Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 233: Chương 233

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Quang cảnh hỗn loạn trước mắt may mắn có camera đi trước tình cờ quay lại toàn bộ sự việc. Diễn biến quá nhanh làm mọi người xung quanh không kịp trở tay.Đến lúc lôi người cầm d.a.o ra khỏi Cố Thần Vũ thì mọi chuyện đã không kịp cứu vãn. Anh đã bị đ.â.m vào người, chính xác là vị trí trên n.g.ự.c ngay gần tim.Anh camera đi sau Đàm Đàmđột nhiên dừng lại cúi xuống nhìn dây giày, sau đó người kín mít trùm áo đeo khẩu trang từ sau lưng cậu ấy vụt lên trước chen giữa, trong tay cầm d.a.o sắc nhọn lao thẳng về phía Đàm Đàm.“Chết đi.”Vân Mộng Hạ VũĐàm Đàmđi trước không nhìn lại phía sau, đúng lúc Cố ảnh quay ra nhắc nhở cô sắp xuống bậc thấy, phản xạ nhanh khéo cô ra che người chắn mũi dao.Người kia còn không bỏ qua vươn tay muốn đẩy cô xuống núi. Cố Thần Vũ mặc kệ vết thương đang đổ m.á.u nắm chặt lấy tay Đàm Đàmkhông rời.Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra nhanh chóng, mới chớp mắt một cái đã xong rồi.Đàm Đàmlơ lửng giữa không trung, may mà có anh nếu không bây giờ có lẽ cô đang ở dưới kia không rõ sống c.h.ế.t ra sao. Với độ cao thế này chỉ sợ lành ít giữ nhiều.Nhìn gương mặt người đang cúi xuống, m.á.u từ vết thương trên người anh chảy xuôi xuống cánh tay, thấm ướt đỏ tươi nền áo sơ mi trắng. Sau đó chảy đến bàn tay hai người đang nắm chặt rồi nhỏ lên mặt cô.Cô không biết thứ đang chảy ra trên mặt mình là gì, là m.á.u hay nước mắt. Chỉ thấy trước khi hình ảnh trước mắt phủ sương mờ ảo, nụ cười anh và sự dịu dàng vẫn hiện rõ như mọi ngày.“Không sao có anh ở đây.”Cố Thần Vũ nhìn cô gái mình yêu, hai hàng nước mắt phủ kín chảy dài mơ hồ nhìn hắn, điều này càng khiến lòng hắn đau hơn vết thương hiện tại.Mỗi giọt nước mắt ấy như từng vết d.a.o cắt vào tim, khứa từng nhát từng nhát một. Khiến lồng n.g.ự.c hắn tắc nghẹn, chỉ cần thở thôi cũng khó khăn.Trong giây phút trước khi nhắm mắt, nhìn cô ôm hắn nghẹn ngào nức nở. Hắn dùng hết sức lực đưa tay lau giọt nước trên khóe mi, như muốn vỗ về an ủi. Rất tiếc hiện tại hắn không thể ôm cô vào lòng được.Khoảnh khắc cuối cùng hắn đã nghĩ may mắn tối đó mình dừng lại. Chỉ mong nếu hắn không thể gặp lại, hy vọng thời gian sau này cô mãi luôn an nhiên tự tại.Đàm Đàmcố gắng giữ tỉnh táo, đôi tay cô đầy m.á.u của anh run run bấm điện thoại. Nước mắt vẫn chảy dài nhìn người đang chảy m.á.u không dừng, giọng run rẩy nói bằng giọng Tây Ban Nha với người trong điện thoại.Người mặc đồ đen từ khi đ.â.m Cố Thần Vũ đã điên loạn kêu gào, còn muốn đẩy 2 người xuống thì người quay phim đã kịp thời giữ lại.“Không…Cố Thần Vũ… tại sao anh lại làm vậy. Sao anh dám cứu cô ta…”“Anh không thể…a…anh không được làm thế….”“Tôi không cho phép anh làm như vậy…sao anh lại làm thế…không a…”Minh Xuyên đứng lên lột nón áo mũ và khẩu trang của người đó xuống.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Quang cảnh hỗn loạn trước mắt may mắn có camera đi trước tình cờ quay lại toàn bộ sự việc. Diễn biến quá nhanh làm mọi người xung quanh không kịp trở tay.Đến lúc lôi người cầm d.a.o ra khỏi Cố Thần Vũ thì mọi chuyện đã không kịp cứu vãn. Anh đã bị đ.â.m vào người, chính xác là vị trí trên n.g.ự.c ngay gần tim.Anh camera đi sau Đàm Đàmđột nhiên dừng lại cúi xuống nhìn dây giày, sau đó người kín mít trùm áo đeo khẩu trang từ sau lưng cậu ấy vụt lên trước chen giữa, trong tay cầm d.a.o sắc nhọn lao thẳng về phía Đàm Đàm.“Chết đi.”Vân Mộng Hạ VũĐàm Đàmđi trước không nhìn lại phía sau, đúng lúc Cố ảnh quay ra nhắc nhở cô sắp xuống bậc thấy, phản xạ nhanh khéo cô ra che người chắn mũi dao.Người kia còn không bỏ qua vươn tay muốn đẩy cô xuống núi. Cố Thần Vũ mặc kệ vết thương đang đổ m.á.u nắm chặt lấy tay Đàm Đàmkhông rời.Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra nhanh chóng, mới chớp mắt một cái đã xong rồi.Đàm Đàmlơ lửng giữa không trung, may mà có anh nếu không bây giờ có lẽ cô đang ở dưới kia không rõ sống c.h.ế.t ra sao. Với độ cao thế này chỉ sợ lành ít giữ nhiều.Nhìn gương mặt người đang cúi xuống, m.á.u từ vết thương trên người anh chảy xuôi xuống cánh tay, thấm ướt đỏ tươi nền áo sơ mi trắng. Sau đó chảy đến bàn tay hai người đang nắm chặt rồi nhỏ lên mặt cô.Cô không biết thứ đang chảy ra trên mặt mình là gì, là m.á.u hay nước mắt. Chỉ thấy trước khi hình ảnh trước mắt phủ sương mờ ảo, nụ cười anh và sự dịu dàng vẫn hiện rõ như mọi ngày.“Không sao có anh ở đây.”Cố Thần Vũ nhìn cô gái mình yêu, hai hàng nước mắt phủ kín chảy dài mơ hồ nhìn hắn, điều này càng khiến lòng hắn đau hơn vết thương hiện tại.Mỗi giọt nước mắt ấy như từng vết d.a.o cắt vào tim, khứa từng nhát từng nhát một. Khiến lồng n.g.ự.c hắn tắc nghẹn, chỉ cần thở thôi cũng khó khăn.Trong giây phút trước khi nhắm mắt, nhìn cô ôm hắn nghẹn ngào nức nở. Hắn dùng hết sức lực đưa tay lau giọt nước trên khóe mi, như muốn vỗ về an ủi. Rất tiếc hiện tại hắn không thể ôm cô vào lòng được.Khoảnh khắc cuối cùng hắn đã nghĩ may mắn tối đó mình dừng lại. Chỉ mong nếu hắn không thể gặp lại, hy vọng thời gian sau này cô mãi luôn an nhiên tự tại.Đàm Đàmcố gắng giữ tỉnh táo, đôi tay cô đầy m.á.u của anh run run bấm điện thoại. Nước mắt vẫn chảy dài nhìn người đang chảy m.á.u không dừng, giọng run rẩy nói bằng giọng Tây Ban Nha với người trong điện thoại.Người mặc đồ đen từ khi đ.â.m Cố Thần Vũ đã điên loạn kêu gào, còn muốn đẩy 2 người xuống thì người quay phim đã kịp thời giữ lại.“Không…Cố Thần Vũ… tại sao anh lại làm vậy. Sao anh dám cứu cô ta…”“Anh không thể…a…anh không được làm thế….”“Tôi không cho phép anh làm như vậy…sao anh lại làm thế…không a…”Minh Xuyên đứng lên lột nón áo mũ và khẩu trang của người đó xuống.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Quang cảnh hỗn loạn trước mắt may mắn có camera đi trước tình cờ quay lại toàn bộ sự việc. Diễn biến quá nhanh làm mọi người xung quanh không kịp trở tay.Đến lúc lôi người cầm d.a.o ra khỏi Cố Thần Vũ thì mọi chuyện đã không kịp cứu vãn. Anh đã bị đ.â.m vào người, chính xác là vị trí trên n.g.ự.c ngay gần tim.Anh camera đi sau Đàm Đàmđột nhiên dừng lại cúi xuống nhìn dây giày, sau đó người kín mít trùm áo đeo khẩu trang từ sau lưng cậu ấy vụt lên trước chen giữa, trong tay cầm d.a.o sắc nhọn lao thẳng về phía Đàm Đàm.“Chết đi.”Vân Mộng Hạ VũĐàm Đàmđi trước không nhìn lại phía sau, đúng lúc Cố ảnh quay ra nhắc nhở cô sắp xuống bậc thấy, phản xạ nhanh khéo cô ra che người chắn mũi dao.Người kia còn không bỏ qua vươn tay muốn đẩy cô xuống núi. Cố Thần Vũ mặc kệ vết thương đang đổ m.á.u nắm chặt lấy tay Đàm Đàmkhông rời.Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra nhanh chóng, mới chớp mắt một cái đã xong rồi.Đàm Đàmlơ lửng giữa không trung, may mà có anh nếu không bây giờ có lẽ cô đang ở dưới kia không rõ sống c.h.ế.t ra sao. Với độ cao thế này chỉ sợ lành ít giữ nhiều.Nhìn gương mặt người đang cúi xuống, m.á.u từ vết thương trên người anh chảy xuôi xuống cánh tay, thấm ướt đỏ tươi nền áo sơ mi trắng. Sau đó chảy đến bàn tay hai người đang nắm chặt rồi nhỏ lên mặt cô.Cô không biết thứ đang chảy ra trên mặt mình là gì, là m.á.u hay nước mắt. Chỉ thấy trước khi hình ảnh trước mắt phủ sương mờ ảo, nụ cười anh và sự dịu dàng vẫn hiện rõ như mọi ngày.“Không sao có anh ở đây.”Cố Thần Vũ nhìn cô gái mình yêu, hai hàng nước mắt phủ kín chảy dài mơ hồ nhìn hắn, điều này càng khiến lòng hắn đau hơn vết thương hiện tại.Mỗi giọt nước mắt ấy như từng vết d.a.o cắt vào tim, khứa từng nhát từng nhát một. Khiến lồng n.g.ự.c hắn tắc nghẹn, chỉ cần thở thôi cũng khó khăn.Trong giây phút trước khi nhắm mắt, nhìn cô ôm hắn nghẹn ngào nức nở. Hắn dùng hết sức lực đưa tay lau giọt nước trên khóe mi, như muốn vỗ về an ủi. Rất tiếc hiện tại hắn không thể ôm cô vào lòng được.Khoảnh khắc cuối cùng hắn đã nghĩ may mắn tối đó mình dừng lại. Chỉ mong nếu hắn không thể gặp lại, hy vọng thời gian sau này cô mãi luôn an nhiên tự tại.Đàm Đàmcố gắng giữ tỉnh táo, đôi tay cô đầy m.á.u của anh run run bấm điện thoại. Nước mắt vẫn chảy dài nhìn người đang chảy m.á.u không dừng, giọng run rẩy nói bằng giọng Tây Ban Nha với người trong điện thoại.Người mặc đồ đen từ khi đ.â.m Cố Thần Vũ đã điên loạn kêu gào, còn muốn đẩy 2 người xuống thì người quay phim đã kịp thời giữ lại.“Không…Cố Thần Vũ… tại sao anh lại làm vậy. Sao anh dám cứu cô ta…”“Anh không thể…a…anh không được làm thế….”“Tôi không cho phép anh làm như vậy…sao anh lại làm thế…không a…”Minh Xuyên đứng lên lột nón áo mũ và khẩu trang của người đó xuống.

Chương 233: Chương 233