Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 394: Chương 394
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nghe bố mình nói vậy, ánh mắt Tô Chửng lóe lên vẻ oán hận không thèm che giấu .Chính vì bố anh ta luôn như thế này, luôn không tin tưởng anh ta, luôn nghi ngờ anh ta. Vì cái gì ông ấy không thể tin tưởng anh ta ? Vì cái gì chỉ tin tượng chị gái anh ta ? Rõ ràng anh ta cũng có thể chiếu cố tốt ông ấy !Anh ta đã quay lại chăm sóc ông ấy lúc ông ấy ngã bệnh , thế mà bố vẫn đối xử với anh ta như kẻ ngoài cuộc.Huống chi, chuyện đó không phải là đã qua đi mấy chục năm sao ? Tại sao ông ấy vẫn không thể quên được ?Tô Chửng không hiểu nổi, chỉ có thể chế nhạo:"Ông không tin cũng phải tin. Chị ta đã bỏ đi từ lâu rồi. Ông chính là gánh nặng của chị ta! Là ông liên luỵ đến chị ta . Ông xứng đáng bị bỏ lại !""Ông nhìn xem , cuối cùng chỉ có tôi, con trai của ông, người đã bị ông từ bỏ , quay về , ở lại chăm sóc ông. Vậy mà ông còn muốn tôi đi tù? Ông thật sự quá mức bất công !" Anh ta cúi xuống sát bố mình, mắt đỏ ngầu, nói giọng lạnh lùng:"Ông muốn báo cảnh sát? Được, điện thoại đây , ông báo đi. Để xem cảnh sát có tin ông không!" Tô Chửng dí sát điện thoại vào mặt bố mình, ánh mắt điên cuồng khiến người xem rùng mình.Bố của Tô Chửng sợ hãi, cố gắng lùi lại, nhưng Tô Chửng không để ông có cơ hội tránh né , anh ta bất ngờ nắm chặt vai ông, gằn giọng:"Báo đi! Không phải ông nói là muốn báo cảnh sát sao ? Báo đi!"[Trời ơi, người này là kẻ điên sao?][Nói gì thì nói, bố anh ta có vẻ cũng hơi cực đoan. Nếu con trai đã muốn sửa sai, tại sao không tin tưởng? Có lẽ chị gái thực sự đã bỏ đi, nhìn dáng vẻ này là rất lâu rồi cô con gái kia chưa xuất hiện .][Không thể nào. Chị gái đã chăm sóc cha gần như cả đời, nhìn ông ấy bệnh thành như vậy có lẽ thời gian cũng không còn dài , sao chị ấy lại không thể kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa ? Huống chi , ông ấy còn định để lại tài sản cho con gái mình , chỉ riêng điểm này thôi , nếu không nói đến tình cảm , thì chị ấy càng không thể bỏ đi ở thời điểm mấu chốt này được ! Tôi dám khẳng định ở đây có chuyện khuất tất ! ][Đúng thế, tôi cũng nghĩ chị gái đã gặp chuyện không may.]Bình luận trong phòng phát sóng không ngừng xôn xao.Kỷ Dao Quang nhìn nét mặt của bố Tô, mày khẽ nhíu lại.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nghe bố mình nói vậy, ánh mắt Tô Chửng lóe lên vẻ oán hận không thèm che giấu .Chính vì bố anh ta luôn như thế này, luôn không tin tưởng anh ta, luôn nghi ngờ anh ta. Vì cái gì ông ấy không thể tin tưởng anh ta ? Vì cái gì chỉ tin tượng chị gái anh ta ? Rõ ràng anh ta cũng có thể chiếu cố tốt ông ấy !Anh ta đã quay lại chăm sóc ông ấy lúc ông ấy ngã bệnh , thế mà bố vẫn đối xử với anh ta như kẻ ngoài cuộc.Huống chi, chuyện đó không phải là đã qua đi mấy chục năm sao ? Tại sao ông ấy vẫn không thể quên được ?Tô Chửng không hiểu nổi, chỉ có thể chế nhạo:"Ông không tin cũng phải tin. Chị ta đã bỏ đi từ lâu rồi. Ông chính là gánh nặng của chị ta! Là ông liên luỵ đến chị ta . Ông xứng đáng bị bỏ lại !""Ông nhìn xem , cuối cùng chỉ có tôi, con trai của ông, người đã bị ông từ bỏ , quay về , ở lại chăm sóc ông. Vậy mà ông còn muốn tôi đi tù? Ông thật sự quá mức bất công !" Anh ta cúi xuống sát bố mình, mắt đỏ ngầu, nói giọng lạnh lùng:"Ông muốn báo cảnh sát? Được, điện thoại đây , ông báo đi. Để xem cảnh sát có tin ông không!" Tô Chửng dí sát điện thoại vào mặt bố mình, ánh mắt điên cuồng khiến người xem rùng mình.Bố của Tô Chửng sợ hãi, cố gắng lùi lại, nhưng Tô Chửng không để ông có cơ hội tránh né , anh ta bất ngờ nắm chặt vai ông, gằn giọng:"Báo đi! Không phải ông nói là muốn báo cảnh sát sao ? Báo đi!"[Trời ơi, người này là kẻ điên sao?][Nói gì thì nói, bố anh ta có vẻ cũng hơi cực đoan. Nếu con trai đã muốn sửa sai, tại sao không tin tưởng? Có lẽ chị gái thực sự đã bỏ đi, nhìn dáng vẻ này là rất lâu rồi cô con gái kia chưa xuất hiện .][Không thể nào. Chị gái đã chăm sóc cha gần như cả đời, nhìn ông ấy bệnh thành như vậy có lẽ thời gian cũng không còn dài , sao chị ấy lại không thể kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa ? Huống chi , ông ấy còn định để lại tài sản cho con gái mình , chỉ riêng điểm này thôi , nếu không nói đến tình cảm , thì chị ấy càng không thể bỏ đi ở thời điểm mấu chốt này được ! Tôi dám khẳng định ở đây có chuyện khuất tất ! ][Đúng thế, tôi cũng nghĩ chị gái đã gặp chuyện không may.]Bình luận trong phòng phát sóng không ngừng xôn xao.Kỷ Dao Quang nhìn nét mặt của bố Tô, mày khẽ nhíu lại.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nghe bố mình nói vậy, ánh mắt Tô Chửng lóe lên vẻ oán hận không thèm che giấu .Chính vì bố anh ta luôn như thế này, luôn không tin tưởng anh ta, luôn nghi ngờ anh ta. Vì cái gì ông ấy không thể tin tưởng anh ta ? Vì cái gì chỉ tin tượng chị gái anh ta ? Rõ ràng anh ta cũng có thể chiếu cố tốt ông ấy !Anh ta đã quay lại chăm sóc ông ấy lúc ông ấy ngã bệnh , thế mà bố vẫn đối xử với anh ta như kẻ ngoài cuộc.Huống chi, chuyện đó không phải là đã qua đi mấy chục năm sao ? Tại sao ông ấy vẫn không thể quên được ?Tô Chửng không hiểu nổi, chỉ có thể chế nhạo:"Ông không tin cũng phải tin. Chị ta đã bỏ đi từ lâu rồi. Ông chính là gánh nặng của chị ta! Là ông liên luỵ đến chị ta . Ông xứng đáng bị bỏ lại !""Ông nhìn xem , cuối cùng chỉ có tôi, con trai của ông, người đã bị ông từ bỏ , quay về , ở lại chăm sóc ông. Vậy mà ông còn muốn tôi đi tù? Ông thật sự quá mức bất công !" Anh ta cúi xuống sát bố mình, mắt đỏ ngầu, nói giọng lạnh lùng:"Ông muốn báo cảnh sát? Được, điện thoại đây , ông báo đi. Để xem cảnh sát có tin ông không!" Tô Chửng dí sát điện thoại vào mặt bố mình, ánh mắt điên cuồng khiến người xem rùng mình.Bố của Tô Chửng sợ hãi, cố gắng lùi lại, nhưng Tô Chửng không để ông có cơ hội tránh né , anh ta bất ngờ nắm chặt vai ông, gằn giọng:"Báo đi! Không phải ông nói là muốn báo cảnh sát sao ? Báo đi!"[Trời ơi, người này là kẻ điên sao?][Nói gì thì nói, bố anh ta có vẻ cũng hơi cực đoan. Nếu con trai đã muốn sửa sai, tại sao không tin tưởng? Có lẽ chị gái thực sự đã bỏ đi, nhìn dáng vẻ này là rất lâu rồi cô con gái kia chưa xuất hiện .][Không thể nào. Chị gái đã chăm sóc cha gần như cả đời, nhìn ông ấy bệnh thành như vậy có lẽ thời gian cũng không còn dài , sao chị ấy lại không thể kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa ? Huống chi , ông ấy còn định để lại tài sản cho con gái mình , chỉ riêng điểm này thôi , nếu không nói đến tình cảm , thì chị ấy càng không thể bỏ đi ở thời điểm mấu chốt này được ! Tôi dám khẳng định ở đây có chuyện khuất tất ! ][Đúng thế, tôi cũng nghĩ chị gái đã gặp chuyện không may.]Bình luận trong phòng phát sóng không ngừng xôn xao.Kỷ Dao Quang nhìn nét mặt của bố Tô, mày khẽ nhíu lại.