Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 349: Chương 349
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Người phụ nữ trẻ nhìn thấy Kỷ Dao Quang, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó giống như nhìn thấy người tâm phúc , rốt cuộc cảm xúc không kiềm chế nổi nữa , kích động bắt đầu khóc lên .[Cô ấy đã trải qua chuyện gì vậy, sao lại khóc như vậy?][Nickname này quen quen, ôi trời, mọi người vào trang cá nhân của cô ấy xem!]"Cô đừng kích động, từ từ nói, tôi có thể giúp gì cho cô?"Kỷ Dao Quang hỏi, vừa nói, cô vừa vẽ một phù chú có tác dụng trấn an cảm xúc , tạm thời giúp đỡ người phụ nữ trẻ trước mặt ổn định lại cảm xúc ."Đại sư, đại sư, tôi tên là Tưởng Tiểu Lan, năm nay 25 tuổi, tôi có một đứa con gái, năm nay 1 tuổi, nhưng mấy hôm trước, tôi đưa con bé đi chơi, con bé bị lạc."Tưởng Tiểu Lan nói đến đây, cảm xúc lại kích động.[Ôi trời, đúng rồi đúng rồi , tôi nhớ ra rồi , thông tin của cô ấy tôi mới đọc được gần đây . Con gái của cô ấy bị lac , đã báo cảnh sát, kết quả đã một tuần , vận dụng hết các biện pháp điều tra, cũng không tìm thấy manh mối của cô bé đó , thậm chí còn chưa thể khoanh vùng được đối tượng khả nghi.][Tính ra, cũng đã mười ngày rồi, haiz, nếu bị bắt cóc , cũng không biết còn sống hay không, hay bị đưa đi đâu rồi .][Tôi cảm thấy thời gian đã lâu như vậy , cơ hội tìm thấy cô bé sẽ nhỏ đi . Đứa trẻ lại là bé gái , khả năng bị bán đến vùng núi làm con dâu nuôi từ bé sẽ rất cao .][Bây giờ ai còn nuôi con dâu từ bé nữa, đều là trực tiếp bắt cóc các cô gái ở tầm tuổi kết hôn.] Nhìn thấy bình luận, nước mắt của Tưởng Tiểu Lan vừa mới kìm nén được, lại tuôn rơi."Ô ô ô, đều tại tôi, đều tại tôi."Tưởng Tiểu Lan hối hận không thôi."Cô đừng lo lắng, con cô vẫn còn sống."Kỷ Dao Quang nói.Tưởng Tiểu Lan sững sờ: "Vẫn còn sống?" Kỷ Dao Quang gật đầu: "Cung tử tức của cô hồng hào, chứng tỏ con cô không sao, còn về phần vị trí hiện tại của cô bé , tôi cần xem ảnh của cô bé , mới có thể tính ."Tưởng Tiểu Lan liên tục gật đầu, sau đó lấy ra một bức ảnh.Cô bé trong ảnh rất đáng yêu, đôi mắt sáng như quả nho tím, cả người mũm mĩm, có thể thấy Tưởng Tiểu Lan chăm sóc con rất tốt.[A, cô bé đáng yêu như vậy, thật không dám tưởng tượng nếu bị lạc sẽ ra sao.][Lầu trên đừng nói như vậy , không thấy mẹ của đứa bé đã lo lắng đến mức nào sao? Nếu đổi lại là bạn vào hoàn cảnh của cô ấy , mỗi lần có người nhắc đến một suy đoán không tốt , trong lòng sẽ như bị một con d.a.o cùn cứa quá , rất khó chịu .]
Người phụ nữ trẻ nhìn thấy Kỷ Dao Quang, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó giống như nhìn thấy người tâm phúc , rốt cuộc cảm xúc không kiềm chế nổi nữa , kích động bắt đầu khóc lên .
[Cô ấy đã trải qua chuyện gì vậy, sao lại khóc như vậy?]
[Nickname này quen quen, ôi trời, mọi người vào trang cá nhân của cô ấy xem!]
"Cô đừng kích động, từ từ nói, tôi có thể giúp gì cho cô?"
Kỷ Dao Quang hỏi, vừa nói, cô vừa vẽ một phù chú có tác dụng trấn an cảm xúc , tạm thời giúp đỡ người phụ nữ trẻ trước mặt ổn định lại cảm xúc .
"Đại sư, đại sư, tôi tên là Tưởng Tiểu Lan, năm nay 25 tuổi, tôi có một đứa con gái, năm nay 1 tuổi, nhưng mấy hôm trước, tôi đưa con bé đi chơi, con bé bị lạc."
Tưởng Tiểu Lan nói đến đây, cảm xúc lại kích động.
[Ôi trời, đúng rồi đúng rồi , tôi nhớ ra rồi , thông tin của cô ấy tôi mới đọc được gần đây . Con gái của cô ấy bị lac , đã báo cảnh sát, kết quả đã một tuần , vận dụng hết các biện pháp điều tra, cũng không tìm thấy manh mối của cô bé đó , thậm chí còn chưa thể khoanh vùng được đối tượng khả nghi.]
[Tính ra, cũng đã mười ngày rồi, haiz, nếu bị bắt cóc , cũng không biết còn sống hay không, hay bị đưa đi đâu rồi .]
[Tôi cảm thấy thời gian đã lâu như vậy , cơ hội tìm thấy cô bé sẽ nhỏ đi . Đứa trẻ lại là bé gái , khả năng bị bán đến vùng núi làm con dâu nuôi từ bé sẽ rất cao .]
[Bây giờ ai còn nuôi con dâu từ bé nữa, đều là trực tiếp bắt cóc các cô gái ở tầm tuổi kết hôn.]
Nhìn thấy bình luận, nước mắt của Tưởng Tiểu Lan vừa mới kìm nén được, lại tuôn rơi.
"Ô ô ô, đều tại tôi, đều tại tôi."
Tưởng Tiểu Lan hối hận không thôi.
"Cô đừng lo lắng, con cô vẫn còn sống."
Kỷ Dao Quang nói.
Tưởng Tiểu Lan sững sờ: "Vẫn còn sống?"
Kỷ Dao Quang gật đầu: "Cung tử tức của cô hồng hào, chứng tỏ con cô không sao, còn về phần vị trí hiện tại của cô bé , tôi cần xem ảnh của cô bé , mới có thể tính ."
Tưởng Tiểu Lan liên tục gật đầu, sau đó lấy ra một bức ảnh.
Cô bé trong ảnh rất đáng yêu, đôi mắt sáng như quả nho tím, cả người mũm mĩm, có thể thấy Tưởng Tiểu Lan chăm sóc con rất tốt.
[A, cô bé đáng yêu như vậy, thật không dám tưởng tượng nếu bị lạc sẽ ra sao.]
[Lầu trên đừng nói như vậy , không thấy mẹ của đứa bé đã lo lắng đến mức nào sao? Nếu đổi lại là bạn vào hoàn cảnh của cô ấy , mỗi lần có người nhắc đến một suy đoán không tốt , trong lòng sẽ như bị một con d.a.o cùn cứa quá , rất khó chịu .]
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Người phụ nữ trẻ nhìn thấy Kỷ Dao Quang, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó giống như nhìn thấy người tâm phúc , rốt cuộc cảm xúc không kiềm chế nổi nữa , kích động bắt đầu khóc lên .[Cô ấy đã trải qua chuyện gì vậy, sao lại khóc như vậy?][Nickname này quen quen, ôi trời, mọi người vào trang cá nhân của cô ấy xem!]"Cô đừng kích động, từ từ nói, tôi có thể giúp gì cho cô?"Kỷ Dao Quang hỏi, vừa nói, cô vừa vẽ một phù chú có tác dụng trấn an cảm xúc , tạm thời giúp đỡ người phụ nữ trẻ trước mặt ổn định lại cảm xúc ."Đại sư, đại sư, tôi tên là Tưởng Tiểu Lan, năm nay 25 tuổi, tôi có một đứa con gái, năm nay 1 tuổi, nhưng mấy hôm trước, tôi đưa con bé đi chơi, con bé bị lạc."Tưởng Tiểu Lan nói đến đây, cảm xúc lại kích động.[Ôi trời, đúng rồi đúng rồi , tôi nhớ ra rồi , thông tin của cô ấy tôi mới đọc được gần đây . Con gái của cô ấy bị lac , đã báo cảnh sát, kết quả đã một tuần , vận dụng hết các biện pháp điều tra, cũng không tìm thấy manh mối của cô bé đó , thậm chí còn chưa thể khoanh vùng được đối tượng khả nghi.][Tính ra, cũng đã mười ngày rồi, haiz, nếu bị bắt cóc , cũng không biết còn sống hay không, hay bị đưa đi đâu rồi .][Tôi cảm thấy thời gian đã lâu như vậy , cơ hội tìm thấy cô bé sẽ nhỏ đi . Đứa trẻ lại là bé gái , khả năng bị bán đến vùng núi làm con dâu nuôi từ bé sẽ rất cao .][Bây giờ ai còn nuôi con dâu từ bé nữa, đều là trực tiếp bắt cóc các cô gái ở tầm tuổi kết hôn.] Nhìn thấy bình luận, nước mắt của Tưởng Tiểu Lan vừa mới kìm nén được, lại tuôn rơi."Ô ô ô, đều tại tôi, đều tại tôi."Tưởng Tiểu Lan hối hận không thôi."Cô đừng lo lắng, con cô vẫn còn sống."Kỷ Dao Quang nói.Tưởng Tiểu Lan sững sờ: "Vẫn còn sống?" Kỷ Dao Quang gật đầu: "Cung tử tức của cô hồng hào, chứng tỏ con cô không sao, còn về phần vị trí hiện tại của cô bé , tôi cần xem ảnh của cô bé , mới có thể tính ."Tưởng Tiểu Lan liên tục gật đầu, sau đó lấy ra một bức ảnh.Cô bé trong ảnh rất đáng yêu, đôi mắt sáng như quả nho tím, cả người mũm mĩm, có thể thấy Tưởng Tiểu Lan chăm sóc con rất tốt.[A, cô bé đáng yêu như vậy, thật không dám tưởng tượng nếu bị lạc sẽ ra sao.][Lầu trên đừng nói như vậy , không thấy mẹ của đứa bé đã lo lắng đến mức nào sao? Nếu đổi lại là bạn vào hoàn cảnh của cô ấy , mỗi lần có người nhắc đến một suy đoán không tốt , trong lòng sẽ như bị một con d.a.o cùn cứa quá , rất khó chịu .]