Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 395: Chương 395

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Tô Chửng tiếp tục dồn ép bố mình, may mắn thay, một y tá xuất hiện kịp thời."Anh đang làm gì vậy? Bệnh nhân đã ở trong tình trạng như thế này mà anh còn ép buộc ông ấy?"Y tá bước vào, trừng mắt nhìn Tô Chửng:"Anh có phải là con trai của bệnh nhân không ? Ông ấy ngã mà anh không thấy sao? Cũng không biết đỡ ông ấy lên à ?"Đối diện với y tá, Tô Chửng ngay lập tức thu lại vẻ điên cuồng ban nãy , tỏ ra ngoan ngoãn, liên tục xin lỗi:"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi và bố vừa xảy ra chút mâu thuẫn.""Dù có mâu thuẫn gì, anh cũng không được như vậy. Bệnh nhân lớn tuổi, rất dễ xảy ra chuyện. Nếu anh còn như thế, tôi sẽ phải can thiệp cưỡng chế mời anh rời khỏi đây để đảm bảo cho người bệnh điều trị và tĩnh dưỡng !"Y tá cau mày, tỏ vẻ khó chịu.Sau khi kiểm tra cho bố Tô, không thấy phát sinh vấn đề gì , y tá rời đi.Tô Chửng cũng bình tĩnh lại, nhìn bố mình, nở nụ cười đầy mỉa mai:"Bố , bố nghe rồi đấy. Nếu bố cứ tức giận thế này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay." Bố của Tô Chửng nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ:"Tô Từ đâu ? Mày đã làm gì nó ?!""Tôi đã nói rồi, chị ta bỏ đi. Tôi làm sao có thể biết được con gái cưng của bố đã bỏ đi đâu được chứ , chị ta lại không cần phải báo cáo với tôi ." Tô Chửng vẫn lặp lại lời nói dối."Anh ta đang nói dối. Anh ta đã giam giữ Tô Từ."Giọng nói của Kỷ Dao Quang vang lên từ điện thoại.Nghe vậy, sắc mặt Tô Chửng lập tức thay đổi.Bố của Tô Chửng nghe thấy thanh âm lạ vang lên trong phòng bệnh , nhìn khắp nơi muốn tìm ra nguồn gốc của thanh âm đó , cuối cùng nhận ra âm thanh phát ra từ điện thoại của Tô Chửng.Nghe thấy con gái bị nghịch tử kia giam giữ , ông dùng hết sức bình sinh , vùng lên, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Tổ Chửng, nhưng vig quá yếu không cơ thể không giữ được thăng bằng nên ngay lập tức ngã nhào xuống đất. Ông hướng về phía Kỷ Dao Quang trong màn hình, giọng run rẩy:"Giam giữ? Con gái tôi bị giam ở đâu?! Nó bị giam ở đâu ? Cầu xin cô mau nói cho tôi biết !" Từ ngày Tô Từ đột ngột biến mất, ông đã nghi ngờ có điều gì đó không ổn.Chuyện này lại phải nói về mấy ngày trờ về trước, Tô Chửng trở về đòi chia tài sản nhưng bị ông từ chối. Trong cơn giận dữ, Tô Chửng nói rất nhiều lời khó nghe, suýt nữa khiến ông phát bệnh. 

Tô Chửng tiếp tục dồn ép bố mình, may mắn thay, một y tá xuất hiện kịp thời.

"Anh đang làm gì vậy? Bệnh nhân đã ở trong tình trạng như thế này mà anh còn ép buộc ông ấy?"

Y tá bước vào, trừng mắt nhìn Tô Chửng:

"Anh có phải là con trai của bệnh nhân không ? Ông ấy ngã mà anh không thấy sao? Cũng không biết đỡ ông ấy lên à ?"

Đối diện với y tá, Tô Chửng ngay lập tức thu lại vẻ điên cuồng ban nãy , tỏ ra ngoan ngoãn, liên tục xin lỗi:

"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi và bố vừa xảy ra chút mâu thuẫn."

"Dù có mâu thuẫn gì, anh cũng không được như vậy. Bệnh nhân lớn tuổi, rất dễ xảy ra chuyện. Nếu anh còn như thế, tôi sẽ phải can thiệp cưỡng chế mời anh rời khỏi đây để đảm bảo cho người bệnh điều trị và tĩnh dưỡng !"

Y tá cau mày, tỏ vẻ khó chịu.

Sau khi kiểm tra cho bố Tô, không thấy phát sinh vấn đề gì , y tá rời đi.

Tô Chửng cũng bình tĩnh lại, nhìn bố mình, nở nụ cười đầy mỉa mai:

"Bố , bố nghe rồi đấy. Nếu bố cứ tức giận thế này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay."

 

Bố của Tô Chửng nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ:

"Tô Từ đâu ? Mày đã làm gì nó ?!"

"Tôi đã nói rồi, chị ta bỏ đi. Tôi làm sao có thể biết được con gái cưng của bố đã bỏ đi đâu được chứ , chị ta lại không cần phải báo cáo với tôi ." Tô Chửng vẫn lặp lại lời nói dối.

"Anh ta đang nói dối. Anh ta đã giam giữ Tô Từ."

Giọng nói của Kỷ Dao Quang vang lên từ điện thoại.

Nghe vậy, sắc mặt Tô Chửng lập tức thay đổi.

Bố của Tô Chửng nghe thấy thanh âm lạ vang lên trong phòng bệnh , nhìn khắp nơi muốn tìm ra nguồn gốc của thanh âm đó , cuối cùng nhận ra âm thanh phát ra từ điện thoại của Tô Chửng.

Nghe thấy con gái bị nghịch tử kia giam giữ , ông dùng hết sức bình sinh , vùng lên, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Tổ Chửng, nhưng vig quá yếu không cơ thể không giữ được thăng bằng nên ngay lập tức ngã nhào xuống đất. Ông hướng về phía Kỷ Dao Quang trong màn hình, giọng run rẩy:

"Giam giữ? Con gái tôi bị giam ở đâu?! Nó bị giam ở đâu ? Cầu xin cô mau nói cho tôi biết !"

 

Từ ngày Tô Từ đột ngột biến mất, ông đã nghi ngờ có điều gì đó không ổn.

Chuyện này lại phải nói về mấy ngày trờ về trước, Tô Chửng trở về đòi chia tài sản nhưng bị ông từ chối. Trong cơn giận dữ, Tô Chửng nói rất nhiều lời khó nghe, suýt nữa khiến ông phát bệnh.

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Tô Chửng tiếp tục dồn ép bố mình, may mắn thay, một y tá xuất hiện kịp thời."Anh đang làm gì vậy? Bệnh nhân đã ở trong tình trạng như thế này mà anh còn ép buộc ông ấy?"Y tá bước vào, trừng mắt nhìn Tô Chửng:"Anh có phải là con trai của bệnh nhân không ? Ông ấy ngã mà anh không thấy sao? Cũng không biết đỡ ông ấy lên à ?"Đối diện với y tá, Tô Chửng ngay lập tức thu lại vẻ điên cuồng ban nãy , tỏ ra ngoan ngoãn, liên tục xin lỗi:"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi và bố vừa xảy ra chút mâu thuẫn.""Dù có mâu thuẫn gì, anh cũng không được như vậy. Bệnh nhân lớn tuổi, rất dễ xảy ra chuyện. Nếu anh còn như thế, tôi sẽ phải can thiệp cưỡng chế mời anh rời khỏi đây để đảm bảo cho người bệnh điều trị và tĩnh dưỡng !"Y tá cau mày, tỏ vẻ khó chịu.Sau khi kiểm tra cho bố Tô, không thấy phát sinh vấn đề gì , y tá rời đi.Tô Chửng cũng bình tĩnh lại, nhìn bố mình, nở nụ cười đầy mỉa mai:"Bố , bố nghe rồi đấy. Nếu bố cứ tức giận thế này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay." Bố của Tô Chửng nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ:"Tô Từ đâu ? Mày đã làm gì nó ?!""Tôi đã nói rồi, chị ta bỏ đi. Tôi làm sao có thể biết được con gái cưng của bố đã bỏ đi đâu được chứ , chị ta lại không cần phải báo cáo với tôi ." Tô Chửng vẫn lặp lại lời nói dối."Anh ta đang nói dối. Anh ta đã giam giữ Tô Từ."Giọng nói của Kỷ Dao Quang vang lên từ điện thoại.Nghe vậy, sắc mặt Tô Chửng lập tức thay đổi.Bố của Tô Chửng nghe thấy thanh âm lạ vang lên trong phòng bệnh , nhìn khắp nơi muốn tìm ra nguồn gốc của thanh âm đó , cuối cùng nhận ra âm thanh phát ra từ điện thoại của Tô Chửng.Nghe thấy con gái bị nghịch tử kia giam giữ , ông dùng hết sức bình sinh , vùng lên, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Tổ Chửng, nhưng vig quá yếu không cơ thể không giữ được thăng bằng nên ngay lập tức ngã nhào xuống đất. Ông hướng về phía Kỷ Dao Quang trong màn hình, giọng run rẩy:"Giam giữ? Con gái tôi bị giam ở đâu?! Nó bị giam ở đâu ? Cầu xin cô mau nói cho tôi biết !" Từ ngày Tô Từ đột ngột biến mất, ông đã nghi ngờ có điều gì đó không ổn.Chuyện này lại phải nói về mấy ngày trờ về trước, Tô Chửng trở về đòi chia tài sản nhưng bị ông từ chối. Trong cơn giận dữ, Tô Chửng nói rất nhiều lời khó nghe, suýt nữa khiến ông phát bệnh. 

Chương 395: Chương 395