Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 348: Chương 348
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Còn Đặng Đức Hải, sau khi về nhà, liền thấy bố mình đang ngồi ngay ngắn chờ mình ."Bố."Đặng Đức Hải nghẹn ngào.Ông ta biết bố mình đã qua đời, lúc này trở về chỉ là hồn phách của bố."Đức Hải à, sau này bố không còn nữa, con một mình cũng phải sống cho thật tốt .""Con đã cố gắng giúp bố đòi lại công bằng, bố đều nhìn thấy, bố không nuôi con vô ích, được rồi, thời gian của bố không còn nhiều nữa, bố phải đi rồi."Sau này, hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt.""Và nhớ ! Luôn luôn phải sống ngay thẳng , đoan chính , đói cho sạch rách cho thơm .""Nhớ đấy !"Đặng Đức Hải nghe vậy, đột nhiên có chút hoảng loạn, ông ta lao đến muốn giữ bố lại.Nhưng đưa tay ra, lại chỉ bắt được một khoảng không.Trong căn nhà yên tĩnh, Đặng Đức Hải lần đầu tiên cảm nhận được nỗi cô đơn vô tận."Bố ! Con đều nhớ ! Con đều nhớ !""Ô ô ô, bố ! Sau này, con không còn bố nữa."Đặng Đức Hải khóc nấc lên.Cư dân mạng trong livestream cảm khái vô cùng. [Dù lớn đến đâu, chỉ cần còn bố mẹ, thì vẫn còn có gia đình.][Đúng vậy , mỗi buổi sáng, mở mắt ra nhìn thấy cha mẹ , trong lòng liền thấy đủ .][Tôi nhớ đến lúc trước khi ông ngoại tôi qua đời, mẹ tôi cũng khóc rất lâu .Sau đó tôi dậy đi vệ sinh, vô tình nghe thấy bà nói với bố tôi, sau này bà không còn bố nữa rồi.][Haiz, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên . Nhưng may mắn là đã điều tra rõ sự thật, bố ông ấy cũng có thể yên tâm ra đi.]NgaĐặng Đức Hải khóc một lúc, nhớ ra mình chưa tắt kết nối, vội vàng giơ điện thoại lên: "Xin lỗi đại sư, tôi hơi mất bình tĩnh, cảm ơn cô.""Không sao."Kỷ Dao Quang lắc đầu, an ủi: "Bố của ông, sẽ dùng một phương thức khác, tiếp tục làm bạn bên cạnh ông."Đặng Đức Hải ngẩn người: "Phương thức khác ? Phương thức gì?""Cái đó thì phải để bản thân ông tự cảm nhận . Nhưng nhớ ! Phải làm theo lời ông ấy dặn , sống cho thật tốt , đường hoàng mà sống . Người đang làm , trời đang nhìn . Nhớ đấy !"Kỷ Dao Quang cười nói, sau đó tắt kết nối."Rồi, quẻ thứ hai, tôi tiếp tục phát túi phúc nhé ."Kỷ Dao Quang vừa nói, vừa bấm vào màn hình, phát túi phúc .Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :“Chúc mừng 【 Tìm kiếm Trình Trình 】đã may mắn nhận được túi phúc , có thể nối mạch.”Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .Sau đó, màn hình chia làm hai, bên kia là một người phụ nữ trẻ tiều tụy."Tôi rút trúng rồi, tôi vậy mà rút trúng rồi, hu hu hu, cuối cùng tôi cũng rút trúng rồi."
Còn Đặng Đức Hải, sau khi về nhà, liền thấy bố mình đang ngồi ngay ngắn chờ mình .
"Bố."
Đặng Đức Hải nghẹn ngào.
Ông ta biết bố mình đã qua đời, lúc này trở về chỉ là hồn phách của bố.
"Đức Hải à, sau này bố không còn nữa, con một mình cũng phải sống cho thật tốt ."
"Con đã cố gắng giúp bố đòi lại công bằng, bố đều nhìn thấy, bố không nuôi con vô ích, được rồi, thời gian của bố không còn nhiều nữa, bố phải đi rồi.
"Sau này, hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt."
"Và nhớ ! Luôn luôn phải sống ngay thẳng , đoan chính , đói cho sạch rách cho thơm ."
"Nhớ đấy !"
Đặng Đức Hải nghe vậy, đột nhiên có chút hoảng loạn, ông ta lao đến muốn giữ bố lại.
Nhưng đưa tay ra, lại chỉ bắt được một khoảng không.
Trong căn nhà yên tĩnh, Đặng Đức Hải lần đầu tiên cảm nhận được nỗi cô đơn vô tận.
"Bố ! Con đều nhớ ! Con đều nhớ !"
"Ô ô ô, bố ! Sau này, con không còn bố nữa."
Đặng Đức Hải khóc nấc lên.
Cư dân mạng trong livestream cảm khái vô cùng.
[Dù lớn đến đâu, chỉ cần còn bố mẹ, thì vẫn còn có gia đình.]
[Đúng vậy , mỗi buổi sáng, mở mắt ra nhìn thấy cha mẹ , trong lòng liền thấy đủ .]
[Tôi nhớ đến lúc trước khi ông ngoại tôi qua đời, mẹ tôi cũng khóc rất lâu .Sau đó tôi dậy đi vệ sinh, vô tình nghe thấy bà nói với bố tôi, sau này bà không còn bố nữa rồi.]
[Haiz, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên . Nhưng may mắn là đã điều tra rõ sự thật, bố ông ấy cũng có thể yên tâm ra đi.]
Nga
Đặng Đức Hải khóc một lúc, nhớ ra mình chưa tắt kết nối, vội vàng giơ điện thoại lên: "Xin lỗi đại sư, tôi hơi mất bình tĩnh, cảm ơn cô."
"Không sao."
Kỷ Dao Quang lắc đầu, an ủi: "Bố của ông, sẽ dùng một phương thức khác, tiếp tục làm bạn bên cạnh ông."
Đặng Đức Hải ngẩn người: "Phương thức khác ? Phương thức gì?"
"Cái đó thì phải để bản thân ông tự cảm nhận . Nhưng nhớ ! Phải làm theo lời ông ấy dặn , sống cho thật tốt , đường hoàng mà sống . Người đang làm , trời đang nhìn . Nhớ đấy !"
Kỷ Dao Quang cười nói, sau đó tắt kết nối.
"Rồi, quẻ thứ hai, tôi tiếp tục phát túi phúc nhé ."
Kỷ Dao Quang vừa nói, vừa bấm vào màn hình, phát túi phúc .
Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :
“Chúc mừng 【 Tìm kiếm Trình Trình 】đã may mắn nhận được túi phúc , có thể nối mạch.”
Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .
Sau đó, màn hình chia làm hai, bên kia là một người phụ nữ trẻ tiều tụy.
"Tôi rút trúng rồi, tôi vậy mà rút trúng rồi, hu hu hu, cuối cùng tôi cũng rút trúng rồi."
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Còn Đặng Đức Hải, sau khi về nhà, liền thấy bố mình đang ngồi ngay ngắn chờ mình ."Bố."Đặng Đức Hải nghẹn ngào.Ông ta biết bố mình đã qua đời, lúc này trở về chỉ là hồn phách của bố."Đức Hải à, sau này bố không còn nữa, con một mình cũng phải sống cho thật tốt .""Con đã cố gắng giúp bố đòi lại công bằng, bố đều nhìn thấy, bố không nuôi con vô ích, được rồi, thời gian của bố không còn nhiều nữa, bố phải đi rồi."Sau này, hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt.""Và nhớ ! Luôn luôn phải sống ngay thẳng , đoan chính , đói cho sạch rách cho thơm .""Nhớ đấy !"Đặng Đức Hải nghe vậy, đột nhiên có chút hoảng loạn, ông ta lao đến muốn giữ bố lại.Nhưng đưa tay ra, lại chỉ bắt được một khoảng không.Trong căn nhà yên tĩnh, Đặng Đức Hải lần đầu tiên cảm nhận được nỗi cô đơn vô tận."Bố ! Con đều nhớ ! Con đều nhớ !""Ô ô ô, bố ! Sau này, con không còn bố nữa."Đặng Đức Hải khóc nấc lên.Cư dân mạng trong livestream cảm khái vô cùng. [Dù lớn đến đâu, chỉ cần còn bố mẹ, thì vẫn còn có gia đình.][Đúng vậy , mỗi buổi sáng, mở mắt ra nhìn thấy cha mẹ , trong lòng liền thấy đủ .][Tôi nhớ đến lúc trước khi ông ngoại tôi qua đời, mẹ tôi cũng khóc rất lâu .Sau đó tôi dậy đi vệ sinh, vô tình nghe thấy bà nói với bố tôi, sau này bà không còn bố nữa rồi.][Haiz, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên . Nhưng may mắn là đã điều tra rõ sự thật, bố ông ấy cũng có thể yên tâm ra đi.]NgaĐặng Đức Hải khóc một lúc, nhớ ra mình chưa tắt kết nối, vội vàng giơ điện thoại lên: "Xin lỗi đại sư, tôi hơi mất bình tĩnh, cảm ơn cô.""Không sao."Kỷ Dao Quang lắc đầu, an ủi: "Bố của ông, sẽ dùng một phương thức khác, tiếp tục làm bạn bên cạnh ông."Đặng Đức Hải ngẩn người: "Phương thức khác ? Phương thức gì?""Cái đó thì phải để bản thân ông tự cảm nhận . Nhưng nhớ ! Phải làm theo lời ông ấy dặn , sống cho thật tốt , đường hoàng mà sống . Người đang làm , trời đang nhìn . Nhớ đấy !"Kỷ Dao Quang cười nói, sau đó tắt kết nối."Rồi, quẻ thứ hai, tôi tiếp tục phát túi phúc nhé ."Kỷ Dao Quang vừa nói, vừa bấm vào màn hình, phát túi phúc .Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :“Chúc mừng 【 Tìm kiếm Trình Trình 】đã may mắn nhận được túi phúc , có thể nối mạch.”Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .Sau đó, màn hình chia làm hai, bên kia là một người phụ nữ trẻ tiều tụy."Tôi rút trúng rồi, tôi vậy mà rút trúng rồi, hu hu hu, cuối cùng tôi cũng rút trúng rồi."