Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 182: Chương 182
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Một sự kiện khá hài hước đã xảy ra. Lúc live stream có người mẹ là khán giả vô tình bắt gặp cậu con trai mình đang trong kỳ nghỉ nói bận rộn học tập không về được, vậy mà bây giờ đang mải mê vui vẻ ngồi ăn uống quên trời đất.Người mẹ này không những không sợ mất mặt, còn hài hước nhờ chủ blog hỏi cậu con trai đã làm bài tập chưa?Cậu trai nào biết một lần nói xạo duy nhất lại bị cả nước biết, thế là xấu hổ đến mức mặt đỏ au nói đã làm xong rồi.Người mẹ còn không tin gửi cho chủ blog nói con trai đọc đáp án bài này thì mới duyệt.Ấy thế mà không ai hiểu con bằng mẹ, đúng phải bài cậu cắn bút không biết làm, ngay cả vài cậu bạn bên cạnh cũng bó tay chịu trói chưa ra đáp án.Nhóm thanh niên than thở sao mẹ bạn mình lại chọn đúng bài khó nhất trong dãy đề. Cả đám vẫn chưa ai làm ra được.“Mẹ à bài đó còn chưa ai giải được đâu. Thầy cũng nói bài đó vượt cấp, không làm được cũng bình thường.”“Phải đó cô, ngay cả Diêu thần ngồi bên cạnh con cũng chưa chắc chắn đáp án làm ra là đúng đâu.”"Cô cũng biết Diêu thần nổi tiếng của trường con mà đúng không."Nhóm người ngồi xung quanh vừa hóng chuyện vừa sung sướng ăn cơm. Tuổi trẻ tràn ngập thanh xuân như một bức tranh đã phủ bụi chợt ùa về.“Mấy đứa mang bài toán đó ra đây, nếu chúng tôi biết sẽ chỉ giúp cho.”“Phải đó, chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây đều không làm được sao.”“Ngày xưa lão tôn chính là toán ca của lớp đó. Đưa thử xem nào.”Đàm Đàm nghe Nhiễm Nhiễm kể lại tò mò đi ra cửa nhìn. Thấy nhóm thanh niên đang tụm đầu bứt óc, mọi người xung quanh cũng bàn tán với nhau.Dương Anh Đào đột nhiên có mặt khoanh tay trước n.g.ự.c đứng đằng sau hóng chuyện. Lòng thầm nghĩ hy vọng bạn mình không lên tiếng.Dương Anh Đào nhìn bài toán trong trang giấy, cô cũng ra đáp án nhưng không tự tin lắm. Theo thói quen gọi.“Tiểu Đàm cậu xem dùm mình đáp án mình làm có đúng không?”Diêu Vi nghe chị gái đứng sau nói vậy nhìn qua, thắc mắc hỏi.“Chị biết đáp án à, chị nói thử xem có giống em không.”Dương Anh Đào nhìn qua đáp án của cậu bé, dù không muốn tổn thương cũng không thể nhắm mắt nói dối được.Vân Mộng Hạ Vũ“Đáp án của chị khác em, dù vẫn chưa biết đúng hay sai nhưng của em thì sai chắc rồi.”“Chị không biết đáp án sao chứng minh em sai được. Không thuyết phục tí nào.”“Chị không biết nhưng có người ở đây sẽ giải được.”“Ai?”“Chị vừa nói rồi.”Ánh mắt mọi người không nhịn được nhìn về phía cánh cửa gỗ. Cô gái thản nhiên đứng nhìn ra phía họ, ánh nắng ấm áp từ đèn bếp bao lấy, dung nhan càng thêm yêu kiều.Bài toán này chắc chắn là toán cao cấp, cho dù sinh viên đại học cũng chưa chắc giải được. Chẳng lẽ cô ấy có thể sao?
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Một sự kiện khá hài hước đã xảy ra. Lúc live stream có người mẹ là khán giả vô tình bắt gặp cậu con trai mình đang trong kỳ nghỉ nói bận rộn học tập không về được, vậy mà bây giờ đang mải mê vui vẻ ngồi ăn uống quên trời đất.Người mẹ này không những không sợ mất mặt, còn hài hước nhờ chủ blog hỏi cậu con trai đã làm bài tập chưa?Cậu trai nào biết một lần nói xạo duy nhất lại bị cả nước biết, thế là xấu hổ đến mức mặt đỏ au nói đã làm xong rồi.Người mẹ còn không tin gửi cho chủ blog nói con trai đọc đáp án bài này thì mới duyệt.Ấy thế mà không ai hiểu con bằng mẹ, đúng phải bài cậu cắn bút không biết làm, ngay cả vài cậu bạn bên cạnh cũng bó tay chịu trói chưa ra đáp án.Nhóm thanh niên than thở sao mẹ bạn mình lại chọn đúng bài khó nhất trong dãy đề. Cả đám vẫn chưa ai làm ra được.“Mẹ à bài đó còn chưa ai giải được đâu. Thầy cũng nói bài đó vượt cấp, không làm được cũng bình thường.”“Phải đó cô, ngay cả Diêu thần ngồi bên cạnh con cũng chưa chắc chắn đáp án làm ra là đúng đâu.”"Cô cũng biết Diêu thần nổi tiếng của trường con mà đúng không."Nhóm người ngồi xung quanh vừa hóng chuyện vừa sung sướng ăn cơm. Tuổi trẻ tràn ngập thanh xuân như một bức tranh đã phủ bụi chợt ùa về.“Mấy đứa mang bài toán đó ra đây, nếu chúng tôi biết sẽ chỉ giúp cho.”“Phải đó, chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây đều không làm được sao.”“Ngày xưa lão tôn chính là toán ca của lớp đó. Đưa thử xem nào.”Đàm Đàm nghe Nhiễm Nhiễm kể lại tò mò đi ra cửa nhìn. Thấy nhóm thanh niên đang tụm đầu bứt óc, mọi người xung quanh cũng bàn tán với nhau.Dương Anh Đào đột nhiên có mặt khoanh tay trước n.g.ự.c đứng đằng sau hóng chuyện. Lòng thầm nghĩ hy vọng bạn mình không lên tiếng.Dương Anh Đào nhìn bài toán trong trang giấy, cô cũng ra đáp án nhưng không tự tin lắm. Theo thói quen gọi.“Tiểu Đàm cậu xem dùm mình đáp án mình làm có đúng không?”Diêu Vi nghe chị gái đứng sau nói vậy nhìn qua, thắc mắc hỏi.“Chị biết đáp án à, chị nói thử xem có giống em không.”Dương Anh Đào nhìn qua đáp án của cậu bé, dù không muốn tổn thương cũng không thể nhắm mắt nói dối được.Vân Mộng Hạ Vũ“Đáp án của chị khác em, dù vẫn chưa biết đúng hay sai nhưng của em thì sai chắc rồi.”“Chị không biết đáp án sao chứng minh em sai được. Không thuyết phục tí nào.”“Chị không biết nhưng có người ở đây sẽ giải được.”“Ai?”“Chị vừa nói rồi.”Ánh mắt mọi người không nhịn được nhìn về phía cánh cửa gỗ. Cô gái thản nhiên đứng nhìn ra phía họ, ánh nắng ấm áp từ đèn bếp bao lấy, dung nhan càng thêm yêu kiều.Bài toán này chắc chắn là toán cao cấp, cho dù sinh viên đại học cũng chưa chắc giải được. Chẳng lẽ cô ấy có thể sao?
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Một sự kiện khá hài hước đã xảy ra. Lúc live stream có người mẹ là khán giả vô tình bắt gặp cậu con trai mình đang trong kỳ nghỉ nói bận rộn học tập không về được, vậy mà bây giờ đang mải mê vui vẻ ngồi ăn uống quên trời đất.Người mẹ này không những không sợ mất mặt, còn hài hước nhờ chủ blog hỏi cậu con trai đã làm bài tập chưa?Cậu trai nào biết một lần nói xạo duy nhất lại bị cả nước biết, thế là xấu hổ đến mức mặt đỏ au nói đã làm xong rồi.Người mẹ còn không tin gửi cho chủ blog nói con trai đọc đáp án bài này thì mới duyệt.Ấy thế mà không ai hiểu con bằng mẹ, đúng phải bài cậu cắn bút không biết làm, ngay cả vài cậu bạn bên cạnh cũng bó tay chịu trói chưa ra đáp án.Nhóm thanh niên than thở sao mẹ bạn mình lại chọn đúng bài khó nhất trong dãy đề. Cả đám vẫn chưa ai làm ra được.“Mẹ à bài đó còn chưa ai giải được đâu. Thầy cũng nói bài đó vượt cấp, không làm được cũng bình thường.”“Phải đó cô, ngay cả Diêu thần ngồi bên cạnh con cũng chưa chắc chắn đáp án làm ra là đúng đâu.”"Cô cũng biết Diêu thần nổi tiếng của trường con mà đúng không."Nhóm người ngồi xung quanh vừa hóng chuyện vừa sung sướng ăn cơm. Tuổi trẻ tràn ngập thanh xuân như một bức tranh đã phủ bụi chợt ùa về.“Mấy đứa mang bài toán đó ra đây, nếu chúng tôi biết sẽ chỉ giúp cho.”“Phải đó, chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây đều không làm được sao.”“Ngày xưa lão tôn chính là toán ca của lớp đó. Đưa thử xem nào.”Đàm Đàm nghe Nhiễm Nhiễm kể lại tò mò đi ra cửa nhìn. Thấy nhóm thanh niên đang tụm đầu bứt óc, mọi người xung quanh cũng bàn tán với nhau.Dương Anh Đào đột nhiên có mặt khoanh tay trước n.g.ự.c đứng đằng sau hóng chuyện. Lòng thầm nghĩ hy vọng bạn mình không lên tiếng.Dương Anh Đào nhìn bài toán trong trang giấy, cô cũng ra đáp án nhưng không tự tin lắm. Theo thói quen gọi.“Tiểu Đàm cậu xem dùm mình đáp án mình làm có đúng không?”Diêu Vi nghe chị gái đứng sau nói vậy nhìn qua, thắc mắc hỏi.“Chị biết đáp án à, chị nói thử xem có giống em không.”Dương Anh Đào nhìn qua đáp án của cậu bé, dù không muốn tổn thương cũng không thể nhắm mắt nói dối được.Vân Mộng Hạ Vũ“Đáp án của chị khác em, dù vẫn chưa biết đúng hay sai nhưng của em thì sai chắc rồi.”“Chị không biết đáp án sao chứng minh em sai được. Không thuyết phục tí nào.”“Chị không biết nhưng có người ở đây sẽ giải được.”“Ai?”“Chị vừa nói rồi.”Ánh mắt mọi người không nhịn được nhìn về phía cánh cửa gỗ. Cô gái thản nhiên đứng nhìn ra phía họ, ánh nắng ấm áp từ đèn bếp bao lấy, dung nhan càng thêm yêu kiều.Bài toán này chắc chắn là toán cao cấp, cho dù sinh viên đại học cũng chưa chắc giải được. Chẳng lẽ cô ấy có thể sao?