Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 345: Chương 345
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Mau báo cảnh sát, tôi thật sự không chịu nổi nữa, đây là tưởng có tiền , có quan hệ là có thể muốn làm gì thì làm , coi thường pháp luật sao?][May mà gặp được Kỷ Sư của chúng ta, nếu không thì chuyện này thật sự cứ thế trôi qua.]Kỷ Dao Quang nhìn Phan Vĩ Minh, tay bắt quyết.Ngay sau đó, mọi người liền thấy Phan Vĩ Minh đang mở cửa chuẩn bị nghênh ngang rời đi đột nhiên hét lên một tiếng, ngã ngồi phịch xuống đất."A a a .... chú .... chú .... Đặng .... chú Đặng!"Phan Vĩ Minh nhìn ra cửa với vẻ khó tin, bên ngoài cửa chính là ông Đặng.Đặng Đức Hải cũng nhìn thấy bóng hình phía trước , mắt ông ta ngấn lệ, rất muốn xông ra từ chỗ ẩn nấp , chạy đến trước mặt lão cha , nhưng ông ta biết bây giờ vẫn chưa được."Tiểu Phan à."Ông Đặng nhìn Phan Vĩ Minh từ trên cao xuống: "Năm đó lúc cháu muốn đi làm ăn, chú còn cho cháu mượn 200 tệ.""Lúc đó cháu nói sau này sẽ báo đáp chú, cháu báo đáp chú như vậy sao? Cháu có biết chú bị cháu đ.â.m có bao nhiêu thảm sao ?" Ông Đặng nói từng câu từng chữ , tự tự khấp huyết.Phan Vĩ Minh che mắt, không dám nhìn ông Đặng, ông ta chính mình trong lòng rõ ràng, lúc đó ông Đặng bị ông ra đ.â.m ch.ế.t , đầu bị ông ta cán cho nát bét !Vậy nên đây chính là quỷ hồn của ông Đặng!Nghe thấy tiếng động, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn cũng vội chạy đến xem tình hình . Nhìn thấy ông Đặng , người rõ ràng đã chỉ còn là một t.h.i t.h.ể , hơn nữa t.h.i t.h.ể cũng đều bị bọn họ đem đi hoả táng , hoá thành tro bụi , hiện tại lại hoàn hoàn hảo hảo mà đứng ở đây , bí thư chi bộ thôn trợn trắng mắt, ngất xỉu.Còn trưởng thôn thì lại rất bình tĩnh: "Lão Đặng, ông đến rồi."Trong mơ ông ta đã mơ thấy vô số lần, lần này gặp lại, ông ta không kinh ngạc, không sợ hãi, mà là một loại cảm giác giải thoát.Nhìn thấy trưởng thôn, ông Đặng rất tức giận, trực tiếp hùng hùng hổ hổ hướng về phía trưởng thôn lên án : "Lúc tôi còn sống, đã giúp ông bao nhiêu việc, tôi cũng không hề nghĩ đến chuyện ông có báo đáp tôi hay không .""Kết quả thì sao ? Đồ vô lương tâm nhà ông , quay đầu lại lại giúp đỡ bao che cho tên súc sinh này, đem tôi huỷ thi diệt tích , đến con trai tôi cũng không cho gặp . Lão già thối này ! Ông có còn là con người không ? Còn là con người không hả ?"Ông Đặng mắng không ngừng.Trưởng thôn nước mắt lưng tròng, sau khi đưa ra quyết định đó, ông ta đã hối hận, trong lòng luôn áy náy, nhưng việc đã làm rồi , ông ta còn có thể thế nào ? Chỉ đành dứt khoát đã đ.â.m lao phải theo lao thôi .
[Mau báo cảnh sát, tôi thật sự không chịu nổi nữa, đây là tưởng có tiền , có quan hệ là có thể muốn làm gì thì làm , coi thường pháp luật sao?]
[May mà gặp được Kỷ Sư của chúng ta, nếu không thì chuyện này thật sự cứ thế trôi qua.]
Kỷ Dao Quang nhìn Phan Vĩ Minh, tay bắt quyết.
Ngay sau đó, mọi người liền thấy Phan Vĩ Minh đang mở cửa chuẩn bị nghênh ngang rời đi đột nhiên hét lên một tiếng, ngã ngồi phịch xuống đất.
"A a a .... chú .... chú .... Đặng .... chú Đặng!"
Phan Vĩ Minh nhìn ra cửa với vẻ khó tin, bên ngoài cửa chính là ông Đặng.
Đặng Đức Hải cũng nhìn thấy bóng hình phía trước , mắt ông ta ngấn lệ, rất muốn xông ra từ chỗ ẩn nấp , chạy đến trước mặt lão cha , nhưng ông ta biết bây giờ vẫn chưa được.
"Tiểu Phan à."
Ông Đặng nhìn Phan Vĩ Minh từ trên cao xuống: "Năm đó lúc cháu muốn đi làm ăn, chú còn cho cháu mượn 200 tệ."
"Lúc đó cháu nói sau này sẽ báo đáp chú, cháu báo đáp chú như vậy sao? Cháu có biết chú bị cháu đ.â.m có bao nhiêu thảm sao ?"
Ông Đặng nói từng câu từng chữ , tự tự khấp huyết.
Phan Vĩ Minh che mắt, không dám nhìn ông Đặng, ông ta chính mình trong lòng rõ ràng, lúc đó ông Đặng bị ông ra đ.â.m ch.ế.t , đầu bị ông ta cán cho nát bét !
Vậy nên đây chính là quỷ hồn của ông Đặng!
Nghe thấy tiếng động, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn cũng vội chạy đến xem tình hình .
Nhìn thấy ông Đặng , người rõ ràng đã chỉ còn là một t.h.i t.h.ể , hơn nữa t.h.i t.h.ể cũng đều bị bọn họ đem đi hoả táng , hoá thành tro bụi , hiện tại lại hoàn hoàn hảo hảo mà đứng ở đây , bí thư chi bộ thôn trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Còn trưởng thôn thì lại rất bình tĩnh: "Lão Đặng, ông đến rồi."
Trong mơ ông ta đã mơ thấy vô số lần, lần này gặp lại, ông ta không kinh ngạc, không sợ hãi, mà là một loại cảm giác giải thoát.
Nhìn thấy trưởng thôn, ông Đặng rất tức giận, trực tiếp hùng hùng hổ hổ hướng về phía trưởng thôn lên án : "Lúc tôi còn sống, đã giúp ông bao nhiêu việc, tôi cũng không hề nghĩ đến chuyện ông có báo đáp tôi hay không ."
"Kết quả thì sao ? Đồ vô lương tâm nhà ông , quay đầu lại lại giúp đỡ bao che cho tên súc sinh này, đem tôi huỷ thi diệt tích , đến con trai tôi cũng không cho gặp . Lão già thối này ! Ông có còn là con người không ? Còn là con người không hả ?"
Ông Đặng mắng không ngừng.
Trưởng thôn nước mắt lưng tròng, sau khi đưa ra quyết định đó, ông ta đã hối hận, trong lòng luôn áy náy, nhưng việc đã làm rồi , ông ta còn có thể thế nào ? Chỉ đành dứt khoát đã đ.â.m lao phải theo lao thôi .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Mau báo cảnh sát, tôi thật sự không chịu nổi nữa, đây là tưởng có tiền , có quan hệ là có thể muốn làm gì thì làm , coi thường pháp luật sao?][May mà gặp được Kỷ Sư của chúng ta, nếu không thì chuyện này thật sự cứ thế trôi qua.]Kỷ Dao Quang nhìn Phan Vĩ Minh, tay bắt quyết.Ngay sau đó, mọi người liền thấy Phan Vĩ Minh đang mở cửa chuẩn bị nghênh ngang rời đi đột nhiên hét lên một tiếng, ngã ngồi phịch xuống đất."A a a .... chú .... chú .... Đặng .... chú Đặng!"Phan Vĩ Minh nhìn ra cửa với vẻ khó tin, bên ngoài cửa chính là ông Đặng.Đặng Đức Hải cũng nhìn thấy bóng hình phía trước , mắt ông ta ngấn lệ, rất muốn xông ra từ chỗ ẩn nấp , chạy đến trước mặt lão cha , nhưng ông ta biết bây giờ vẫn chưa được."Tiểu Phan à."Ông Đặng nhìn Phan Vĩ Minh từ trên cao xuống: "Năm đó lúc cháu muốn đi làm ăn, chú còn cho cháu mượn 200 tệ.""Lúc đó cháu nói sau này sẽ báo đáp chú, cháu báo đáp chú như vậy sao? Cháu có biết chú bị cháu đ.â.m có bao nhiêu thảm sao ?" Ông Đặng nói từng câu từng chữ , tự tự khấp huyết.Phan Vĩ Minh che mắt, không dám nhìn ông Đặng, ông ta chính mình trong lòng rõ ràng, lúc đó ông Đặng bị ông ra đ.â.m ch.ế.t , đầu bị ông ta cán cho nát bét !Vậy nên đây chính là quỷ hồn của ông Đặng!Nghe thấy tiếng động, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn cũng vội chạy đến xem tình hình . Nhìn thấy ông Đặng , người rõ ràng đã chỉ còn là một t.h.i t.h.ể , hơn nữa t.h.i t.h.ể cũng đều bị bọn họ đem đi hoả táng , hoá thành tro bụi , hiện tại lại hoàn hoàn hảo hảo mà đứng ở đây , bí thư chi bộ thôn trợn trắng mắt, ngất xỉu.Còn trưởng thôn thì lại rất bình tĩnh: "Lão Đặng, ông đến rồi."Trong mơ ông ta đã mơ thấy vô số lần, lần này gặp lại, ông ta không kinh ngạc, không sợ hãi, mà là một loại cảm giác giải thoát.Nhìn thấy trưởng thôn, ông Đặng rất tức giận, trực tiếp hùng hùng hổ hổ hướng về phía trưởng thôn lên án : "Lúc tôi còn sống, đã giúp ông bao nhiêu việc, tôi cũng không hề nghĩ đến chuyện ông có báo đáp tôi hay không .""Kết quả thì sao ? Đồ vô lương tâm nhà ông , quay đầu lại lại giúp đỡ bao che cho tên súc sinh này, đem tôi huỷ thi diệt tích , đến con trai tôi cũng không cho gặp . Lão già thối này ! Ông có còn là con người không ? Còn là con người không hả ?"Ông Đặng mắng không ngừng.Trưởng thôn nước mắt lưng tròng, sau khi đưa ra quyết định đó, ông ta đã hối hận, trong lòng luôn áy náy, nhưng việc đã làm rồi , ông ta còn có thể thế nào ? Chỉ đành dứt khoát đã đ.â.m lao phải theo lao thôi .