Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 246: Chương 246

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Chủ tịch Thịnh Hàn mới về nước làm sao bỏ qua dịp này. Ông cười tươi tạo không khí vui mừng nói.“Đừng quên anh cũng là cha nuôi của tiểu Vũ đó. Người trong gia đình cả mà đâu cần khách sáo.”Hứa Ngôn nở nụ cười đào hoa, hơi thở của người đàn ông quyến rũ trưởng thành, tựa như ly rượu vang quý thu hút hết ánh nhìn của nhân viên.“Phải đó. Tống Bạch có thể ngồi chẳng lẽ anh thân với Thần Vũ như vậy lại không thể. Đừng phân biệt đối xử như vậy chứ.”Hạ Ninh quay đầu nhìn qua người bên cạnh, ý tứ trong lời nói rõ ràng. Muốn bắt nạt chồng cô không có cửa đâu.Người cô săm sóc bảo vệ trong tay từ nhỏ, lý nào để mấy con cừu này chạy đến gặm cỏ. Từ trước giờ người có thể bắt nạt anh ấy chỉ có thể là cô, ngoài ra không ai được phép làm vậy.“Hai anh hỏi ý chồng em đi. Anh ấy nói đồng ý thì em cũng vậy, hai người không được làm chồng em không vui.”Hai người nhìn Cố Hiên, nụ cười càng tươi hơn nữa. Còn trong lòng sớm bị hành động bảo vệ thiên vị của cô làm cho chua lòm.Tại sao trong mắt Hạ Ninh Cố Hiên lại là người chịu thiệt. Trong khi đó trước giờ người bị hắn ta làm khó luôn là 3 người bọn họ.Dù đã trải qua mấy chục năm nhưng cảm xúc ấy vẫn chưa dứt. Giống như lòng thật sự chưa thể buông.Đến bây giờ họ không biết là hai người một người đồng ý cho phép một người vui vẻ làm càn.“Chính trị viên Cố à, với tình cảm mấy chục năm của chúng ta lý nào không thể.”“Đều là bạn bè cả, tôi vì muốn gặp cậu mới thu xếp việc bên Mỹ về sớm đó.”Cố Huyên ngồi bên cạnh bố mình, thấy gương mặt cha Cố bắt đầu không giữ được. Anh mỉm cười kéo ghế bên cạnh mình và chú Tống cho hai người.“Chú Thịnh về lúc nào vậy sao cháu không nghe nói gì.”Thịnh Hàn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai Cố Huyên trêu đùa.Vân Mộng Hạ Vũ“Cháu trai chú Thịnh Dực nó thất tình chán nản bỏ qua Mỹ, chú nhân cơ hội để nó từ từ tiếp quản bên đó. Sau này chú không đi nữa ở lại với cháu luôn.”Cố Huyên bên ngoài cười nhưng nội tâm bình tĩnh không gợn sóng. Nhìn qua bố già từ nãy giờ không thèm nhìn hai người dù chỉ 1 ánh mắt. Xem ra chú Thịnh vẫn là đối tượng hàng đầu bị ghim trong lòng của ông.“Lần trước cháu gặp ông Thịnh, hình như có nghe nói đợi chú về sẽ giới thiệu cho chú một cô nào đó. Năm nay liệu cháu được ăn tiệc không?”Trong gia đình Cố Thần Vũ, Đàm Đàmthấy người phúc hắc nhất có lẽ là Cố Huyên. Bên ngoài lúc nào cũng mỉm cười vô hại, nhưng nội tâm thì đen tối tính kế người.Rất rõ ràng chủ tịch Thịnh bị anh làm cho tắt nụ cười, quay sang nhìn mặt cười của Cố Huyên, sao tự nhiên lúc này không thấy giống Hạ Ninh nữa mà có nét của Cố Hiên là thế nào.Ông bực bội không thèm nói chuyện nữa, sợ còn tiếp tục thì bản thân sẽ bị làm cho tức chết.

Chủ tịch Thịnh Hàn mới về nước làm sao bỏ qua dịp này. Ông cười tươi tạo không khí vui mừng nói.

“Đừng quên anh cũng là cha nuôi của tiểu Vũ đó. Người trong gia đình cả mà đâu cần khách sáo.”

Hứa Ngôn nở nụ cười đào hoa, hơi thở của người đàn ông quyến rũ trưởng thành, tựa như ly rượu vang quý thu hút hết ánh nhìn của nhân viên.

“Phải đó. Tống Bạch có thể ngồi chẳng lẽ anh thân với Thần Vũ như vậy lại không thể. Đừng phân biệt đối xử như vậy chứ.”

Hạ Ninh quay đầu nhìn qua người bên cạnh, ý tứ trong lời nói rõ ràng. Muốn bắt nạt chồng cô không có cửa đâu.

Người cô săm sóc bảo vệ trong tay từ nhỏ, lý nào để mấy con cừu này chạy đến gặm cỏ. Từ trước giờ người có thể bắt nạt anh ấy chỉ có thể là cô, ngoài ra không ai được phép làm vậy.

“Hai anh hỏi ý chồng em đi. Anh ấy nói đồng ý thì em cũng vậy, hai người không được làm chồng em không vui.”

Hai người nhìn Cố Hiên, nụ cười càng tươi hơn nữa. Còn trong lòng sớm bị hành động bảo vệ thiên vị của cô làm cho chua lòm.

Tại sao trong mắt Hạ Ninh Cố Hiên lại là người chịu thiệt. Trong khi đó trước giờ người bị hắn ta làm khó luôn là 3 người bọn họ.

Dù đã trải qua mấy chục năm nhưng cảm xúc ấy vẫn chưa dứt. Giống như lòng thật sự chưa thể buông.

Đến bây giờ họ không biết là hai người một người đồng ý cho phép một người vui vẻ làm càn.

“Chính trị viên Cố à, với tình cảm mấy chục năm của chúng ta lý nào không thể.”

“Đều là bạn bè cả, tôi vì muốn gặp cậu mới thu xếp việc bên Mỹ về sớm đó.”

Cố Huyên ngồi bên cạnh bố mình, thấy gương mặt cha Cố bắt đầu không giữ được. Anh mỉm cười kéo ghế bên cạnh mình và chú Tống cho hai người.

“Chú Thịnh về lúc nào vậy sao cháu không nghe nói gì.”

Thịnh Hàn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai Cố Huyên trêu đùa.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cháu trai chú Thịnh Dực nó thất tình chán nản bỏ qua Mỹ, chú nhân cơ hội để nó từ từ tiếp quản bên đó. Sau này chú không đi nữa ở lại với cháu luôn.”

Cố Huyên bên ngoài cười nhưng nội tâm bình tĩnh không gợn sóng. Nhìn qua bố già từ nãy giờ không thèm nhìn hai người dù chỉ 1 ánh mắt. Xem ra chú Thịnh vẫn là đối tượng hàng đầu bị ghim trong lòng của ông.

“Lần trước cháu gặp ông Thịnh, hình như có nghe nói đợi chú về sẽ giới thiệu cho chú một cô nào đó. Năm nay liệu cháu được ăn tiệc không?”

Trong gia đình Cố Thần Vũ, Đàm Đàmthấy người phúc hắc nhất có lẽ là Cố Huyên. Bên ngoài lúc nào cũng mỉm cười vô hại, nhưng nội tâm thì đen tối tính kế người.

Rất rõ ràng chủ tịch Thịnh bị anh làm cho tắt nụ cười, quay sang nhìn mặt cười của Cố Huyên, sao tự nhiên lúc này không thấy giống Hạ Ninh nữa mà có nét của Cố Hiên là thế nào.

Ông bực bội không thèm nói chuyện nữa, sợ còn tiếp tục thì bản thân sẽ bị làm cho tức chết.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Chủ tịch Thịnh Hàn mới về nước làm sao bỏ qua dịp này. Ông cười tươi tạo không khí vui mừng nói.“Đừng quên anh cũng là cha nuôi của tiểu Vũ đó. Người trong gia đình cả mà đâu cần khách sáo.”Hứa Ngôn nở nụ cười đào hoa, hơi thở của người đàn ông quyến rũ trưởng thành, tựa như ly rượu vang quý thu hút hết ánh nhìn của nhân viên.“Phải đó. Tống Bạch có thể ngồi chẳng lẽ anh thân với Thần Vũ như vậy lại không thể. Đừng phân biệt đối xử như vậy chứ.”Hạ Ninh quay đầu nhìn qua người bên cạnh, ý tứ trong lời nói rõ ràng. Muốn bắt nạt chồng cô không có cửa đâu.Người cô săm sóc bảo vệ trong tay từ nhỏ, lý nào để mấy con cừu này chạy đến gặm cỏ. Từ trước giờ người có thể bắt nạt anh ấy chỉ có thể là cô, ngoài ra không ai được phép làm vậy.“Hai anh hỏi ý chồng em đi. Anh ấy nói đồng ý thì em cũng vậy, hai người không được làm chồng em không vui.”Hai người nhìn Cố Hiên, nụ cười càng tươi hơn nữa. Còn trong lòng sớm bị hành động bảo vệ thiên vị của cô làm cho chua lòm.Tại sao trong mắt Hạ Ninh Cố Hiên lại là người chịu thiệt. Trong khi đó trước giờ người bị hắn ta làm khó luôn là 3 người bọn họ.Dù đã trải qua mấy chục năm nhưng cảm xúc ấy vẫn chưa dứt. Giống như lòng thật sự chưa thể buông.Đến bây giờ họ không biết là hai người một người đồng ý cho phép một người vui vẻ làm càn.“Chính trị viên Cố à, với tình cảm mấy chục năm của chúng ta lý nào không thể.”“Đều là bạn bè cả, tôi vì muốn gặp cậu mới thu xếp việc bên Mỹ về sớm đó.”Cố Huyên ngồi bên cạnh bố mình, thấy gương mặt cha Cố bắt đầu không giữ được. Anh mỉm cười kéo ghế bên cạnh mình và chú Tống cho hai người.“Chú Thịnh về lúc nào vậy sao cháu không nghe nói gì.”Thịnh Hàn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai Cố Huyên trêu đùa.Vân Mộng Hạ Vũ“Cháu trai chú Thịnh Dực nó thất tình chán nản bỏ qua Mỹ, chú nhân cơ hội để nó từ từ tiếp quản bên đó. Sau này chú không đi nữa ở lại với cháu luôn.”Cố Huyên bên ngoài cười nhưng nội tâm bình tĩnh không gợn sóng. Nhìn qua bố già từ nãy giờ không thèm nhìn hai người dù chỉ 1 ánh mắt. Xem ra chú Thịnh vẫn là đối tượng hàng đầu bị ghim trong lòng của ông.“Lần trước cháu gặp ông Thịnh, hình như có nghe nói đợi chú về sẽ giới thiệu cho chú một cô nào đó. Năm nay liệu cháu được ăn tiệc không?”Trong gia đình Cố Thần Vũ, Đàm Đàmthấy người phúc hắc nhất có lẽ là Cố Huyên. Bên ngoài lúc nào cũng mỉm cười vô hại, nhưng nội tâm thì đen tối tính kế người.Rất rõ ràng chủ tịch Thịnh bị anh làm cho tắt nụ cười, quay sang nhìn mặt cười của Cố Huyên, sao tự nhiên lúc này không thấy giống Hạ Ninh nữa mà có nét của Cố Hiên là thế nào.Ông bực bội không thèm nói chuyện nữa, sợ còn tiếp tục thì bản thân sẽ bị làm cho tức chết.

Chương 246: Chương 246