Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 232: Chương 232

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Giang cư mận hóng dưa: Chị em ơi nhìn mặt Cố ảnh kìa, để ý chân mày anh ấy hơi nhếch lên nhé. Mặt bắt đầu căng thẳng, khóe môi hạ luôn rồi. Ồi ôi im lặng dịu dàng bên em cả buổi nghe đến “vợ” là nhìn cậu trai kia liền. Thùng giấm đã đổ rồi rồi.Thích ăn bỏng ngô hóng chuyện: Chỉ muốn hỏi Cố ảnh một câu “Vợ anh sắp bị lấy mất anh ổn không”. Nhìn gương mặt anh ấy kìa, không nhịn được đúng không anh. Ha ha ha. Xin lỗi vì đã cười trên nỗi đau của người khác nhưng mà cảnh này hài quá tui không chịu được.Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử: Ê ê ê mấy bà muốn cá cược không. Thử xem soái ca hoang dã có theo chân được Đàm đại ca không. Mỹ nam thế này khó chọn quá, nhìn dáng người và gương mặt thế này thì thật khó để từ chối.Đàm Đàm khéo léo nói trong tộc họ chỉ có cậu trai là người có thể giao tiếp với bên ngoài. Khuyên cậu ở lại để hỗ trợ mọi người. Đối với cô chỉ cần họ bình an đấy chính là lời cảm ơn tốt nhất.Dù rất tiếc nhưng tộc trưởng tôn trọng quyết định của cô. Alvar ánh mắt ảm đạm thất vọng, có chút không nỡ thỉnh thoảng nhìn qua phía cô.Đến tận sáng ngày hôm sau lúc chia tay, Cố Thần Vũ cũng không cười lần nào. Nhìn chàng trai luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ để ý cô, anh chỉ muốn che cô lại không để ai tìm thấy.Đàm Đàm tạm biệt mọi người, ranh giới giữa rừng và đất liền như hai thế giới. Họ sẽ không bước ra khỏi khu rừng này vì nơi đây không thuộc về họ.Vừa nãy lúc đi về Đàm Đàm để ý nơi cô đi qua đánh dấu lại, lúc đầu không có biển gỗ dấu X màu đỏ, vừa nãy về lại thấy dựng ở đó. Chuyện này nếu không phải có người làm thật khó tin.Đàm Đàm nói cho mọi người biết suy nghĩ của mình. Họ quyết định sau khi về lập tức thu dọn hành lý sau đó rời làng ngay. Nơi đây bây giờ không an toàn cần nhanh chóng rời khỏi.Nhóm họ sẽ đi qua lại cầu để về núi bên kia, đạo diễn đã gọi xe đến đón. Đoàn người chia làm một hàng nối nhau đi qua cầu thang dựng trên vách núi, những người đứng canh gác trong nhà gỗ cheo leo nhìn họ đều vui vẻ chào tạm biệt.Cố Thần Vũ đi trước Đàm Đàm, chỗ nhỏ hẹp chỉ đủ một người di chuyển, anh đi trước bảo vệ tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Thỉnh thoảng nhỏ giọng nhắc nhở cẩn thận.Mọi người đã đến điểm qua cầu, bắt đầu nối nhau đi qua. Khán giả đang ăn cẩu lương của Đàm Cố phu phụ, đột nhiên một bóng đen vượt lên che màn hình.Tiếng hét vang lên sau đó màn hình rung lắc, chỉ nghe thấy âm thanh vội vã hoảng hốt lo sợ.“A”“Không…”“Đàm Đàm nắm chặt đừng buông tay, nhanh nhanh đưa cô ấy lên.”Vân Mộng Hạ Vũ“Cố Thần Vũ…anh ấy bị đâm. Mau nhanh lên giúp anh ấy kéo Đàm Đàm lên.”

Giang cư mận hóng dưa: Chị em ơi nhìn mặt Cố ảnh kìa, để ý chân mày anh ấy hơi nhếch lên nhé. Mặt bắt đầu căng thẳng, khóe môi hạ luôn rồi. Ồi ôi im lặng dịu dàng bên em cả buổi nghe đến “vợ” là nhìn cậu trai kia liền. Thùng giấm đã đổ rồi rồi.

Thích ăn bỏng ngô hóng chuyện: Chỉ muốn hỏi Cố ảnh một câu “Vợ anh sắp bị lấy mất anh ổn không”. Nhìn gương mặt anh ấy kìa, không nhịn được đúng không anh. Ha ha ha. Xin lỗi vì đã cười trên nỗi đau của người khác nhưng mà cảnh này hài quá tui không chịu được.

Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử: Ê ê ê mấy bà muốn cá cược không. Thử xem soái ca hoang dã có theo chân được Đàm đại ca không. Mỹ nam thế này khó chọn quá, nhìn dáng người và gương mặt thế này thì thật khó để từ chối.

Đàm Đàm khéo léo nói trong tộc họ chỉ có cậu trai là người có thể giao tiếp với bên ngoài. Khuyên cậu ở lại để hỗ trợ mọi người. Đối với cô chỉ cần họ bình an đấy chính là lời cảm ơn tốt nhất.

Dù rất tiếc nhưng tộc trưởng tôn trọng quyết định của cô. Alvar ánh mắt ảm đạm thất vọng, có chút không nỡ thỉnh thoảng nhìn qua phía cô.

Đến tận sáng ngày hôm sau lúc chia tay, Cố Thần Vũ cũng không cười lần nào. Nhìn chàng trai luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ để ý cô, anh chỉ muốn che cô lại không để ai tìm thấy.

Đàm Đàm tạm biệt mọi người, ranh giới giữa rừng và đất liền như hai thế giới. Họ sẽ không bước ra khỏi khu rừng này vì nơi đây không thuộc về họ.

Vừa nãy lúc đi về Đàm Đàm để ý nơi cô đi qua đánh dấu lại, lúc đầu không có biển gỗ dấu X màu đỏ, vừa nãy về lại thấy dựng ở đó. Chuyện này nếu không phải có người làm thật khó tin.

Đàm Đàm nói cho mọi người biết suy nghĩ của mình. Họ quyết định sau khi về lập tức thu dọn hành lý sau đó rời làng ngay. Nơi đây bây giờ không an toàn cần nhanh chóng rời khỏi.

Nhóm họ sẽ đi qua lại cầu để về núi bên kia, đạo diễn đã gọi xe đến đón. Đoàn người chia làm một hàng nối nhau đi qua cầu thang dựng trên vách núi, những người đứng canh gác trong nhà gỗ cheo leo nhìn họ đều vui vẻ chào tạm biệt.

Cố Thần Vũ đi trước Đàm Đàm, chỗ nhỏ hẹp chỉ đủ một người di chuyển, anh đi trước bảo vệ tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Thỉnh thoảng nhỏ giọng nhắc nhở cẩn thận.

Mọi người đã đến điểm qua cầu, bắt đầu nối nhau đi qua. Khán giả đang ăn cẩu lương của Đàm Cố phu phụ, đột nhiên một bóng đen vượt lên che màn hình.

Tiếng hét vang lên sau đó màn hình rung lắc, chỉ nghe thấy âm thanh vội vã hoảng hốt lo sợ.

“A”

“Không…”

“Đàm Đàm nắm chặt đừng buông tay, nhanh nhanh đưa cô ấy lên.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cố Thần Vũ…anh ấy bị đâm. Mau nhanh lên giúp anh ấy kéo Đàm Đàm lên.”

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Giang cư mận hóng dưa: Chị em ơi nhìn mặt Cố ảnh kìa, để ý chân mày anh ấy hơi nhếch lên nhé. Mặt bắt đầu căng thẳng, khóe môi hạ luôn rồi. Ồi ôi im lặng dịu dàng bên em cả buổi nghe đến “vợ” là nhìn cậu trai kia liền. Thùng giấm đã đổ rồi rồi.Thích ăn bỏng ngô hóng chuyện: Chỉ muốn hỏi Cố ảnh một câu “Vợ anh sắp bị lấy mất anh ổn không”. Nhìn gương mặt anh ấy kìa, không nhịn được đúng không anh. Ha ha ha. Xin lỗi vì đã cười trên nỗi đau của người khác nhưng mà cảnh này hài quá tui không chịu được.Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử: Ê ê ê mấy bà muốn cá cược không. Thử xem soái ca hoang dã có theo chân được Đàm đại ca không. Mỹ nam thế này khó chọn quá, nhìn dáng người và gương mặt thế này thì thật khó để từ chối.Đàm Đàm khéo léo nói trong tộc họ chỉ có cậu trai là người có thể giao tiếp với bên ngoài. Khuyên cậu ở lại để hỗ trợ mọi người. Đối với cô chỉ cần họ bình an đấy chính là lời cảm ơn tốt nhất.Dù rất tiếc nhưng tộc trưởng tôn trọng quyết định của cô. Alvar ánh mắt ảm đạm thất vọng, có chút không nỡ thỉnh thoảng nhìn qua phía cô.Đến tận sáng ngày hôm sau lúc chia tay, Cố Thần Vũ cũng không cười lần nào. Nhìn chàng trai luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ để ý cô, anh chỉ muốn che cô lại không để ai tìm thấy.Đàm Đàm tạm biệt mọi người, ranh giới giữa rừng và đất liền như hai thế giới. Họ sẽ không bước ra khỏi khu rừng này vì nơi đây không thuộc về họ.Vừa nãy lúc đi về Đàm Đàm để ý nơi cô đi qua đánh dấu lại, lúc đầu không có biển gỗ dấu X màu đỏ, vừa nãy về lại thấy dựng ở đó. Chuyện này nếu không phải có người làm thật khó tin.Đàm Đàm nói cho mọi người biết suy nghĩ của mình. Họ quyết định sau khi về lập tức thu dọn hành lý sau đó rời làng ngay. Nơi đây bây giờ không an toàn cần nhanh chóng rời khỏi.Nhóm họ sẽ đi qua lại cầu để về núi bên kia, đạo diễn đã gọi xe đến đón. Đoàn người chia làm một hàng nối nhau đi qua cầu thang dựng trên vách núi, những người đứng canh gác trong nhà gỗ cheo leo nhìn họ đều vui vẻ chào tạm biệt.Cố Thần Vũ đi trước Đàm Đàm, chỗ nhỏ hẹp chỉ đủ một người di chuyển, anh đi trước bảo vệ tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Thỉnh thoảng nhỏ giọng nhắc nhở cẩn thận.Mọi người đã đến điểm qua cầu, bắt đầu nối nhau đi qua. Khán giả đang ăn cẩu lương của Đàm Cố phu phụ, đột nhiên một bóng đen vượt lên che màn hình.Tiếng hét vang lên sau đó màn hình rung lắc, chỉ nghe thấy âm thanh vội vã hoảng hốt lo sợ.“A”“Không…”“Đàm Đàm nắm chặt đừng buông tay, nhanh nhanh đưa cô ấy lên.”Vân Mộng Hạ Vũ“Cố Thần Vũ…anh ấy bị đâm. Mau nhanh lên giúp anh ấy kéo Đàm Đàm lên.”

Chương 232: Chương 232