Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 183: Chương 183
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Dương Anh Đào cầm trang giấy của Diêu Vi đến cho Đàm Đàmxem, bị cô bạn nhìn chỉ biết nhe răng cười. Ai kêu cô cũng không biết mình làm chính xác hay không, tò mò vậy sao chịu nổi.Đàm Đàmcầm trang giấy chi chít chữ, ánh mắt thản nhiên lướt qua một lượt, không cần thời gian suy nghĩ đã nói luôn.“Cậu ấy sai rồi. Cậu thì gần đúng.”“Thật sao. Sai ở đâu? giữa, gần cuối hay chỉ đáp án.”“Cậu là bước thứ 3, cậu ấy bước thứ 2. Đáp án phải làDương Anh Đào đứng bên cạnh ghi lại theo cách giải của mình. Đến bước thứ 2 quả thật cô đã làm khác cậu bé kia.Theo lời của Đàm Đàmtrong quá trình giải tiếp cô thận trọng hơn. Khi ra đến con số như Tiểu Đàm nói mới mong đợi đưa cô ấy xem.Đàm Đàmnhìn thoáng qua hơi mỉm cười nói.“Ừ.”Dương Anh Đào mang hai tờ giấy đến cho cậu bé. Dù sao cũng là mầm hoa mới nhú, không nên đả kích quá lớn.“Đây nè cậu bé tham khảo đi. Nói chung dù là sinh viên nhưng làm ra được bước thứ 2 cũng giỏi rồi. Cố gắng lên.”Nhóm học sinh cầm tờ giấy chụm đầu vào xem. Ai cũng cố gắng nhẹ tay nhất, hận không thể dí sát mắt để nhìn. Thỉnh thoảng lại vang lên vài câu cảm thán.“Trời ơi, đây là bài toán mẫu sao. Đầy đủ các bước luôn.”Vân Mộng Hạ Vũ“Hóa ra là giải bằng phương pháp này. Vậy mà tớ đã loại bỏ nó.”“Diêu thần cậu được đó. Ít nhất cũng được nửa quãng đường rồi.”“Thì ra là phải làm thế này. Sao tớ không nghĩ ra.”Dương Anh Đào sau mới biết nhóm thiếu niên này đang học cuối cao trung, chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học sắp tới.Cậu bé Diêu thần này tương lai chính là thủ khoa Thanh Hoa, bài toán đó chính là toán cao cấp của kỳ thi olympic toán học quốc tế IMO. Cả trường cũng chưa có ai giải được.Diêu Thần nhìn chị gái đứng bên trong, có lẽ từ bây giờ cậu sẽ không thể nào quên được gương mặt ấy.Trong tờ giấy vừa nãy được ghi chỉ là lúc cậu mới làm thử lần đầu, còn trong đầu cậu đã làm đến gần cuối, nhưng vẫn cảm thấy một tầng mơ hồ. Nên khi nhìn vào lời giải, cậu biết đáp án đó là chính xác.Chính vì vậy nên cậu biết bài toán này khó thế nào. Cậu dám tự tin đảm bảo vẫn chưa ai làm ra được đáp án.Vậy mà chị ấy chỉ lướt qua, không cần động bút mà nói luôn được đáp án. Với bộ óc nhanh nhạy và chính xác như vậy thì rốt cuộc cô ấy là ai?[Chẳng lẽ chủ quán cơm bây giờ đều có thể làm toán cao cấp được?][Xin nhắc nhẹ cho lầu trên biết. Dương cô nương đang là nhân viên phục vụ chính là một trong những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc loại ưu của Harvard đó.][Chẳng lẽ Đàm Đàm cũng từng tốt nghiệp Harvard?]
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Dương Anh Đào cầm trang giấy của Diêu Vi đến cho Đàm Đàmxem, bị cô bạn nhìn chỉ biết nhe răng cười. Ai kêu cô cũng không biết mình làm chính xác hay không, tò mò vậy sao chịu nổi.Đàm Đàmcầm trang giấy chi chít chữ, ánh mắt thản nhiên lướt qua một lượt, không cần thời gian suy nghĩ đã nói luôn.“Cậu ấy sai rồi. Cậu thì gần đúng.”“Thật sao. Sai ở đâu? giữa, gần cuối hay chỉ đáp án.”“Cậu là bước thứ 3, cậu ấy bước thứ 2. Đáp án phải làDương Anh Đào đứng bên cạnh ghi lại theo cách giải của mình. Đến bước thứ 2 quả thật cô đã làm khác cậu bé kia.Theo lời của Đàm Đàmtrong quá trình giải tiếp cô thận trọng hơn. Khi ra đến con số như Tiểu Đàm nói mới mong đợi đưa cô ấy xem.Đàm Đàmnhìn thoáng qua hơi mỉm cười nói.“Ừ.”Dương Anh Đào mang hai tờ giấy đến cho cậu bé. Dù sao cũng là mầm hoa mới nhú, không nên đả kích quá lớn.“Đây nè cậu bé tham khảo đi. Nói chung dù là sinh viên nhưng làm ra được bước thứ 2 cũng giỏi rồi. Cố gắng lên.”Nhóm học sinh cầm tờ giấy chụm đầu vào xem. Ai cũng cố gắng nhẹ tay nhất, hận không thể dí sát mắt để nhìn. Thỉnh thoảng lại vang lên vài câu cảm thán.“Trời ơi, đây là bài toán mẫu sao. Đầy đủ các bước luôn.”Vân Mộng Hạ Vũ“Hóa ra là giải bằng phương pháp này. Vậy mà tớ đã loại bỏ nó.”“Diêu thần cậu được đó. Ít nhất cũng được nửa quãng đường rồi.”“Thì ra là phải làm thế này. Sao tớ không nghĩ ra.”Dương Anh Đào sau mới biết nhóm thiếu niên này đang học cuối cao trung, chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học sắp tới.Cậu bé Diêu thần này tương lai chính là thủ khoa Thanh Hoa, bài toán đó chính là toán cao cấp của kỳ thi olympic toán học quốc tế IMO. Cả trường cũng chưa có ai giải được.Diêu Thần nhìn chị gái đứng bên trong, có lẽ từ bây giờ cậu sẽ không thể nào quên được gương mặt ấy.Trong tờ giấy vừa nãy được ghi chỉ là lúc cậu mới làm thử lần đầu, còn trong đầu cậu đã làm đến gần cuối, nhưng vẫn cảm thấy một tầng mơ hồ. Nên khi nhìn vào lời giải, cậu biết đáp án đó là chính xác.Chính vì vậy nên cậu biết bài toán này khó thế nào. Cậu dám tự tin đảm bảo vẫn chưa ai làm ra được đáp án.Vậy mà chị ấy chỉ lướt qua, không cần động bút mà nói luôn được đáp án. Với bộ óc nhanh nhạy và chính xác như vậy thì rốt cuộc cô ấy là ai?[Chẳng lẽ chủ quán cơm bây giờ đều có thể làm toán cao cấp được?][Xin nhắc nhẹ cho lầu trên biết. Dương cô nương đang là nhân viên phục vụ chính là một trong những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc loại ưu của Harvard đó.][Chẳng lẽ Đàm Đàm cũng từng tốt nghiệp Harvard?]
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Dương Anh Đào cầm trang giấy của Diêu Vi đến cho Đàm Đàmxem, bị cô bạn nhìn chỉ biết nhe răng cười. Ai kêu cô cũng không biết mình làm chính xác hay không, tò mò vậy sao chịu nổi.Đàm Đàmcầm trang giấy chi chít chữ, ánh mắt thản nhiên lướt qua một lượt, không cần thời gian suy nghĩ đã nói luôn.“Cậu ấy sai rồi. Cậu thì gần đúng.”“Thật sao. Sai ở đâu? giữa, gần cuối hay chỉ đáp án.”“Cậu là bước thứ 3, cậu ấy bước thứ 2. Đáp án phải làDương Anh Đào đứng bên cạnh ghi lại theo cách giải của mình. Đến bước thứ 2 quả thật cô đã làm khác cậu bé kia.Theo lời của Đàm Đàmtrong quá trình giải tiếp cô thận trọng hơn. Khi ra đến con số như Tiểu Đàm nói mới mong đợi đưa cô ấy xem.Đàm Đàmnhìn thoáng qua hơi mỉm cười nói.“Ừ.”Dương Anh Đào mang hai tờ giấy đến cho cậu bé. Dù sao cũng là mầm hoa mới nhú, không nên đả kích quá lớn.“Đây nè cậu bé tham khảo đi. Nói chung dù là sinh viên nhưng làm ra được bước thứ 2 cũng giỏi rồi. Cố gắng lên.”Nhóm học sinh cầm tờ giấy chụm đầu vào xem. Ai cũng cố gắng nhẹ tay nhất, hận không thể dí sát mắt để nhìn. Thỉnh thoảng lại vang lên vài câu cảm thán.“Trời ơi, đây là bài toán mẫu sao. Đầy đủ các bước luôn.”Vân Mộng Hạ Vũ“Hóa ra là giải bằng phương pháp này. Vậy mà tớ đã loại bỏ nó.”“Diêu thần cậu được đó. Ít nhất cũng được nửa quãng đường rồi.”“Thì ra là phải làm thế này. Sao tớ không nghĩ ra.”Dương Anh Đào sau mới biết nhóm thiếu niên này đang học cuối cao trung, chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học sắp tới.Cậu bé Diêu thần này tương lai chính là thủ khoa Thanh Hoa, bài toán đó chính là toán cao cấp của kỳ thi olympic toán học quốc tế IMO. Cả trường cũng chưa có ai giải được.Diêu Thần nhìn chị gái đứng bên trong, có lẽ từ bây giờ cậu sẽ không thể nào quên được gương mặt ấy.Trong tờ giấy vừa nãy được ghi chỉ là lúc cậu mới làm thử lần đầu, còn trong đầu cậu đã làm đến gần cuối, nhưng vẫn cảm thấy một tầng mơ hồ. Nên khi nhìn vào lời giải, cậu biết đáp án đó là chính xác.Chính vì vậy nên cậu biết bài toán này khó thế nào. Cậu dám tự tin đảm bảo vẫn chưa ai làm ra được đáp án.Vậy mà chị ấy chỉ lướt qua, không cần động bút mà nói luôn được đáp án. Với bộ óc nhanh nhạy và chính xác như vậy thì rốt cuộc cô ấy là ai?[Chẳng lẽ chủ quán cơm bây giờ đều có thể làm toán cao cấp được?][Xin nhắc nhẹ cho lầu trên biết. Dương cô nương đang là nhân viên phục vụ chính là một trong những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc loại ưu của Harvard đó.][Chẳng lẽ Đàm Đàm cũng từng tốt nghiệp Harvard?]