Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 311: Chương 311
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Trời ơi, tôi thật sự không dám tưởng tượng, thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn chuyện ép cung nhận tội!][Chuyện này có gì lạ đâu , càng ở những vùng hẻo lánh, càng có loại người ngang ngược này . Huống chi , thông thường ở những nơi xa xôi như vậy , người dân không có mấy ai hiểu rõ về pháp luật và làm theo pháp luật , tư tưởng của họ vẫn còn bảo thủ và truyền thống , lại quá xa quyền lực trung ương nên đơn giản chính là ' phép vua thua lệ làng ' , ai mạnh ai chính là luật lệ , và những người này dần dần cũng tự coi mình là thổ hoàng đế .]Hai người mỗi người đánh một côn , Vương Khải Lạc đau đến ngất xỉu, một người đi lấy chậu nước hắt vào mặt anh.Vương Khải Lạc tỉnh lại, mặt mày tái nhợt."Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Có nhận tội không?"Tên kia thu dùi cui, hỏi. Vương Khải Lạc mấp máy môi: "Tôi… không nhận!""Sách , xương cốt cứng đấy . Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ."Bọn họ không phải chưa từng gặp người cứng đầu, nhưng một giáo viên nhìn vẻ ngoài yếu đuối như Vương Khải Lạc, đến nước này rồi mà vẫn không nhận tội, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp."Vậy thì chúng tôi chỉ có thể tiếp tục đến khi nào cậu nhận tội thì thôi." Hai người nói với vẻ thờ ơ, như thể người trước mặt là một tên tội phạm hung ác, và những gì họ đang làm là những gì tên đó xứng đang phải nhận .Vương Khải Lạc có chút sợ hãi, toàn thân đau nhức không chịu nổi, nhất là chân, dường như đã không còn cảm giác."Tại sao ? Các người đây là muốn ép cung nhận tội! Các người không sợ tôi ra ngoài sẽ tố cáo các người sao!"Nghe Vương Khải Lạc nói, hai người cười phá lên."Cũng phải xem cậu có ra ngoài được hay không đã."Một người thở dài: "Thật ra, tôi cũng không muốn nói, nhưng mà cậu thanh niên này, cậu thật sự quá ngây thơ.""Cậu có biết gia đình Vương Ái Quốc ở trong làng này là loại tồn tại nào không? Bọn họ muốn cậu chết, sẽ có cách làm cậu nhất định phải chết, cậu còn muốn ra ngoài? Đừng mơ tưởng nữa, bọn họ sẽ giam cầm cậu ở đây cả đời."Bọn họ cũng thấy tội nghiệp cho Vương Khải Lạc, những người đến đây đều là sinh viên đại học, nghe nói còn là sinh viên trường đại học hàng đầu Trung Quốc nằm trong dự án 985 và 211 gì đó .Thật đáng tiếc."Tôi khuyên cậu, vẫn nên nhận tội đi, ít nhất có thể tránh được đau đớn về thể xác, cậu thấy sao?"Bọn họ cũng không muốn gây chuyện lớn, ai cũng chỉ là kiếm cơm thôi.
[Trời ơi, tôi thật sự không dám tưởng tượng, thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn chuyện ép cung nhận tội!]
[Chuyện này có gì lạ đâu , càng ở những vùng hẻo lánh, càng có loại người ngang ngược này . Huống chi , thông thường ở những nơi xa xôi như vậy , người dân không có mấy ai hiểu rõ về pháp luật và làm theo pháp luật , tư tưởng của họ vẫn còn bảo thủ và truyền thống , lại quá xa quyền lực trung ương nên đơn giản chính là ' phép vua thua lệ làng ' , ai mạnh ai chính là luật lệ , và những người này dần dần cũng tự coi mình là thổ hoàng đế .]
Hai người mỗi người đánh một côn , Vương Khải Lạc đau đến ngất xỉu, một người đi lấy chậu nước hắt vào mặt anh.
Vương Khải Lạc tỉnh lại, mặt mày tái nhợt.
"Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Có nhận tội không?"
Tên kia thu dùi cui, hỏi.
Vương Khải Lạc mấp máy môi: "Tôi… không nhận!"
"Sách , xương cốt cứng đấy . Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ."
Bọn họ không phải chưa từng gặp người cứng đầu, nhưng một giáo viên nhìn vẻ ngoài yếu đuối như Vương Khải Lạc, đến nước này rồi mà vẫn không nhận tội, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp.
"Vậy thì chúng tôi chỉ có thể tiếp tục đến khi nào cậu nhận tội thì thôi."
Hai người nói với vẻ thờ ơ, như thể người trước mặt là một tên tội phạm hung ác, và những gì họ đang làm là những gì tên đó xứng đang phải nhận .
Vương Khải Lạc có chút sợ hãi, toàn thân đau nhức không chịu nổi, nhất là chân, dường như đã không còn cảm giác.
"Tại sao ? Các người đây là muốn ép cung nhận tội! Các người không sợ tôi ra ngoài sẽ tố cáo các người sao!"
Nghe Vương Khải Lạc nói, hai người cười phá lên.
"Cũng phải xem cậu có ra ngoài được hay không đã."
Một người thở dài: "Thật ra, tôi cũng không muốn nói, nhưng mà cậu thanh niên này, cậu thật sự quá ngây thơ."
"Cậu có biết gia đình Vương Ái Quốc ở trong làng này là loại tồn tại nào không? Bọn họ muốn cậu chết, sẽ có cách làm cậu nhất định phải chết, cậu còn muốn ra ngoài? Đừng mơ tưởng nữa, bọn họ sẽ giam cầm cậu ở đây cả đời."
Bọn họ cũng thấy tội nghiệp cho Vương Khải Lạc, những người đến đây đều là sinh viên đại học, nghe nói còn là sinh viên trường đại học hàng đầu Trung Quốc nằm trong dự án 985 và 211 gì đó .
Thật đáng tiếc.
"Tôi khuyên cậu, vẫn nên nhận tội đi, ít nhất có thể tránh được đau đớn về thể xác, cậu thấy sao?"
Bọn họ cũng không muốn gây chuyện lớn, ai cũng chỉ là kiếm cơm thôi.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Trời ơi, tôi thật sự không dám tưởng tượng, thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn chuyện ép cung nhận tội!][Chuyện này có gì lạ đâu , càng ở những vùng hẻo lánh, càng có loại người ngang ngược này . Huống chi , thông thường ở những nơi xa xôi như vậy , người dân không có mấy ai hiểu rõ về pháp luật và làm theo pháp luật , tư tưởng của họ vẫn còn bảo thủ và truyền thống , lại quá xa quyền lực trung ương nên đơn giản chính là ' phép vua thua lệ làng ' , ai mạnh ai chính là luật lệ , và những người này dần dần cũng tự coi mình là thổ hoàng đế .]Hai người mỗi người đánh một côn , Vương Khải Lạc đau đến ngất xỉu, một người đi lấy chậu nước hắt vào mặt anh.Vương Khải Lạc tỉnh lại, mặt mày tái nhợt."Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Có nhận tội không?"Tên kia thu dùi cui, hỏi. Vương Khải Lạc mấp máy môi: "Tôi… không nhận!""Sách , xương cốt cứng đấy . Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ."Bọn họ không phải chưa từng gặp người cứng đầu, nhưng một giáo viên nhìn vẻ ngoài yếu đuối như Vương Khải Lạc, đến nước này rồi mà vẫn không nhận tội, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp."Vậy thì chúng tôi chỉ có thể tiếp tục đến khi nào cậu nhận tội thì thôi." Hai người nói với vẻ thờ ơ, như thể người trước mặt là một tên tội phạm hung ác, và những gì họ đang làm là những gì tên đó xứng đang phải nhận .Vương Khải Lạc có chút sợ hãi, toàn thân đau nhức không chịu nổi, nhất là chân, dường như đã không còn cảm giác."Tại sao ? Các người đây là muốn ép cung nhận tội! Các người không sợ tôi ra ngoài sẽ tố cáo các người sao!"Nghe Vương Khải Lạc nói, hai người cười phá lên."Cũng phải xem cậu có ra ngoài được hay không đã."Một người thở dài: "Thật ra, tôi cũng không muốn nói, nhưng mà cậu thanh niên này, cậu thật sự quá ngây thơ.""Cậu có biết gia đình Vương Ái Quốc ở trong làng này là loại tồn tại nào không? Bọn họ muốn cậu chết, sẽ có cách làm cậu nhất định phải chết, cậu còn muốn ra ngoài? Đừng mơ tưởng nữa, bọn họ sẽ giam cầm cậu ở đây cả đời."Bọn họ cũng thấy tội nghiệp cho Vương Khải Lạc, những người đến đây đều là sinh viên đại học, nghe nói còn là sinh viên trường đại học hàng đầu Trung Quốc nằm trong dự án 985 và 211 gì đó .Thật đáng tiếc."Tôi khuyên cậu, vẫn nên nhận tội đi, ít nhất có thể tránh được đau đớn về thể xác, cậu thấy sao?"Bọn họ cũng không muốn gây chuyện lớn, ai cũng chỉ là kiếm cơm thôi.