Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 35: Chương 35

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cao Văn ngạc nhiên nhìn Cố Thần Vũ. Không phải hắn không nghĩ ra nhưng người này từ trước đến nay không chấp nhận ở chung với người khác.Ai phải có mặt mũi lắm mới được anh ấy đồng ý cho phép ở lại nhà 1 ngày chứ đừng nói sống cùng hàng ngày. Chuyện này khó đến mức hắn ngay từ đầu đã loại bỏ, vậy mà người đề xuất lại là cậu ấy.“Thật không?”“Ừ.”“Vậy tớ ở cùng phòng với cậu à?”“Cậu về Bắc Kinh đi. Ở lại đây cũng đâu có việc gì. Nếu có chuyện gì thì tớ quay về Bắc Kinh.”Cao Văn nghe nói vậy cũng thấy hợp lý, không thể nào nhờ giúp một người bệnh rồi đính kèm một người ăn theo nữa.Nhưng mà anh ấy cứ cảm thấy có gì đó khó hiểu. Tại sao lần này cậu ấy lại chịu phối hợp như vậy.Tối hôm đó trở về anh đề cập chuyện này với Đàm Đàm.Đàm Đàmnghe vậy có chút ngạc nhiên. Thật ra nếu như không có ông Vạn thì cô cũng thấy có chút khó xử.Cho dù phòng của cô không cùng dãy nhưng chỉ có cô và tiểu Đào là con gái quả thật có chút không tiện. Hơn nữa Cố Thần Vũ còn là người nổi tiếng, cô không muốn ảnh hưởng đến tiểu Đào. May mà có ông Vạn ở đây nên Cố Thần Vũ đến ở cũng không vấn đề gì.Hơn nữa anh ấy và ông Trầm ông Khổng là chỗ thân quen. Cũng hay mang đồ ăn đến cho cô cùng tiểu Đào và ông Vạn. Lâu ngày cũng trở lên quen biết hơn.“Được thôi. Vậy khi nào anh ấy chuyển đến thì nói với tôi để tôi chuẩn bị phòng.”“Cảm ơn cô nha tiên nữ Đàm. Cô đã cứu tôi một mạng rồi đó.”Đàm Đàmbị Cao Văn chọc cho buồn cười. Anh chàng này quả thật là thú vị. Thảo nào mà có thể bắt được câu chuyện trên trời của tiểu Đào.Đoàn làm phim Công Lược Nam Chính của Tống đạo diễn hôm nay đóng máy. Mọi khi các đoàn đóng máy thường đến quán lẩu, nướng hay nhà hàng Nhật ăn sashimi.Nhưng Tống đạo nói hôm nay đi ăn cơm ở quán ăn. Lúc đầu mọi người nghĩ chẳng lẽ đến quán ăn mỗi người một phần cơm xong giải tán.Nhưng nghe bảo đến Đàm Gia thì ai lấy cũng hiểu, là quán ăn mà Khổng đạo và Trầm đạo giới thiệu cho các đạo diễn ở Hoành Điếm, mục đích là khi một trong hai người mà không đi được thì nhờ các đạo diễn khác mua về cho.Vân Mộng Hạ VũĐoàn của họ diễn viên chưa đi ăn ở Đàm Gia, hầu hết các diễn viên đoàn khác cũng vậy. Ai cũng có chuyên gia dinh dưỡng riêng hoặc là ăn cùng đoàn phim. Ít người đi ăn ngoài, trừ trường hợp nghỉ quay.Tống đạo diễn làm lễ đóng máy sau đó nhanh chóng đến Đàm Gia từ đầu giờ chiều. Nhắc các diễn viên về thay đồ chuẩn bị tập trung lúc 5 giờ. Khi ông ấy đến thì vẫn chưa có người đứng chờ.Cô chủ quán nói không nhận đặt bàn, sợ khách đến không có chỗ ngồi. Tống đạo đành cho người để ý đến từ sớm.Một số nhân viên của đoàn bắt đầu đến, đặt bình hoa và sắp bát lên hết các bàn bên ngoài sân. Ý là đã có người tới ngồi.Tống đạo mặt cười hề hề chạy lại cảm ơn liên tục nhưng mắt đã không kìm được nhìn vào lò nướng bên trong. Mùi thơm quá đi mất, đây nhất định là vịt quay của ông.

Cao Văn ngạc nhiên nhìn Cố Thần Vũ. Không phải hắn không nghĩ ra nhưng người này từ trước đến nay không chấp nhận ở chung với người khác.

Ai phải có mặt mũi lắm mới được anh ấy đồng ý cho phép ở lại nhà 1 ngày chứ đừng nói sống cùng hàng ngày. Chuyện này khó đến mức hắn ngay từ đầu đã loại bỏ, vậy mà người đề xuất lại là cậu ấy.

“Thật không?”

“Ừ.”

“Vậy tớ ở cùng phòng với cậu à?”

“Cậu về Bắc Kinh đi. Ở lại đây cũng đâu có việc gì. Nếu có chuyện gì thì tớ quay về Bắc Kinh.”

Cao Văn nghe nói vậy cũng thấy hợp lý, không thể nào nhờ giúp một người bệnh rồi đính kèm một người ăn theo nữa.

Nhưng mà anh ấy cứ cảm thấy có gì đó khó hiểu. Tại sao lần này cậu ấy lại chịu phối hợp như vậy.

Tối hôm đó trở về anh đề cập chuyện này với Đàm Đàm.

Đàm Đàmnghe vậy có chút ngạc nhiên. Thật ra nếu như không có ông Vạn thì cô cũng thấy có chút khó xử.

Cho dù phòng của cô không cùng dãy nhưng chỉ có cô và tiểu Đào là con gái quả thật có chút không tiện. Hơn nữa Cố Thần Vũ còn là người nổi tiếng, cô không muốn ảnh hưởng đến tiểu Đào. May mà có ông Vạn ở đây nên Cố Thần Vũ đến ở cũng không vấn đề gì.

Hơn nữa anh ấy và ông Trầm ông Khổng là chỗ thân quen. Cũng hay mang đồ ăn đến cho cô cùng tiểu Đào và ông Vạn. Lâu ngày cũng trở lên quen biết hơn.

“Được thôi. Vậy khi nào anh ấy chuyển đến thì nói với tôi để tôi chuẩn bị phòng.”

“Cảm ơn cô nha tiên nữ Đàm. Cô đã cứu tôi một mạng rồi đó.”

Đàm Đàmbị Cao Văn chọc cho buồn cười. Anh chàng này quả thật là thú vị. Thảo nào mà có thể bắt được câu chuyện trên trời của tiểu Đào.

Đoàn làm phim Công Lược Nam Chính của Tống đạo diễn hôm nay đóng máy. Mọi khi các đoàn đóng máy thường đến quán lẩu, nướng hay nhà hàng Nhật ăn sashimi.

Nhưng Tống đạo nói hôm nay đi ăn cơm ở quán ăn. Lúc đầu mọi người nghĩ chẳng lẽ đến quán ăn mỗi người một phần cơm xong giải tán.

Nhưng nghe bảo đến Đàm Gia thì ai lấy cũng hiểu, là quán ăn mà Khổng đạo và Trầm đạo giới thiệu cho các đạo diễn ở Hoành Điếm, mục đích là khi một trong hai người mà không đi được thì nhờ các đạo diễn khác mua về cho.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn của họ diễn viên chưa đi ăn ở Đàm Gia, hầu hết các diễn viên đoàn khác cũng vậy. Ai cũng có chuyên gia dinh dưỡng riêng hoặc là ăn cùng đoàn phim. Ít người đi ăn ngoài, trừ trường hợp nghỉ quay.

Tống đạo diễn làm lễ đóng máy sau đó nhanh chóng đến Đàm Gia từ đầu giờ chiều. Nhắc các diễn viên về thay đồ chuẩn bị tập trung lúc 5 giờ. Khi ông ấy đến thì vẫn chưa có người đứng chờ.

Cô chủ quán nói không nhận đặt bàn, sợ khách đến không có chỗ ngồi. Tống đạo đành cho người để ý đến từ sớm.

Một số nhân viên của đoàn bắt đầu đến, đặt bình hoa và sắp bát lên hết các bàn bên ngoài sân. Ý là đã có người tới ngồi.

Tống đạo mặt cười hề hề chạy lại cảm ơn liên tục nhưng mắt đã không kìm được nhìn vào lò nướng bên trong. Mùi thơm quá đi mất, đây nhất định là vịt quay của ông.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cao Văn ngạc nhiên nhìn Cố Thần Vũ. Không phải hắn không nghĩ ra nhưng người này từ trước đến nay không chấp nhận ở chung với người khác.Ai phải có mặt mũi lắm mới được anh ấy đồng ý cho phép ở lại nhà 1 ngày chứ đừng nói sống cùng hàng ngày. Chuyện này khó đến mức hắn ngay từ đầu đã loại bỏ, vậy mà người đề xuất lại là cậu ấy.“Thật không?”“Ừ.”“Vậy tớ ở cùng phòng với cậu à?”“Cậu về Bắc Kinh đi. Ở lại đây cũng đâu có việc gì. Nếu có chuyện gì thì tớ quay về Bắc Kinh.”Cao Văn nghe nói vậy cũng thấy hợp lý, không thể nào nhờ giúp một người bệnh rồi đính kèm một người ăn theo nữa.Nhưng mà anh ấy cứ cảm thấy có gì đó khó hiểu. Tại sao lần này cậu ấy lại chịu phối hợp như vậy.Tối hôm đó trở về anh đề cập chuyện này với Đàm Đàm.Đàm Đàmnghe vậy có chút ngạc nhiên. Thật ra nếu như không có ông Vạn thì cô cũng thấy có chút khó xử.Cho dù phòng của cô không cùng dãy nhưng chỉ có cô và tiểu Đào là con gái quả thật có chút không tiện. Hơn nữa Cố Thần Vũ còn là người nổi tiếng, cô không muốn ảnh hưởng đến tiểu Đào. May mà có ông Vạn ở đây nên Cố Thần Vũ đến ở cũng không vấn đề gì.Hơn nữa anh ấy và ông Trầm ông Khổng là chỗ thân quen. Cũng hay mang đồ ăn đến cho cô cùng tiểu Đào và ông Vạn. Lâu ngày cũng trở lên quen biết hơn.“Được thôi. Vậy khi nào anh ấy chuyển đến thì nói với tôi để tôi chuẩn bị phòng.”“Cảm ơn cô nha tiên nữ Đàm. Cô đã cứu tôi một mạng rồi đó.”Đàm Đàmbị Cao Văn chọc cho buồn cười. Anh chàng này quả thật là thú vị. Thảo nào mà có thể bắt được câu chuyện trên trời của tiểu Đào.Đoàn làm phim Công Lược Nam Chính của Tống đạo diễn hôm nay đóng máy. Mọi khi các đoàn đóng máy thường đến quán lẩu, nướng hay nhà hàng Nhật ăn sashimi.Nhưng Tống đạo nói hôm nay đi ăn cơm ở quán ăn. Lúc đầu mọi người nghĩ chẳng lẽ đến quán ăn mỗi người một phần cơm xong giải tán.Nhưng nghe bảo đến Đàm Gia thì ai lấy cũng hiểu, là quán ăn mà Khổng đạo và Trầm đạo giới thiệu cho các đạo diễn ở Hoành Điếm, mục đích là khi một trong hai người mà không đi được thì nhờ các đạo diễn khác mua về cho.Vân Mộng Hạ VũĐoàn của họ diễn viên chưa đi ăn ở Đàm Gia, hầu hết các diễn viên đoàn khác cũng vậy. Ai cũng có chuyên gia dinh dưỡng riêng hoặc là ăn cùng đoàn phim. Ít người đi ăn ngoài, trừ trường hợp nghỉ quay.Tống đạo diễn làm lễ đóng máy sau đó nhanh chóng đến Đàm Gia từ đầu giờ chiều. Nhắc các diễn viên về thay đồ chuẩn bị tập trung lúc 5 giờ. Khi ông ấy đến thì vẫn chưa có người đứng chờ.Cô chủ quán nói không nhận đặt bàn, sợ khách đến không có chỗ ngồi. Tống đạo đành cho người để ý đến từ sớm.Một số nhân viên của đoàn bắt đầu đến, đặt bình hoa và sắp bát lên hết các bàn bên ngoài sân. Ý là đã có người tới ngồi.Tống đạo mặt cười hề hề chạy lại cảm ơn liên tục nhưng mắt đã không kìm được nhìn vào lò nướng bên trong. Mùi thơm quá đi mất, đây nhất định là vịt quay của ông.

Chương 35: Chương 35