Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 221: Chương 221
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Mấy hôm nay Cố Thần Vũ có hơi dính người. Nhiều khi cô bị anh hôn đến không thở được, phải đầu hàng xin tha mới được tạm thời buông ra.Nhớ lại tối hôm qua trong lúc cố kìm chế, anh tựa bên tai cô vừa thở dốc vừa phả hơi nóng như muốn thiêu đốt cơ thể, trầm thấp quyến rũ gợi cảm thì thầm.“Sau khi quay xong em lấy anh nhé.”Có ai ngờ lời cầu hôn của Cố ảnh không phải hoa cũng chẳng phải nhẫn. Mà trong lúc nguyên sơ nhất của mình, anh bộc lộ điều mong muốn bấy lâu nay.Dù hai cô gái có lòng muốn ở lại cũng không thành. Giường Đàm Đàmlà giường đơn chỉ dành cho 1 người. Nếu 3 người nằm trên đó thì không thể nhét được chứ đừng nói cử động. Cả 2 đành tiếc nuối rời đi hẹn khi khác, còn người nào đó hài lòng đóng cửa cổng lại.Tối hôm đó đến giờ che camera chuẩn bị đi ngủ, Cố ảnh lấy lý do hết sức quang minh chính đại nói mình là bạn trai cô, phải là người đầu tiên được quyền nằm ngủ lại trên giường.Camera được che bằng vải đen không nhìn thấy gì nhưng tiếng chưa tắt hoàn toàn, phải đợi đến 11 giờ mới tắt máy. Trước khi ngủ các nghệ sĩ thường chúc ngủ ngon với khán giả.Đàm Đàmbị anh đến làm bất ngờ không kịp trở tay, có cảm giác như đang làm chuyện vụng trộm vậy. Cô không dám nói to chỉ đi lại giường thì thầm bên tai bảo anh về phòng.“Anh về ngủ đi.”Cô nào biết lúc mình mới chỉ đến gần, con sói đói bụng lâu năm vừa ngửi thấy hương thơm đã không kìm chế được ôm lấy người đặt xuống giường, trước khi cúi xuống đòi hỏi không quên trêu trọc.Vân Mộng Hạ Vũ“Sao em nói nhỏ vậy.”“Anh... camera còn chưa tắt…”Lời còn chưa kịp nói đã bị chặn lại, từng nụ hôn dịu dàng liên tiếp đặt xuống. Cô bị anh vây hãm phía dưới chỉ có thể ngẩng cổ tiếp nhận.Đột nhiên bàn tay nóng rực từ eo vuốt ve lên trên rồi phủ lên ngực, Đàm Đàmkhông nhịn được bật thốt ra tiếng nhỏ, hai mắt mơ hồ không tin được nhìn anh.Đúng lúc nụ hoa trên đồi tuyết bị chạm vào cũng là lúc Cố Thần Vũ tách miệng cô ra bịt kín tiếng kêu như mèo kêu lại, nuốt toàn bộ âm thanh mê hồn của cô vào bụng, tay xoa nắn yêu thích không buông.“Ting.”Nụ hôn sâu ám muội, không khí mỗi lúc một nóng dần thì tiếng camera báo hiệu đã đến giờ tắt tự động. Cố Thần Vũ lúc này mới buông môi cô ra, ghì vào bên tai cô thở mạnh.Đàm Đàmhít vào một hơi kìm chế trái tim đập bất ổn. Từ ngày quay đầu tiên trước khi đi ngủ cô đều chào khán giả, hôm nay cũng không ngoại lệ.“Chúc các bạn ngủ ngon.”“Tít.”Sau khi camera tắt, Cố ảnh đế còn đứng lên tự mình xác nhận tắt thủ công bằng tay.Đàm Đàmvừa được buông tha khỏi nụ hôn dài, tưởng anh thay đổi về phòng, đang tính ngồi lên khóa cửa thì người lại quay trở về đè cô xuống giường.“Anh…”
Mấy hôm nay Cố Thần Vũ có hơi dính người. Nhiều khi cô bị anh hôn đến không thở được, phải đầu hàng xin tha mới được tạm thời buông ra.
Nhớ lại tối hôm qua trong lúc cố kìm chế, anh tựa bên tai cô vừa thở dốc vừa phả hơi nóng như muốn thiêu đốt cơ thể, trầm thấp quyến rũ gợi cảm thì thầm.
“Sau khi quay xong em lấy anh nhé.”
Có ai ngờ lời cầu hôn của Cố ảnh không phải hoa cũng chẳng phải nhẫn. Mà trong lúc nguyên sơ nhất của mình, anh bộc lộ điều mong muốn bấy lâu nay.
Dù hai cô gái có lòng muốn ở lại cũng không thành. Giường Đàm Đàmlà giường đơn chỉ dành cho 1 người. Nếu 3 người nằm trên đó thì không thể nhét được chứ đừng nói cử động. Cả 2 đành tiếc nuối rời đi hẹn khi khác, còn người nào đó hài lòng đóng cửa cổng lại.
Tối hôm đó đến giờ che camera chuẩn bị đi ngủ, Cố ảnh lấy lý do hết sức quang minh chính đại nói mình là bạn trai cô, phải là người đầu tiên được quyền nằm ngủ lại trên giường.
Camera được che bằng vải đen không nhìn thấy gì nhưng tiếng chưa tắt hoàn toàn, phải đợi đến 11 giờ mới tắt máy. Trước khi ngủ các nghệ sĩ thường chúc ngủ ngon với khán giả.
Đàm Đàmbị anh đến làm bất ngờ không kịp trở tay, có cảm giác như đang làm chuyện vụng trộm vậy. Cô không dám nói to chỉ đi lại giường thì thầm bên tai bảo anh về phòng.
“Anh về ngủ đi.”
Cô nào biết lúc mình mới chỉ đến gần, con sói đói bụng lâu năm vừa ngửi thấy hương thơm đã không kìm chế được ôm lấy người đặt xuống giường, trước khi cúi xuống đòi hỏi không quên trêu trọc.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sao em nói nhỏ vậy.”
“Anh... camera còn chưa tắt…”
Lời còn chưa kịp nói đã bị chặn lại, từng nụ hôn dịu dàng liên tiếp đặt xuống. Cô bị anh vây hãm phía dưới chỉ có thể ngẩng cổ tiếp nhận.
Đột nhiên bàn tay nóng rực từ eo vuốt ve lên trên rồi phủ lên ngực, Đàm Đàmkhông nhịn được bật thốt ra tiếng nhỏ, hai mắt mơ hồ không tin được nhìn anh.
Đúng lúc nụ hoa trên đồi tuyết bị chạm vào cũng là lúc Cố Thần Vũ tách miệng cô ra bịt kín tiếng kêu như mèo kêu lại, nuốt toàn bộ âm thanh mê hồn của cô vào bụng, tay xoa nắn yêu thích không buông.
“Ting.”
Nụ hôn sâu ám muội, không khí mỗi lúc một nóng dần thì tiếng camera báo hiệu đã đến giờ tắt tự động. Cố Thần Vũ lúc này mới buông môi cô ra, ghì vào bên tai cô thở mạnh.
Đàm Đàmhít vào một hơi kìm chế trái tim đập bất ổn. Từ ngày quay đầu tiên trước khi đi ngủ cô đều chào khán giả, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Chúc các bạn ngủ ngon.”
“Tít.”
Sau khi camera tắt, Cố ảnh đế còn đứng lên tự mình xác nhận tắt thủ công bằng tay.
Đàm Đàmvừa được buông tha khỏi nụ hôn dài, tưởng anh thay đổi về phòng, đang tính ngồi lên khóa cửa thì người lại quay trở về đè cô xuống giường.
“Anh…”
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Mấy hôm nay Cố Thần Vũ có hơi dính người. Nhiều khi cô bị anh hôn đến không thở được, phải đầu hàng xin tha mới được tạm thời buông ra.Nhớ lại tối hôm qua trong lúc cố kìm chế, anh tựa bên tai cô vừa thở dốc vừa phả hơi nóng như muốn thiêu đốt cơ thể, trầm thấp quyến rũ gợi cảm thì thầm.“Sau khi quay xong em lấy anh nhé.”Có ai ngờ lời cầu hôn của Cố ảnh không phải hoa cũng chẳng phải nhẫn. Mà trong lúc nguyên sơ nhất của mình, anh bộc lộ điều mong muốn bấy lâu nay.Dù hai cô gái có lòng muốn ở lại cũng không thành. Giường Đàm Đàmlà giường đơn chỉ dành cho 1 người. Nếu 3 người nằm trên đó thì không thể nhét được chứ đừng nói cử động. Cả 2 đành tiếc nuối rời đi hẹn khi khác, còn người nào đó hài lòng đóng cửa cổng lại.Tối hôm đó đến giờ che camera chuẩn bị đi ngủ, Cố ảnh lấy lý do hết sức quang minh chính đại nói mình là bạn trai cô, phải là người đầu tiên được quyền nằm ngủ lại trên giường.Camera được che bằng vải đen không nhìn thấy gì nhưng tiếng chưa tắt hoàn toàn, phải đợi đến 11 giờ mới tắt máy. Trước khi ngủ các nghệ sĩ thường chúc ngủ ngon với khán giả.Đàm Đàmbị anh đến làm bất ngờ không kịp trở tay, có cảm giác như đang làm chuyện vụng trộm vậy. Cô không dám nói to chỉ đi lại giường thì thầm bên tai bảo anh về phòng.“Anh về ngủ đi.”Cô nào biết lúc mình mới chỉ đến gần, con sói đói bụng lâu năm vừa ngửi thấy hương thơm đã không kìm chế được ôm lấy người đặt xuống giường, trước khi cúi xuống đòi hỏi không quên trêu trọc.Vân Mộng Hạ Vũ“Sao em nói nhỏ vậy.”“Anh... camera còn chưa tắt…”Lời còn chưa kịp nói đã bị chặn lại, từng nụ hôn dịu dàng liên tiếp đặt xuống. Cô bị anh vây hãm phía dưới chỉ có thể ngẩng cổ tiếp nhận.Đột nhiên bàn tay nóng rực từ eo vuốt ve lên trên rồi phủ lên ngực, Đàm Đàmkhông nhịn được bật thốt ra tiếng nhỏ, hai mắt mơ hồ không tin được nhìn anh.Đúng lúc nụ hoa trên đồi tuyết bị chạm vào cũng là lúc Cố Thần Vũ tách miệng cô ra bịt kín tiếng kêu như mèo kêu lại, nuốt toàn bộ âm thanh mê hồn của cô vào bụng, tay xoa nắn yêu thích không buông.“Ting.”Nụ hôn sâu ám muội, không khí mỗi lúc một nóng dần thì tiếng camera báo hiệu đã đến giờ tắt tự động. Cố Thần Vũ lúc này mới buông môi cô ra, ghì vào bên tai cô thở mạnh.Đàm Đàmhít vào một hơi kìm chế trái tim đập bất ổn. Từ ngày quay đầu tiên trước khi đi ngủ cô đều chào khán giả, hôm nay cũng không ngoại lệ.“Chúc các bạn ngủ ngon.”“Tít.”Sau khi camera tắt, Cố ảnh đế còn đứng lên tự mình xác nhận tắt thủ công bằng tay.Đàm Đàmvừa được buông tha khỏi nụ hôn dài, tưởng anh thay đổi về phòng, đang tính ngồi lên khóa cửa thì người lại quay trở về đè cô xuống giường.“Anh…”