Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 43: Chương 43

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Meo Meo: Người chung trí hướng dễ dàng gặp nhau. Cái này mị cũng đã nghĩ tới nhé *hình ảnh cơm rang* *hình ảnh thịt đông pha*. Nhờ những lần bận phải mua cơm ở siêu thị mà lần này mới vượt qua cửa ải 2 ngày nghỉ bán. Nghĩ tới cơm trong tủ lạnh là thấy giàu có rồi ha ha.Mỹ nữ Hoành Điếm: Hóa ra chính là các vị đã làm tôi không ăn được thịt đông pha. Thảo nào hai ngày đó thịt kho lại hết nhanh như vậy, đến sườn hầm cũng vậy nốt. Các vị thật là đáng sợ, đi ăn còn mua về nữa. Tại sao tôi lại không nghĩ ra cách này. Trời ơi nhìn thèm quá. Tiên nữ Đàm ơi chị nhớ em quá. Mới trôi qua một ngày cứ ngỡ 3 thu, sắp không chịu được rồi.Bảo vật Hoành Điếm: Người thành công luôn có lối đi riêng là đây sao. Tại sao cũng 3 năm cấp 3, 5 năm đại học như nhau, tôi lại không nghĩ đến chuyện mua về như thế. Từ khi ăn cơm ở Đàm Gia, miệng tôi bị chiều sinh hư rồi. Cả ngày hôm nay cứ cảm giác thiếu thiếu kiểu gì đó. Trời ơi làm sao qua hết ngày mai nữa đây.Phía dưới hầu như mọi người đều than vì sao không nghĩ đến, ganh tị với những người mua về dự trữ. Cảm thấy hai ngày thời gian trôi qua lâu hơn bình thường. Ăn uống thấy nhạt vị không đầy đủ, cơ thể không được như mọi ngày.Ngày hôm sau Cao Văn và Cố Thần Vũ đến Đàm Gia dọn dẹp phòng. Sau khi đóng máy sẽ đến ở luôn.Viện dưới hình chữ U, ngoài 4 phòng chính giữa thì hai bên có hai phòng riêng tách rời. Đàm Đàmđang ở một phòng hướng phải, tiểu Đào phòng chính diện ngay bên cạnh cô còn ông Vạn ở phòng ngoài cùng. Chính diện còn dư 2 phòng và 1 phòng riêng bên trái. Cố Thần Vũ chọn ở phòng riêng đó.Phía sau nhà có mảnh vườn nhỏ. Đây là vườn hoa của Đàm Đàm, từ nhỏ cô đã chăm sóc sau khi đi học thì nhờ ông ngoại giúp.Cửa của hai căn nhà riêng đều ở dưới, chỉ cần mở cửa phòng là nhìn thấy vườn hoa rực rỡ trước mặt. Cô cũng để một chiếc ghế lười dưới đây, khi nào nghỉ ngơi sẽ ra sau vườn nằm thư giãn.Vân Mộng Hạ VũBốn phòng chính cũng có cửa sổ nhìn vườn hoa, nhưng đều là cửa gỗ kéo.Cao Văn nhìn thiết kế phòng của Cố Thần Vũ thì thấy ganh tị với cậu ta. Phòng rộng rãi sạch sẽ, cửa sổ hai bên, cửa chính đối diện vườn hoa. Chỉ cần mở hết cửa ra trong phòng mát mẻ ngửi hương hoa dễ chịu.Bây giờ cậu ấy đang lấy điện thoại của anh đặt mua 2 cái ghế lười, một cái đặt ở trong sân viện sau, 1 cái ở vườn hoa sau nhà.Có hai người tự dọn dẹp nên Đàm Đàm không cần bận tâm đến. Tiểu Đào sáng hôm nay có việc rời đi nói tối mới quay lại. Có thời gian rảnh cô mang sách ra ngồi dưới lối đi xuống phòng mình. Hai người đang dọn dẹp cô không ngồi ngoài vườn hoa được.Lối đi xuống dưới phòng ở bên trên có dây hoa leo từ dưới vườn lên che bóng mát. Ngồi dưới đó cũng mát mẻ, lại vẫn ngắm được một góc của vườn hoa.Đàm Đàmbị cơn gió man mát dịu nhẹ dỗ dành ngủ thiếp lúc nào không hay. Mao Mao trong lòng và Đô Đô nằm ngay dưới chân cũng díp mắt ngủ rồi. Chủ tớ ba người đều đang chìm vào giấc mộng, không biết là hình ảnh của mình lọt vào mắt của người bước đến.

Meo Meo: Người chung trí hướng dễ dàng gặp nhau. Cái này mị cũng đã nghĩ tới nhé *hình ảnh cơm rang* *hình ảnh thịt đông pha*. Nhờ những lần bận phải mua cơm ở siêu thị mà lần này mới vượt qua cửa ải 2 ngày nghỉ bán. Nghĩ tới cơm trong tủ lạnh là thấy giàu có rồi ha ha.

Mỹ nữ Hoành Điếm: Hóa ra chính là các vị đã làm tôi không ăn được thịt đông pha. Thảo nào hai ngày đó thịt kho lại hết nhanh như vậy, đến sườn hầm cũng vậy nốt. Các vị thật là đáng sợ, đi ăn còn mua về nữa. Tại sao tôi lại không nghĩ ra cách này. Trời ơi nhìn thèm quá. Tiên nữ Đàm ơi chị nhớ em quá. Mới trôi qua một ngày cứ ngỡ 3 thu, sắp không chịu được rồi.

Bảo vật Hoành Điếm: Người thành công luôn có lối đi riêng là đây sao. Tại sao cũng 3 năm cấp 3, 5 năm đại học như nhau, tôi lại không nghĩ đến chuyện mua về như thế. Từ khi ăn cơm ở Đàm Gia, miệng tôi bị chiều sinh hư rồi. Cả ngày hôm nay cứ cảm giác thiếu thiếu kiểu gì đó. Trời ơi làm sao qua hết ngày mai nữa đây.

Phía dưới hầu như mọi người đều than vì sao không nghĩ đến, ganh tị với những người mua về dự trữ. Cảm thấy hai ngày thời gian trôi qua lâu hơn bình thường. Ăn uống thấy nhạt vị không đầy đủ, cơ thể không được như mọi ngày.

Ngày hôm sau Cao Văn và Cố Thần Vũ đến Đàm Gia dọn dẹp phòng. Sau khi đóng máy sẽ đến ở luôn.

Viện dưới hình chữ U, ngoài 4 phòng chính giữa thì hai bên có hai phòng riêng tách rời. Đàm Đàmđang ở một phòng hướng phải, tiểu Đào phòng chính diện ngay bên cạnh cô còn ông Vạn ở phòng ngoài cùng. Chính diện còn dư 2 phòng và 1 phòng riêng bên trái. Cố Thần Vũ chọn ở phòng riêng đó.

Phía sau nhà có mảnh vườn nhỏ. Đây là vườn hoa của Đàm Đàm, từ nhỏ cô đã chăm sóc sau khi đi học thì nhờ ông ngoại giúp.

Cửa của hai căn nhà riêng đều ở dưới, chỉ cần mở cửa phòng là nhìn thấy vườn hoa rực rỡ trước mặt. Cô cũng để một chiếc ghế lười dưới đây, khi nào nghỉ ngơi sẽ ra sau vườn nằm thư giãn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bốn phòng chính cũng có cửa sổ nhìn vườn hoa, nhưng đều là cửa gỗ kéo.

Cao Văn nhìn thiết kế phòng của Cố Thần Vũ thì thấy ganh tị với cậu ta. Phòng rộng rãi sạch sẽ, cửa sổ hai bên, cửa chính đối diện vườn hoa. Chỉ cần mở hết cửa ra trong phòng mát mẻ ngửi hương hoa dễ chịu.

Bây giờ cậu ấy đang lấy điện thoại của anh đặt mua 2 cái ghế lười, một cái đặt ở trong sân viện sau, 1 cái ở vườn hoa sau nhà.

Có hai người tự dọn dẹp nên Đàm Đàm không cần bận tâm đến. Tiểu Đào sáng hôm nay có việc rời đi nói tối mới quay lại. Có thời gian rảnh cô mang sách ra ngồi dưới lối đi xuống phòng mình. Hai người đang dọn dẹp cô không ngồi ngoài vườn hoa được.

Lối đi xuống dưới phòng ở bên trên có dây hoa leo từ dưới vườn lên che bóng mát. Ngồi dưới đó cũng mát mẻ, lại vẫn ngắm được một góc của vườn hoa.

Đàm Đàmbị cơn gió man mát dịu nhẹ dỗ dành ngủ thiếp lúc nào không hay. Mao Mao trong lòng và Đô Đô nằm ngay dưới chân cũng díp mắt ngủ rồi. Chủ tớ ba người đều đang chìm vào giấc mộng, không biết là hình ảnh của mình lọt vào mắt của người bước đến.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Meo Meo: Người chung trí hướng dễ dàng gặp nhau. Cái này mị cũng đã nghĩ tới nhé *hình ảnh cơm rang* *hình ảnh thịt đông pha*. Nhờ những lần bận phải mua cơm ở siêu thị mà lần này mới vượt qua cửa ải 2 ngày nghỉ bán. Nghĩ tới cơm trong tủ lạnh là thấy giàu có rồi ha ha.Mỹ nữ Hoành Điếm: Hóa ra chính là các vị đã làm tôi không ăn được thịt đông pha. Thảo nào hai ngày đó thịt kho lại hết nhanh như vậy, đến sườn hầm cũng vậy nốt. Các vị thật là đáng sợ, đi ăn còn mua về nữa. Tại sao tôi lại không nghĩ ra cách này. Trời ơi nhìn thèm quá. Tiên nữ Đàm ơi chị nhớ em quá. Mới trôi qua một ngày cứ ngỡ 3 thu, sắp không chịu được rồi.Bảo vật Hoành Điếm: Người thành công luôn có lối đi riêng là đây sao. Tại sao cũng 3 năm cấp 3, 5 năm đại học như nhau, tôi lại không nghĩ đến chuyện mua về như thế. Từ khi ăn cơm ở Đàm Gia, miệng tôi bị chiều sinh hư rồi. Cả ngày hôm nay cứ cảm giác thiếu thiếu kiểu gì đó. Trời ơi làm sao qua hết ngày mai nữa đây.Phía dưới hầu như mọi người đều than vì sao không nghĩ đến, ganh tị với những người mua về dự trữ. Cảm thấy hai ngày thời gian trôi qua lâu hơn bình thường. Ăn uống thấy nhạt vị không đầy đủ, cơ thể không được như mọi ngày.Ngày hôm sau Cao Văn và Cố Thần Vũ đến Đàm Gia dọn dẹp phòng. Sau khi đóng máy sẽ đến ở luôn.Viện dưới hình chữ U, ngoài 4 phòng chính giữa thì hai bên có hai phòng riêng tách rời. Đàm Đàmđang ở một phòng hướng phải, tiểu Đào phòng chính diện ngay bên cạnh cô còn ông Vạn ở phòng ngoài cùng. Chính diện còn dư 2 phòng và 1 phòng riêng bên trái. Cố Thần Vũ chọn ở phòng riêng đó.Phía sau nhà có mảnh vườn nhỏ. Đây là vườn hoa của Đàm Đàm, từ nhỏ cô đã chăm sóc sau khi đi học thì nhờ ông ngoại giúp.Cửa của hai căn nhà riêng đều ở dưới, chỉ cần mở cửa phòng là nhìn thấy vườn hoa rực rỡ trước mặt. Cô cũng để một chiếc ghế lười dưới đây, khi nào nghỉ ngơi sẽ ra sau vườn nằm thư giãn.Vân Mộng Hạ VũBốn phòng chính cũng có cửa sổ nhìn vườn hoa, nhưng đều là cửa gỗ kéo.Cao Văn nhìn thiết kế phòng của Cố Thần Vũ thì thấy ganh tị với cậu ta. Phòng rộng rãi sạch sẽ, cửa sổ hai bên, cửa chính đối diện vườn hoa. Chỉ cần mở hết cửa ra trong phòng mát mẻ ngửi hương hoa dễ chịu.Bây giờ cậu ấy đang lấy điện thoại của anh đặt mua 2 cái ghế lười, một cái đặt ở trong sân viện sau, 1 cái ở vườn hoa sau nhà.Có hai người tự dọn dẹp nên Đàm Đàm không cần bận tâm đến. Tiểu Đào sáng hôm nay có việc rời đi nói tối mới quay lại. Có thời gian rảnh cô mang sách ra ngồi dưới lối đi xuống phòng mình. Hai người đang dọn dẹp cô không ngồi ngoài vườn hoa được.Lối đi xuống dưới phòng ở bên trên có dây hoa leo từ dưới vườn lên che bóng mát. Ngồi dưới đó cũng mát mẻ, lại vẫn ngắm được một góc của vườn hoa.Đàm Đàmbị cơn gió man mát dịu nhẹ dỗ dành ngủ thiếp lúc nào không hay. Mao Mao trong lòng và Đô Đô nằm ngay dưới chân cũng díp mắt ngủ rồi. Chủ tớ ba người đều đang chìm vào giấc mộng, không biết là hình ảnh của mình lọt vào mắt của người bước đến.

Chương 43: Chương 43