Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 245: Chương 245
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Nhìn bố mẹ đang rời đi như mình suy đoán, anh lại nói tiếp.“Bà nội anh đã gọi bố là sói hồ ly, một con sói cô độc mang lòng dạ đen tối không tin bất kỳ ai trên thế giới này ngoài mẹ. Bố anh đã từng nói cuộc đời của ông chỉ nhận định một người, trái tim của ông cũng chỉ có duy nhất 1 chỗ chứa. Nơi chật hẹp duy nhất ấy chỉ vừa đủ cho một mình mẹ anh, không thể thêm bất cứ ai khác khác cho dù là anh và anh trai. Em tin được không bố anh đã từng nói nếu làm mẹ không vui, ông ấy sẽ mang anh và anh trai về bên nội.”“Ngược lại mẹ lại rất thích lôi anh và anh trai ra tập võ. Có lần bố thấy tụi anh chiếm lấy thời gian của mẹ khá nhiều cũng muốn học theo. Khi ấy mẹ anh cầm tay của ông nên nói, bàn tay xinh đẹp này không thể bị vết thương hay chai được, mẹ nhìn thấy sẽ đau lòng. Bố anh lập tức vui vẻ lại, cũng không để ý tụi anh nữa.”Nói xong anh nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô không rời. Lần đầu gặp vào buổi chiều tối khi ấy, dưới bầu trời ngập tràn ánh hoàng hôn, anh không nghĩ mình lại bị một ánh mắt cướp lấy cả trái tim.“Anh cũng muốn dành tất cả tình yêu của mình gửi gắm vào một người. Em đồng ý nhận nó chứ.”Vào giây phút Cố Thần Vũ không chút do dự dù chỉ 1 giây che trở cho mình, Đàm Đàmbiết cho dù anh còn sống hay không, cô đã không thể tìm được người nào khác thay thế được anh trên đời này nữa.Vân Mộng Hạ VũTình cảm theo năm tháng góp nhặt từng chút một, dần trở nên to lớn và trưởng thành. Đến khi giật mình nhận ra, hóa ra mình đã chìm sâu vào lúc nào không hay.“Em đồng ý.”Kể từ khi cô mất hết người thân, chú Tống Bạch đã chăm sóc cô như một người cha và quan tâm giống anh trai. Chuyện trọng đại của đời người cô cũng muốn chia sẻ với chú ấy.Cô Hạ Ninh nói chú Tống thích món ăn ở Đằng Vi Các, hôm nay sẽ mời chú đến và thông báo chuyện của cô và Cố Thần Vũ.Chính trị gia Cố không vui trong lòng, gặp người mình không thích dĩ nhiên làm sao thoải mái. Nhưng được vợ dỗ dành một hồi, cũng lấy được lợi ích về mình mới tạm thời mang nét mặt vui vẻ đến.Vừa mới ngồi nói chuyện một lúc, món ăn đang được bày lên thì hai người đàn ông đang đi qua dừng lại ở cửa, làm như tình cờ gặp họ, mỉm cười bước vào.“Ninh Ninh thật trùng hợp, em cũng dùng bữa ở đây à?”“Hạ mỹ nhân lâu quá không gặp. Có thể vinh hạnh được ngồi cùng không nhỉ.”Chính trị gia Cố: Hay lắm một người còn chưa đủ, gom hết lại để cho ông xem chứ gì.Hạ Ninh nhìn 2 con đười ươi mặt cười đang biểu diễn, lại nhìn Tống Bạch bình tĩnh cười nhẹ hiền hòa. Sao ba người này cứ thích trêu đùa chồng cô nhỉ, thú vui của họ à?“Để bữa khác đi, hôm nay em phải bàn chuyện quan trọng của cậu út.”
Nhìn bố mẹ đang rời đi như mình suy đoán, anh lại nói tiếp.
“Bà nội anh đã gọi bố là sói hồ ly, một con sói cô độc mang lòng dạ đen tối không tin bất kỳ ai trên thế giới này ngoài mẹ. Bố anh đã từng nói cuộc đời của ông chỉ nhận định một người, trái tim của ông cũng chỉ có duy nhất 1 chỗ chứa. Nơi chật hẹp duy nhất ấy chỉ vừa đủ cho một mình mẹ anh, không thể thêm bất cứ ai khác khác cho dù là anh và anh trai. Em tin được không bố anh đã từng nói nếu làm mẹ không vui, ông ấy sẽ mang anh và anh trai về bên nội.”
“Ngược lại mẹ lại rất thích lôi anh và anh trai ra tập võ. Có lần bố thấy tụi anh chiếm lấy thời gian của mẹ khá nhiều cũng muốn học theo. Khi ấy mẹ anh cầm tay của ông nên nói, bàn tay xinh đẹp này không thể bị vết thương hay chai được, mẹ nhìn thấy sẽ đau lòng. Bố anh lập tức vui vẻ lại, cũng không để ý tụi anh nữa.”
Nói xong anh nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô không rời. Lần đầu gặp vào buổi chiều tối khi ấy, dưới bầu trời ngập tràn ánh hoàng hôn, anh không nghĩ mình lại bị một ánh mắt cướp lấy cả trái tim.
“Anh cũng muốn dành tất cả tình yêu của mình gửi gắm vào một người. Em đồng ý nhận nó chứ.”
Vào giây phút Cố Thần Vũ không chút do dự dù chỉ 1 giây che trở cho mình, Đàm Đàmbiết cho dù anh còn sống hay không, cô đã không thể tìm được người nào khác thay thế được anh trên đời này nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tình cảm theo năm tháng góp nhặt từng chút một, dần trở nên to lớn và trưởng thành. Đến khi giật mình nhận ra, hóa ra mình đã chìm sâu vào lúc nào không hay.
“Em đồng ý.”
Kể từ khi cô mất hết người thân, chú Tống Bạch đã chăm sóc cô như một người cha và quan tâm giống anh trai. Chuyện trọng đại của đời người cô cũng muốn chia sẻ với chú ấy.
Cô Hạ Ninh nói chú Tống thích món ăn ở Đằng Vi Các, hôm nay sẽ mời chú đến và thông báo chuyện của cô và Cố Thần Vũ.
Chính trị gia Cố không vui trong lòng, gặp người mình không thích dĩ nhiên làm sao thoải mái. Nhưng được vợ dỗ dành một hồi, cũng lấy được lợi ích về mình mới tạm thời mang nét mặt vui vẻ đến.
Vừa mới ngồi nói chuyện một lúc, món ăn đang được bày lên thì hai người đàn ông đang đi qua dừng lại ở cửa, làm như tình cờ gặp họ, mỉm cười bước vào.
“Ninh Ninh thật trùng hợp, em cũng dùng bữa ở đây à?”
“Hạ mỹ nhân lâu quá không gặp. Có thể vinh hạnh được ngồi cùng không nhỉ.”
Chính trị gia Cố: Hay lắm một người còn chưa đủ, gom hết lại để cho ông xem chứ gì.
Hạ Ninh nhìn 2 con đười ươi mặt cười đang biểu diễn, lại nhìn Tống Bạch bình tĩnh cười nhẹ hiền hòa. Sao ba người này cứ thích trêu đùa chồng cô nhỉ, thú vui của họ à?
“Để bữa khác đi, hôm nay em phải bàn chuyện quan trọng của cậu út.”
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Nhìn bố mẹ đang rời đi như mình suy đoán, anh lại nói tiếp.“Bà nội anh đã gọi bố là sói hồ ly, một con sói cô độc mang lòng dạ đen tối không tin bất kỳ ai trên thế giới này ngoài mẹ. Bố anh đã từng nói cuộc đời của ông chỉ nhận định một người, trái tim của ông cũng chỉ có duy nhất 1 chỗ chứa. Nơi chật hẹp duy nhất ấy chỉ vừa đủ cho một mình mẹ anh, không thể thêm bất cứ ai khác khác cho dù là anh và anh trai. Em tin được không bố anh đã từng nói nếu làm mẹ không vui, ông ấy sẽ mang anh và anh trai về bên nội.”“Ngược lại mẹ lại rất thích lôi anh và anh trai ra tập võ. Có lần bố thấy tụi anh chiếm lấy thời gian của mẹ khá nhiều cũng muốn học theo. Khi ấy mẹ anh cầm tay của ông nên nói, bàn tay xinh đẹp này không thể bị vết thương hay chai được, mẹ nhìn thấy sẽ đau lòng. Bố anh lập tức vui vẻ lại, cũng không để ý tụi anh nữa.”Nói xong anh nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô không rời. Lần đầu gặp vào buổi chiều tối khi ấy, dưới bầu trời ngập tràn ánh hoàng hôn, anh không nghĩ mình lại bị một ánh mắt cướp lấy cả trái tim.“Anh cũng muốn dành tất cả tình yêu của mình gửi gắm vào một người. Em đồng ý nhận nó chứ.”Vào giây phút Cố Thần Vũ không chút do dự dù chỉ 1 giây che trở cho mình, Đàm Đàmbiết cho dù anh còn sống hay không, cô đã không thể tìm được người nào khác thay thế được anh trên đời này nữa.Vân Mộng Hạ VũTình cảm theo năm tháng góp nhặt từng chút một, dần trở nên to lớn và trưởng thành. Đến khi giật mình nhận ra, hóa ra mình đã chìm sâu vào lúc nào không hay.“Em đồng ý.”Kể từ khi cô mất hết người thân, chú Tống Bạch đã chăm sóc cô như một người cha và quan tâm giống anh trai. Chuyện trọng đại của đời người cô cũng muốn chia sẻ với chú ấy.Cô Hạ Ninh nói chú Tống thích món ăn ở Đằng Vi Các, hôm nay sẽ mời chú đến và thông báo chuyện của cô và Cố Thần Vũ.Chính trị gia Cố không vui trong lòng, gặp người mình không thích dĩ nhiên làm sao thoải mái. Nhưng được vợ dỗ dành một hồi, cũng lấy được lợi ích về mình mới tạm thời mang nét mặt vui vẻ đến.Vừa mới ngồi nói chuyện một lúc, món ăn đang được bày lên thì hai người đàn ông đang đi qua dừng lại ở cửa, làm như tình cờ gặp họ, mỉm cười bước vào.“Ninh Ninh thật trùng hợp, em cũng dùng bữa ở đây à?”“Hạ mỹ nhân lâu quá không gặp. Có thể vinh hạnh được ngồi cùng không nhỉ.”Chính trị gia Cố: Hay lắm một người còn chưa đủ, gom hết lại để cho ông xem chứ gì.Hạ Ninh nhìn 2 con đười ươi mặt cười đang biểu diễn, lại nhìn Tống Bạch bình tĩnh cười nhẹ hiền hòa. Sao ba người này cứ thích trêu đùa chồng cô nhỉ, thú vui của họ à?“Để bữa khác đi, hôm nay em phải bàn chuyện quan trọng của cậu út.”