Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 44: Chương 44
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cố Thần Vũ ngắm vườn hoa phía sau, những đèn nhỏ được bao bên ngoài hình tròn đan mây đặt trong vườn, buổi tối thêm phần lung linh huyền ảo. Có rất nhiều loại hoa từ bình thường đến quý hiếm. Hồ cá nhỏ nước theo khe đá chảy ra, cá bên trong vẫy đuôi bơi lội.Bên góc ngoài cùng phía cửa phòng Đàm Đàmcó ghế xích đu, đằng sau là tường hoa hồng đẹp mắt. Cô gái này quả thật là biết cách hưởng thụ cuộc sống. Đang đi lại nhìn hoa hồng thì thấy ở lối đi có người nằm.Cô gái mặc quần áo giản dị mang hơi hướng truyền thống. Trong lòng ôm con mèo trắng tinh mềm mại. Cả người lẫn mèo đều không hề phát hiện ra người đến, chỉ có con ch.ó dưới chân ngẩng cổ lên nhìn một cái rồi lại quay đi ngủ tiếp.Gió khẽ lay tóc mai bay nhẹ trong gió. Dưới bóng mát của dàn cây, thỉnh thoảng một vài tia nắng len lỏi xuyên qua tán lá, ấm áp vỗ về gương mặt đang say giấc. Cố Thần Vũ không hề nhận ra mình đã đứng nhìn người ta một lúc lâu.Hơi tiến lại gần một chút, cúi xuống nhẹ nhàng lấy chăn nhỏ bị rơi xuống phủ lên người cô. Lần đầu tiên nhìn cô với cự ly gần như thế, hàng lông mi cong như rạng liễu dịu dàng, làn da trắng hồng nhìn thấy cả lông tơ. Đôi môi cánh hoa ửng đỏ tự nhiên và sống mũi thanh tú nhỏ xinh.Đàm Đàmkhông phải người nhìn vào sẽ khiến mọi người kinh diễm, nhưng cô lại mang đến cho người ta cảm nhận càng nhìn càng thấy đẹp.Vân Mộng Hạ VũKết hợp với khí chất nhẹ nhàng như làn gió thu khiến mọi người dễ chịu khi ở bên. Cố Thần Vũ không thể phủ nhận anh bị cô thu hút lúc nào không hay.Tối đó mọi người cùng ăn lẩu chào mừng Cố Thần Vũ dọn đến. Đạo diễn Khổng là người thích ăn lẩu, tất cả các quán ăn nổi tiếng về lẩu ông ấy đều ăn rồi.Tuy nhiên khi thử nước lẩu của Đàm Đàmvà đồ chấm lẩu cô tự chế, ông ấy không nhịn được đề nghị cô mở thêm quán lẩu. Đàm Đàmcười nói nếu ông mở cô sẽ giúp đỡ chứ bản thân chỉ muốn làm quán ăn nhỏ thôi.Cao Văn và tiểu Đào gia nhập team lẩu cay cùng ông Khổng, hai người vừa ăn vừa suýt xoa tay vẫn gắp liên tục.Cố Thần Vũ lần trước ăn cay được nhưng sau khi bị bệnh bác sĩ đã nhắc hạn chế ăn cay. Nước lẩu không cay cũng rất hấp dẫn, Đàm Đàmlàm ngon đến nỗi ông Trầm khen không dứt, anh cũng rất thích vị nguyên bản như vậy.Thời tiết se se lạnh ăn lẩu rất hợp lý. Cảm nhận không khí chuyển mùa, nhúng món ăn ưa thích trong nồi lẩu sôi sùng sục. Uống ngụm nước lẩu là cả cơ thể trở lên ấm áp. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.Ngày bán lại khách đến xếp hàng từ sớm. Vừa vào đã than với cô là bị giảm mất 2, 3 ký rồi. Còn nói nếu cô mà nghỉ thêm một ngày nữa thì chắc sẽ mắc bệnh vì ăn uống không đầy đủ.Ông Khổng nói vị món lẩu như vậy đã ngon rồi không cần thay đổi, cô nấu hai nồi nước lẩu to một cay một không cay. Từ đầu giờ chiều sau khi chuẩn bị xong món ăn của quán mới xử lý nguyên liệu nhúng lẩu.
Cố Thần Vũ ngắm vườn hoa phía sau, những đèn nhỏ được bao bên ngoài hình tròn đan mây đặt trong vườn, buổi tối thêm phần lung linh huyền ảo. Có rất nhiều loại hoa từ bình thường đến quý hiếm. Hồ cá nhỏ nước theo khe đá chảy ra, cá bên trong vẫy đuôi bơi lội.
Bên góc ngoài cùng phía cửa phòng Đàm Đàmcó ghế xích đu, đằng sau là tường hoa hồng đẹp mắt. Cô gái này quả thật là biết cách hưởng thụ cuộc sống. Đang đi lại nhìn hoa hồng thì thấy ở lối đi có người nằm.
Cô gái mặc quần áo giản dị mang hơi hướng truyền thống. Trong lòng ôm con mèo trắng tinh mềm mại. Cả người lẫn mèo đều không hề phát hiện ra người đến, chỉ có con ch.ó dưới chân ngẩng cổ lên nhìn một cái rồi lại quay đi ngủ tiếp.
Gió khẽ lay tóc mai bay nhẹ trong gió. Dưới bóng mát của dàn cây, thỉnh thoảng một vài tia nắng len lỏi xuyên qua tán lá, ấm áp vỗ về gương mặt đang say giấc. Cố Thần Vũ không hề nhận ra mình đã đứng nhìn người ta một lúc lâu.
Hơi tiến lại gần một chút, cúi xuống nhẹ nhàng lấy chăn nhỏ bị rơi xuống phủ lên người cô. Lần đầu tiên nhìn cô với cự ly gần như thế, hàng lông mi cong như rạng liễu dịu dàng, làn da trắng hồng nhìn thấy cả lông tơ. Đôi môi cánh hoa ửng đỏ tự nhiên và sống mũi thanh tú nhỏ xinh.
Đàm Đàmkhông phải người nhìn vào sẽ khiến mọi người kinh diễm, nhưng cô lại mang đến cho người ta cảm nhận càng nhìn càng thấy đẹp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kết hợp với khí chất nhẹ nhàng như làn gió thu khiến mọi người dễ chịu khi ở bên. Cố Thần Vũ không thể phủ nhận anh bị cô thu hút lúc nào không hay.
Tối đó mọi người cùng ăn lẩu chào mừng Cố Thần Vũ dọn đến. Đạo diễn Khổng là người thích ăn lẩu, tất cả các quán ăn nổi tiếng về lẩu ông ấy đều ăn rồi.
Tuy nhiên khi thử nước lẩu của Đàm Đàmvà đồ chấm lẩu cô tự chế, ông ấy không nhịn được đề nghị cô mở thêm quán lẩu. Đàm Đàmcười nói nếu ông mở cô sẽ giúp đỡ chứ bản thân chỉ muốn làm quán ăn nhỏ thôi.
Cao Văn và tiểu Đào gia nhập team lẩu cay cùng ông Khổng, hai người vừa ăn vừa suýt xoa tay vẫn gắp liên tục.
Cố Thần Vũ lần trước ăn cay được nhưng sau khi bị bệnh bác sĩ đã nhắc hạn chế ăn cay. Nước lẩu không cay cũng rất hấp dẫn, Đàm Đàmlàm ngon đến nỗi ông Trầm khen không dứt, anh cũng rất thích vị nguyên bản như vậy.
Thời tiết se se lạnh ăn lẩu rất hợp lý. Cảm nhận không khí chuyển mùa, nhúng món ăn ưa thích trong nồi lẩu sôi sùng sục. Uống ngụm nước lẩu là cả cơ thể trở lên ấm áp. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Ngày bán lại khách đến xếp hàng từ sớm. Vừa vào đã than với cô là bị giảm mất 2, 3 ký rồi. Còn nói nếu cô mà nghỉ thêm một ngày nữa thì chắc sẽ mắc bệnh vì ăn uống không đầy đủ.
Ông Khổng nói vị món lẩu như vậy đã ngon rồi không cần thay đổi, cô nấu hai nồi nước lẩu to một cay một không cay. Từ đầu giờ chiều sau khi chuẩn bị xong món ăn của quán mới xử lý nguyên liệu nhúng lẩu.
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cố Thần Vũ ngắm vườn hoa phía sau, những đèn nhỏ được bao bên ngoài hình tròn đan mây đặt trong vườn, buổi tối thêm phần lung linh huyền ảo. Có rất nhiều loại hoa từ bình thường đến quý hiếm. Hồ cá nhỏ nước theo khe đá chảy ra, cá bên trong vẫy đuôi bơi lội.Bên góc ngoài cùng phía cửa phòng Đàm Đàmcó ghế xích đu, đằng sau là tường hoa hồng đẹp mắt. Cô gái này quả thật là biết cách hưởng thụ cuộc sống. Đang đi lại nhìn hoa hồng thì thấy ở lối đi có người nằm.Cô gái mặc quần áo giản dị mang hơi hướng truyền thống. Trong lòng ôm con mèo trắng tinh mềm mại. Cả người lẫn mèo đều không hề phát hiện ra người đến, chỉ có con ch.ó dưới chân ngẩng cổ lên nhìn một cái rồi lại quay đi ngủ tiếp.Gió khẽ lay tóc mai bay nhẹ trong gió. Dưới bóng mát của dàn cây, thỉnh thoảng một vài tia nắng len lỏi xuyên qua tán lá, ấm áp vỗ về gương mặt đang say giấc. Cố Thần Vũ không hề nhận ra mình đã đứng nhìn người ta một lúc lâu.Hơi tiến lại gần một chút, cúi xuống nhẹ nhàng lấy chăn nhỏ bị rơi xuống phủ lên người cô. Lần đầu tiên nhìn cô với cự ly gần như thế, hàng lông mi cong như rạng liễu dịu dàng, làn da trắng hồng nhìn thấy cả lông tơ. Đôi môi cánh hoa ửng đỏ tự nhiên và sống mũi thanh tú nhỏ xinh.Đàm Đàmkhông phải người nhìn vào sẽ khiến mọi người kinh diễm, nhưng cô lại mang đến cho người ta cảm nhận càng nhìn càng thấy đẹp.Vân Mộng Hạ VũKết hợp với khí chất nhẹ nhàng như làn gió thu khiến mọi người dễ chịu khi ở bên. Cố Thần Vũ không thể phủ nhận anh bị cô thu hút lúc nào không hay.Tối đó mọi người cùng ăn lẩu chào mừng Cố Thần Vũ dọn đến. Đạo diễn Khổng là người thích ăn lẩu, tất cả các quán ăn nổi tiếng về lẩu ông ấy đều ăn rồi.Tuy nhiên khi thử nước lẩu của Đàm Đàmvà đồ chấm lẩu cô tự chế, ông ấy không nhịn được đề nghị cô mở thêm quán lẩu. Đàm Đàmcười nói nếu ông mở cô sẽ giúp đỡ chứ bản thân chỉ muốn làm quán ăn nhỏ thôi.Cao Văn và tiểu Đào gia nhập team lẩu cay cùng ông Khổng, hai người vừa ăn vừa suýt xoa tay vẫn gắp liên tục.Cố Thần Vũ lần trước ăn cay được nhưng sau khi bị bệnh bác sĩ đã nhắc hạn chế ăn cay. Nước lẩu không cay cũng rất hấp dẫn, Đàm Đàmlàm ngon đến nỗi ông Trầm khen không dứt, anh cũng rất thích vị nguyên bản như vậy.Thời tiết se se lạnh ăn lẩu rất hợp lý. Cảm nhận không khí chuyển mùa, nhúng món ăn ưa thích trong nồi lẩu sôi sùng sục. Uống ngụm nước lẩu là cả cơ thể trở lên ấm áp. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.Ngày bán lại khách đến xếp hàng từ sớm. Vừa vào đã than với cô là bị giảm mất 2, 3 ký rồi. Còn nói nếu cô mà nghỉ thêm một ngày nữa thì chắc sẽ mắc bệnh vì ăn uống không đầy đủ.Ông Khổng nói vị món lẩu như vậy đã ngon rồi không cần thay đổi, cô nấu hai nồi nước lẩu to một cay một không cay. Từ đầu giờ chiều sau khi chuẩn bị xong món ăn của quán mới xử lý nguyên liệu nhúng lẩu.