Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 102: Chương 102

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàmrút mũi tên ra, con rắn chỉ động đậy một chút rồi im lặng hẳn. Cô đưa nó hướng về phía hai người còn đang đứng hình chưa kịp hoàn hồn thản nhiên hỏi.“Hai anh ăn được thịt rắn không?”Nhất Dã và Cố Thần Vũ đều có cùng cảm giác là con rắn kia như đang nhìn mình, không nhịn được lại nhìn Đàm Đàm.Không lẽ cô ấy ăn được thịt động vật này. Nếu như vậy họ nói không ăn được thì chẳng phải không bằng một cô gái sao. Nhưng nhìn cái con vật trơn tuột mềm nhũn ấy...“Mà bỏ đi, không có rượu nên tôi không làm nữa.”Nhất Dã nghe vậy trộm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhìn cô mặt không cảm xúc cầm con rắn rút ra khỏi mũi tên rồi tiện tay vứt đi, mặt hắn muốn tái xạm.Hắn sợ rắn, sợ nhất trong các loài động vật. Vậy mà cô ấy cầm nó như lá cây, còn có thể bình tĩnh dương cung ngắm b.ắ.n nữa.Hình ảnh vừa nãy con rắn đang bò tiến lại gần Cố Thần Vũ, sau đó chuẩn bị nâng cổ lên cắn thì bị mũi tên lao tới cắm ngay trên cây không kịp động đậy. Máu từ con rắn bất động nhỏ ra đến bây giờ vẫn còn ám ảnh.Đàm Đàmhái trái cây và rau rừng cho vào túi lưới. Cố Thần Vũ nhận xách đồ giúp cô, làm ra vẻ tự nhiên đi bên cạnh luôn.Vân Mộng Hạ VũKhoảng cách không gần nhưng đủ để hắn nhìn ngắm được dung nhan gần bên cạnh.Hôm nay không có nhiều thú, có lẽ ngày mai mưa nên động vật đã trốn về hang. Đàm Đàmnghĩ nên chuẩn bị đồ dự trữ thêm thì tốt hơn, nhỡ đâu mưa thì họ cũng không sợ đói.Đang suy nghĩ thì thấy hai con gà rừng đi đến, cô ra hiệu họ giữ im lặng. Vì chỉ có một cung tên nếu b.ắ.n một con trước, con kia sẽ chạy mất.Đàm Đàmcăn góc, hơi nghiêng người, lực tay kéo căng hơn bình thường. Khi thả ra còn nghe thấy tiếng dây cung rung động.Mũi tên nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một vệt sáng, mạnh mẽ xuyên qua con mồi phía trước, con bên cạnh không kịp phản ứng đã bị cung lao đến.Khán giả: Xin lỗi tôi phải đợi chế độ hd tua chậm để có thể nhìn rõ hơn. Đây là chương trình săn thú à. Vừa nãy là thỏ hoang đang nhảy, bây giờ lại một mũi tên xuyên qua hai con gà rừng. Chúng tôi cần bình tâm, cấp cứu oxi gấp!!!Nhất Dã nhìn 3 con thú trong giỏ lại nhìn người đi trước như nhìn quái vật.Hắn không biết b.ắ.n cung nhưng chắc chắn muốn làm được điều đó phải là người có kỹ thuật và lực tay cực kỳ mạnh mới có thể thực hiện được.Cô gái này không những chơi s.ú.n.g giỏi mà b.ắ.n cung còn điêu luyện hơn nữa. Cảm giác cô ấy luôn mang lại nhiều điều bất ngờ, khiến hắn bất giác từng chút từng chút bị thu hút vào lúc nào không hay.Đàm Đàm thấy dưới đất không có con vật nào nữa bắt đầu chuyển hướng lên trời. Hai người kia một người cầm túi hoa quả một người cầm thú săn được.Người đang đi đột nhiên dừng lại ngước lên ngắm cảnh mây trời, theo phản xạ hai người phía sau cũng chìm đắm vào bầu trời trong xanh. Còn chưa kịp tận hưởng thì Đàm Đàmcầm cung dương lên cao.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàmrút mũi tên ra, con rắn chỉ động đậy một chút rồi im lặng hẳn. Cô đưa nó hướng về phía hai người còn đang đứng hình chưa kịp hoàn hồn thản nhiên hỏi.“Hai anh ăn được thịt rắn không?”Nhất Dã và Cố Thần Vũ đều có cùng cảm giác là con rắn kia như đang nhìn mình, không nhịn được lại nhìn Đàm Đàm.Không lẽ cô ấy ăn được thịt động vật này. Nếu như vậy họ nói không ăn được thì chẳng phải không bằng một cô gái sao. Nhưng nhìn cái con vật trơn tuột mềm nhũn ấy...“Mà bỏ đi, không có rượu nên tôi không làm nữa.”Nhất Dã nghe vậy trộm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhìn cô mặt không cảm xúc cầm con rắn rút ra khỏi mũi tên rồi tiện tay vứt đi, mặt hắn muốn tái xạm.Hắn sợ rắn, sợ nhất trong các loài động vật. Vậy mà cô ấy cầm nó như lá cây, còn có thể bình tĩnh dương cung ngắm b.ắ.n nữa.Hình ảnh vừa nãy con rắn đang bò tiến lại gần Cố Thần Vũ, sau đó chuẩn bị nâng cổ lên cắn thì bị mũi tên lao tới cắm ngay trên cây không kịp động đậy. Máu từ con rắn bất động nhỏ ra đến bây giờ vẫn còn ám ảnh.Đàm Đàmhái trái cây và rau rừng cho vào túi lưới. Cố Thần Vũ nhận xách đồ giúp cô, làm ra vẻ tự nhiên đi bên cạnh luôn.Vân Mộng Hạ VũKhoảng cách không gần nhưng đủ để hắn nhìn ngắm được dung nhan gần bên cạnh.Hôm nay không có nhiều thú, có lẽ ngày mai mưa nên động vật đã trốn về hang. Đàm Đàmnghĩ nên chuẩn bị đồ dự trữ thêm thì tốt hơn, nhỡ đâu mưa thì họ cũng không sợ đói.Đang suy nghĩ thì thấy hai con gà rừng đi đến, cô ra hiệu họ giữ im lặng. Vì chỉ có một cung tên nếu b.ắ.n một con trước, con kia sẽ chạy mất.Đàm Đàmcăn góc, hơi nghiêng người, lực tay kéo căng hơn bình thường. Khi thả ra còn nghe thấy tiếng dây cung rung động.Mũi tên nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một vệt sáng, mạnh mẽ xuyên qua con mồi phía trước, con bên cạnh không kịp phản ứng đã bị cung lao đến.Khán giả: Xin lỗi tôi phải đợi chế độ hd tua chậm để có thể nhìn rõ hơn. Đây là chương trình săn thú à. Vừa nãy là thỏ hoang đang nhảy, bây giờ lại một mũi tên xuyên qua hai con gà rừng. Chúng tôi cần bình tâm, cấp cứu oxi gấp!!!Nhất Dã nhìn 3 con thú trong giỏ lại nhìn người đi trước như nhìn quái vật.Hắn không biết b.ắ.n cung nhưng chắc chắn muốn làm được điều đó phải là người có kỹ thuật và lực tay cực kỳ mạnh mới có thể thực hiện được.Cô gái này không những chơi s.ú.n.g giỏi mà b.ắ.n cung còn điêu luyện hơn nữa. Cảm giác cô ấy luôn mang lại nhiều điều bất ngờ, khiến hắn bất giác từng chút từng chút bị thu hút vào lúc nào không hay.Đàm Đàm thấy dưới đất không có con vật nào nữa bắt đầu chuyển hướng lên trời. Hai người kia một người cầm túi hoa quả một người cầm thú săn được.Người đang đi đột nhiên dừng lại ngước lên ngắm cảnh mây trời, theo phản xạ hai người phía sau cũng chìm đắm vào bầu trời trong xanh. Còn chưa kịp tận hưởng thì Đàm Đàmcầm cung dương lên cao.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàmrút mũi tên ra, con rắn chỉ động đậy một chút rồi im lặng hẳn. Cô đưa nó hướng về phía hai người còn đang đứng hình chưa kịp hoàn hồn thản nhiên hỏi.“Hai anh ăn được thịt rắn không?”Nhất Dã và Cố Thần Vũ đều có cùng cảm giác là con rắn kia như đang nhìn mình, không nhịn được lại nhìn Đàm Đàm.Không lẽ cô ấy ăn được thịt động vật này. Nếu như vậy họ nói không ăn được thì chẳng phải không bằng một cô gái sao. Nhưng nhìn cái con vật trơn tuột mềm nhũn ấy...“Mà bỏ đi, không có rượu nên tôi không làm nữa.”Nhất Dã nghe vậy trộm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhìn cô mặt không cảm xúc cầm con rắn rút ra khỏi mũi tên rồi tiện tay vứt đi, mặt hắn muốn tái xạm.Hắn sợ rắn, sợ nhất trong các loài động vật. Vậy mà cô ấy cầm nó như lá cây, còn có thể bình tĩnh dương cung ngắm b.ắ.n nữa.Hình ảnh vừa nãy con rắn đang bò tiến lại gần Cố Thần Vũ, sau đó chuẩn bị nâng cổ lên cắn thì bị mũi tên lao tới cắm ngay trên cây không kịp động đậy. Máu từ con rắn bất động nhỏ ra đến bây giờ vẫn còn ám ảnh.Đàm Đàmhái trái cây và rau rừng cho vào túi lưới. Cố Thần Vũ nhận xách đồ giúp cô, làm ra vẻ tự nhiên đi bên cạnh luôn.Vân Mộng Hạ VũKhoảng cách không gần nhưng đủ để hắn nhìn ngắm được dung nhan gần bên cạnh.Hôm nay không có nhiều thú, có lẽ ngày mai mưa nên động vật đã trốn về hang. Đàm Đàmnghĩ nên chuẩn bị đồ dự trữ thêm thì tốt hơn, nhỡ đâu mưa thì họ cũng không sợ đói.Đang suy nghĩ thì thấy hai con gà rừng đi đến, cô ra hiệu họ giữ im lặng. Vì chỉ có một cung tên nếu b.ắ.n một con trước, con kia sẽ chạy mất.Đàm Đàmcăn góc, hơi nghiêng người, lực tay kéo căng hơn bình thường. Khi thả ra còn nghe thấy tiếng dây cung rung động.Mũi tên nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một vệt sáng, mạnh mẽ xuyên qua con mồi phía trước, con bên cạnh không kịp phản ứng đã bị cung lao đến.Khán giả: Xin lỗi tôi phải đợi chế độ hd tua chậm để có thể nhìn rõ hơn. Đây là chương trình săn thú à. Vừa nãy là thỏ hoang đang nhảy, bây giờ lại một mũi tên xuyên qua hai con gà rừng. Chúng tôi cần bình tâm, cấp cứu oxi gấp!!!Nhất Dã nhìn 3 con thú trong giỏ lại nhìn người đi trước như nhìn quái vật.Hắn không biết b.ắ.n cung nhưng chắc chắn muốn làm được điều đó phải là người có kỹ thuật và lực tay cực kỳ mạnh mới có thể thực hiện được.Cô gái này không những chơi s.ú.n.g giỏi mà b.ắ.n cung còn điêu luyện hơn nữa. Cảm giác cô ấy luôn mang lại nhiều điều bất ngờ, khiến hắn bất giác từng chút từng chút bị thu hút vào lúc nào không hay.Đàm Đàm thấy dưới đất không có con vật nào nữa bắt đầu chuyển hướng lên trời. Hai người kia một người cầm túi hoa quả một người cầm thú săn được.Người đang đi đột nhiên dừng lại ngước lên ngắm cảnh mây trời, theo phản xạ hai người phía sau cũng chìm đắm vào bầu trời trong xanh. Còn chưa kịp tận hưởng thì Đàm Đàmcầm cung dương lên cao.

Chương 102: Chương 102