Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 244: Chương 244

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Ông Vạn còn nói Đàm Đàmmới biết chuyện này và cô đã từ chối cảm ơn tấm lòng của ông.Đàm Đàmnói ông cứ thoải mái ở lại đây đến khi nào ông muốn. Vậy mà những người con của ông không biết cảm ơn người ta bỏ công chăm sóc cha mình, cũng không tìm đến hỏi thăm cuộc sống của cha có ổn không. Điều đầu tiên họ làm chính là tìm luật sư hỏi về tài sản.Hành động bạc bẽo này làm lòng người lạnh lẽo còn hơn người dưng. Ông quyết định để lại tài sản thành lập quỹ riêng, hỗ trợ những đứa trẻ bệnh tật không có tiền chữa trị.Lòng ông đã nguội lạnh, không muốn về sống với 3 người con của mình, sẽ ở lại Đàm Gia với một vài người bạn mới quen. Sống an ổn dưỡng gi, chăm lo ngôi nhà cho Đàm Đàm.Người ăn dưa lại một lần nữa cảm thán trong lòng. Nhưng cũng khâm phục Đàm Đàmvì không nhận tài sản khổng lồ đó.Đằng Vi Các đã lên sàn, nó không khác nào một tập đoàn lớn. Số tiền ấy nhiều đến mức khiến bất cứ ai cũng phải do dự khi mở lời từ chối.Trong phòng tập võ, Đàm Đàmvà Cố Thần Vũ ngồi nhìn mẹ của anh và anh trai Cố Huyên đấu với nhau. Đàm Đàmkhông ngờ mẹ anh nhìn yểu điệu mảnh mai nhưng ra tay không hề nhẹ nhàng tí nào.Từ nãy đến giờ Thượng tướng – chính trị viên Cố Huyên cao lớn 1m 87 vẫn chưa thể dành lấy thế thượng phong về mình, mà còn bị áp đảo phải lui bước. Không hổ danh thầy dạy vỡ lòng đầu tiên của cả 2 anh em họ.“Báo cáo, sao chị nương tay với Thần Vũ mà không bỏ qua cho em?”“Đợi cưng mang bạn gái về rồi bàn lại sau. Tiếp chiêu đi.”“Không thể nào phân biệt đối xử như vậy được. Con muốn giải trình.”“Miễn bàn.”“Chị…mẹ…khoan…”Hai người lại bắt đầu lao vào nhau, tiếng nói của Cố Huyên cũng tắt luôn. Anh bây giờ đang phải cố gắng né tránh đòn tấn công của mẹ mình.Chuyện Cố Thần Vũ mắc bệnh kén ăn giấu gia đình điều trị đã bại lộ. Anh vừa mới bị mẹ mình ra tay không thương tiếc, bây giờ ngồi nhìn tới phiên đồng lõa bị lôi ra xử.Từ bên ngoài cửa kính có thể thấy bố anh ấy đang cầm ly nước và khăn tiến vào. Vừa đến đã lấy khăn lau cho mẹ anh, dịu dàng dỗ cô ấy uống nước.Cố Thần Vũ quá quen với cảnh này, nếu anh đoán không nhầm tiếp theo bằng mọi cách bố sẽ dỗ mẹ đi ăn cơm, sau đó sẽ giành hết thời gian của mẹ.“Em thấy bố anh là người thế nào?"Vân Mộng Hạ VũĐàm Đàmthật tâm ngưỡng mộ tình cảm của bố mẹ Cố Thần Vũ. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của chú ấy, cô có thể cảm thận tình yêu ấy to lớn đến mức nào.“Bố anh có vẻ trầm tính, dịu dàng và hiền lành.”Cố Thần Vũ nghe xong cười run người, nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, anh đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô trêu.“Đấy là bố anh được mẹ dặn phải mỉm cười với em, không dọa em sợ. Thật ra bố anh rất ít cười, anh chỉ thấy bố cười chân thành với mẹ. Còn lại khi cười đều không có ý tốt, hầu như là đang tính kế ai đó.”

Ông Vạn còn nói Đàm Đàmmới biết chuyện này và cô đã từ chối cảm ơn tấm lòng của ông.

Đàm Đàmnói ông cứ thoải mái ở lại đây đến khi nào ông muốn. Vậy mà những người con của ông không biết cảm ơn người ta bỏ công chăm sóc cha mình, cũng không tìm đến hỏi thăm cuộc sống của cha có ổn không. Điều đầu tiên họ làm chính là tìm luật sư hỏi về tài sản.

Hành động bạc bẽo này làm lòng người lạnh lẽo còn hơn người dưng. Ông quyết định để lại tài sản thành lập quỹ riêng, hỗ trợ những đứa trẻ bệnh tật không có tiền chữa trị.

Lòng ông đã nguội lạnh, không muốn về sống với 3 người con của mình, sẽ ở lại Đàm Gia với một vài người bạn mới quen. Sống an ổn dưỡng gi, chăm lo ngôi nhà cho Đàm Đàm.

Người ăn dưa lại một lần nữa cảm thán trong lòng. Nhưng cũng khâm phục Đàm Đàmvì không nhận tài sản khổng lồ đó.

Đằng Vi Các đã lên sàn, nó không khác nào một tập đoàn lớn. Số tiền ấy nhiều đến mức khiến bất cứ ai cũng phải do dự khi mở lời từ chối.

Trong phòng tập võ, Đàm Đàmvà Cố Thần Vũ ngồi nhìn mẹ của anh và anh trai Cố Huyên đấu với nhau. Đàm Đàmkhông ngờ mẹ anh nhìn yểu điệu mảnh mai nhưng ra tay không hề nhẹ nhàng tí nào.

Từ nãy đến giờ Thượng tướng – chính trị viên Cố Huyên cao lớn 1m 87 vẫn chưa thể dành lấy thế thượng phong về mình, mà còn bị áp đảo phải lui bước. Không hổ danh thầy dạy vỡ lòng đầu tiên của cả 2 anh em họ.

“Báo cáo, sao chị nương tay với Thần Vũ mà không bỏ qua cho em?”

“Đợi cưng mang bạn gái về rồi bàn lại sau. Tiếp chiêu đi.”

“Không thể nào phân biệt đối xử như vậy được. Con muốn giải trình.”

“Miễn bàn.”

“Chị…mẹ…khoan…”

Hai người lại bắt đầu lao vào nhau, tiếng nói của Cố Huyên cũng tắt luôn. Anh bây giờ đang phải cố gắng né tránh đòn tấn công của mẹ mình.

Chuyện Cố Thần Vũ mắc bệnh kén ăn giấu gia đình điều trị đã bại lộ. Anh vừa mới bị mẹ mình ra tay không thương tiếc, bây giờ ngồi nhìn tới phiên đồng lõa bị lôi ra xử.

Từ bên ngoài cửa kính có thể thấy bố anh ấy đang cầm ly nước và khăn tiến vào. Vừa đến đã lấy khăn lau cho mẹ anh, dịu dàng dỗ cô ấy uống nước.

Cố Thần Vũ quá quen với cảnh này, nếu anh đoán không nhầm tiếp theo bằng mọi cách bố sẽ dỗ mẹ đi ăn cơm, sau đó sẽ giành hết thời gian của mẹ.

“Em thấy bố anh là người thế nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Đàm Đàmthật tâm ngưỡng mộ tình cảm của bố mẹ Cố Thần Vũ. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của chú ấy, cô có thể cảm thận tình yêu ấy to lớn đến mức nào.

“Bố anh có vẻ trầm tính, dịu dàng và hiền lành.”

Cố Thần Vũ nghe xong cười run người, nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, anh đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô trêu.

“Đấy là bố anh được mẹ dặn phải mỉm cười với em, không dọa em sợ. Thật ra bố anh rất ít cười, anh chỉ thấy bố cười chân thành với mẹ. Còn lại khi cười đều không có ý tốt, hầu như là đang tính kế ai đó.”

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Ông Vạn còn nói Đàm Đàmmới biết chuyện này và cô đã từ chối cảm ơn tấm lòng của ông.Đàm Đàmnói ông cứ thoải mái ở lại đây đến khi nào ông muốn. Vậy mà những người con của ông không biết cảm ơn người ta bỏ công chăm sóc cha mình, cũng không tìm đến hỏi thăm cuộc sống của cha có ổn không. Điều đầu tiên họ làm chính là tìm luật sư hỏi về tài sản.Hành động bạc bẽo này làm lòng người lạnh lẽo còn hơn người dưng. Ông quyết định để lại tài sản thành lập quỹ riêng, hỗ trợ những đứa trẻ bệnh tật không có tiền chữa trị.Lòng ông đã nguội lạnh, không muốn về sống với 3 người con của mình, sẽ ở lại Đàm Gia với một vài người bạn mới quen. Sống an ổn dưỡng gi, chăm lo ngôi nhà cho Đàm Đàm.Người ăn dưa lại một lần nữa cảm thán trong lòng. Nhưng cũng khâm phục Đàm Đàmvì không nhận tài sản khổng lồ đó.Đằng Vi Các đã lên sàn, nó không khác nào một tập đoàn lớn. Số tiền ấy nhiều đến mức khiến bất cứ ai cũng phải do dự khi mở lời từ chối.Trong phòng tập võ, Đàm Đàmvà Cố Thần Vũ ngồi nhìn mẹ của anh và anh trai Cố Huyên đấu với nhau. Đàm Đàmkhông ngờ mẹ anh nhìn yểu điệu mảnh mai nhưng ra tay không hề nhẹ nhàng tí nào.Từ nãy đến giờ Thượng tướng – chính trị viên Cố Huyên cao lớn 1m 87 vẫn chưa thể dành lấy thế thượng phong về mình, mà còn bị áp đảo phải lui bước. Không hổ danh thầy dạy vỡ lòng đầu tiên của cả 2 anh em họ.“Báo cáo, sao chị nương tay với Thần Vũ mà không bỏ qua cho em?”“Đợi cưng mang bạn gái về rồi bàn lại sau. Tiếp chiêu đi.”“Không thể nào phân biệt đối xử như vậy được. Con muốn giải trình.”“Miễn bàn.”“Chị…mẹ…khoan…”Hai người lại bắt đầu lao vào nhau, tiếng nói của Cố Huyên cũng tắt luôn. Anh bây giờ đang phải cố gắng né tránh đòn tấn công của mẹ mình.Chuyện Cố Thần Vũ mắc bệnh kén ăn giấu gia đình điều trị đã bại lộ. Anh vừa mới bị mẹ mình ra tay không thương tiếc, bây giờ ngồi nhìn tới phiên đồng lõa bị lôi ra xử.Từ bên ngoài cửa kính có thể thấy bố anh ấy đang cầm ly nước và khăn tiến vào. Vừa đến đã lấy khăn lau cho mẹ anh, dịu dàng dỗ cô ấy uống nước.Cố Thần Vũ quá quen với cảnh này, nếu anh đoán không nhầm tiếp theo bằng mọi cách bố sẽ dỗ mẹ đi ăn cơm, sau đó sẽ giành hết thời gian của mẹ.“Em thấy bố anh là người thế nào?"Vân Mộng Hạ VũĐàm Đàmthật tâm ngưỡng mộ tình cảm của bố mẹ Cố Thần Vũ. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của chú ấy, cô có thể cảm thận tình yêu ấy to lớn đến mức nào.“Bố anh có vẻ trầm tính, dịu dàng và hiền lành.”Cố Thần Vũ nghe xong cười run người, nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, anh đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô trêu.“Đấy là bố anh được mẹ dặn phải mỉm cười với em, không dọa em sợ. Thật ra bố anh rất ít cười, anh chỉ thấy bố cười chân thành với mẹ. Còn lại khi cười đều không có ý tốt, hầu như là đang tính kế ai đó.”

Chương 244: Chương 244