiểu sao nhìn lại muốn ăn thử. Nào ngờ vị bánh mềm mịn chua ngọt muốn hòa tan trong miệng.

Uống thêm ngụm trà hoa quả, tất cả đều hài hòa êm ái. Không gian yên tĩnh hòa cùng với thiên nhiên làm tâm trạng cũng tốt hơn.

Dưới gốc cây có con ch.ó samoyed lông xù trắng tinh và con mèo ragdoll với bộ lông trắng, riêng đuôi, mắt và tai là màu nâu bóng mượt. Bọn chúng đang nằm nhắm mắt lim dim như đang ngủ.

Ngồi một lúc Cao Văn thấy bên ngoài không có người chờ nữa, nói Cố Thần Vũ có thể về được rồi. Hai người không ra viện trước mà sẽ đi từ lối nhỏ về luôn.

“Cảm ơn cô Đàm đã giúp đỡ. Tiền trà bánh hết bao nhiêu để tôi gửi.”

Đàm Đàmvừa chào một vị khách ra về, nghe vậy quay qua hướng cửa kia. Người đàn ông đã đội nón đeo khẩu trang rồi, xem ra họ sắp về rồi.

“Không cần khách sáo. Trà và bánh là tôi mời khách. Cảm ơn đã ghé ủng hộ quán.”

“Vậy tôi xin phép. Cảm ơn cô Đàm rất nhiều.”

Người tên Cao Văn gật đầu vui vẻ cười chào cảm ơn rồi đi trước. Cô nghĩ người theo sau không nói gì, đang tính quay đi nào ngờ giọng nói trầm bổng ấm áp vang lên. Lúc cô nhìn lên chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm sáng ngời như bầu trời sao đêm.

“Cảm ơn cô.”

Đàm Đàmrất ít khi bị thu hút bởi giọng nói của ai đó. Phải nói là từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô để ý đến chuyện đó. Lòng tự nhủ người này có chất giọng hay, nghe cứ như tiếng đàn trầm ấm du dương vậy.

Hoành Điếm Trạm lại khiến mọi người bất ngờ vì đột nhiên topic #Thịt Kho Đông Pha đỉnh lưu thế hệ mới# đang oanh tạc nhiệt độ, có khả năng thoát vòng ra khỏi trạm và tiến vào trang ẩm thực của tỉnh Chiết Giang với tựa đề: Ngôi sao mới Thịt Kho Đông Pha của Đàm Gia.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàm mới làm xong cơm chiên cho một vị khách, khách mới chưa vào nên cũng rảnh. Quay sang thì thấy ông Trầm và hai người đứng phía sau.Một người đeo mắt kính nhìn cô gật đầu cười lịch sự, còn người đội nón đeo khẩu trang chỉ ngước lên thấy cô thì chớp mắt khẽ gật đầu chào nhẹ.Ông Trầm muốn hỏi cô cho hai người này ngồi chờ ở sân sau một chút. Có bạn fan hình như phát hiện ra anh ấy, nếu đi ra chỉ sợ ảnh hưởng đến mọi người đang ăn.Đàm Đàm nhìn qua sau đó đồng ý. Ông Trầm và ông Khổng thấy vậy thì tạm biệt cô về trước. Còn hẹn ngày mai sẽ đến nữa.Đàm Đàm nhờ tiểu Đào đưa họ xuống viện dưới. Sau đó lại cảm thấy hai người ngồi không có gì cũng buồn. Lấy hai cái bánh mousse chanh dây làm từ trưa, thêm ấm trà hoa quả nhỏ và hai ly sứ. Cô nhờ tiểu Đào mang ra mời khách.Vân Mộng Hạ VũCao Văn nhìn bánh ngọt đẹp mắt và trà hoa quả đun nhỏ lửa đang tỏa hương thơm dễ chịu. Nhìn không gian viện sau ấm áp đẹp mắt, không nhịn được thốt lên.“Chủ của ngôi nhà thật biết thưởng thức cuộc sống. Trà thơm, bánh ngọt, chim kêu cá lượn. Thú vui tao nhã như vậy thật sự hiếm người có được.”Cố Thần Vũ nhìn trước mặt là phòng bếp, cửa sổ được dựng lên có thể thấy hết bên trong. Ngồi từ đây nhìn thấy sườn mặt thanh tú của cô gái dưới ánh đèn. Động tác không hề vội vàng mà bình tĩnh thanh thoát đến lạ.Anh không thích bánh ngọt nhưng không hiểu sao nhìn lại muốn ăn thử. Nào ngờ vị bánh mềm mịn chua ngọt muốn hòa tan trong miệng.Uống thêm ngụm trà hoa quả, tất cả đều hài hòa êm ái. Không gian yên tĩnh hòa cùng với thiên nhiên làm tâm trạng cũng tốt hơn.Dưới gốc cây có con ch.ó samoyed lông xù trắng tinh và con mèo ragdoll với bộ lông trắng, riêng đuôi, mắt và tai là màu nâu bóng mượt. Bọn chúng đang nằm nhắm mắt lim dim như đang ngủ.Ngồi một lúc Cao Văn thấy bên ngoài không có người chờ nữa, nói Cố Thần Vũ có thể về được rồi. Hai người không ra viện trước mà sẽ đi từ lối nhỏ về luôn.“Cảm ơn cô Đàm đã giúp đỡ. Tiền trà bánh hết bao nhiêu để tôi gửi.”Đàm Đàmvừa chào một vị khách ra về, nghe vậy quay qua hướng cửa kia. Người đàn ông đã đội nón đeo khẩu trang rồi, xem ra họ sắp về rồi.“Không cần khách sáo. Trà và bánh là tôi mời khách. Cảm ơn đã ghé ủng hộ quán.”“Vậy tôi xin phép. Cảm ơn cô Đàm rất nhiều.”Người tên Cao Văn gật đầu vui vẻ cười chào cảm ơn rồi đi trước. Cô nghĩ người theo sau không nói gì, đang tính quay đi nào ngờ giọng nói trầm bổng ấm áp vang lên. Lúc cô nhìn lên chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm sáng ngời như bầu trời sao đêm.“Cảm ơn cô.”Đàm Đàmrất ít khi bị thu hút bởi giọng nói của ai đó. Phải nói là từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô để ý đến chuyện đó. Lòng tự nhủ người này có chất giọng hay, nghe cứ như tiếng đàn trầm ấm du dương vậy.Hoành Điếm Trạm lại khiến mọi người bất ngờ vì đột nhiên topic #Thịt Kho Đông Pha đỉnh lưu thế hệ mới# đang oanh tạc nhiệt độ, có khả năng thoát vòng ra khỏi trạm và tiến vào trang ẩm thực của tỉnh Chiết Giang với tựa đề: Ngôi sao mới Thịt Kho Đông Pha của Đàm Gia.

Chương 27: Chương 27