Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 700: Chương 700
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Khi tạm biệt , Triệu Đại Hoa còn dặn dò : “Về sớm nhé, cùng ta ăn cơm tối.”“Dạ.”Triệu Quân gật đầu.Tách được một đoạn, Triệu Quân hỏi: “Anh định đi đâu?”“Đó là lời khách sáo thôi . Tôi thì có chỗ nào cần đi đâu chứ . Chúng ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi.”Tề Phi Dương nói, nhìn xung quanh, rồi đi về phía một khách sạn.Triệu Quân hơi không hiểu, “Nghỉ ngơi sao không ở nhà, lại còn ra ngoài tốn tiền oan . Quá lãng phí !”Tề Phi Dương liếc cậu ấy một cái, “Anh là thật không hiểu, hay giả vờ không hiểu ? Mẹ kế của anh, nhìn là biết không thích anh rồi.""Anh nói muốn ở lại nghỉ ngơi, bà ta liền nhìn anh với ánh mắt đầy cảnh giác, chẳng khác nào đề phòng kẻ trộm. Chỉ là làm tốt bề mặt , ngoài miệng không nói ra mà thôi , còn trong lòng chắc chắn đang lo lắng anh ở lại có thể chân tay táy máy lấy trộm đồ nhà bọn họ hay không đấy ."Triệu Quân nghe vậy, há miệng, cuối cùng không nói gì.Bởi vì Tề Phi Dương nói không sai . Anh đương nhiên là nhìn ra rồi, nhưng anh lại nghĩ rằng, đó cũng là nhà của anh mà. Vì sao anh không thể ở lại ? Anh chỉ muốn tìm lại một chút hơi ấm của người thân thôi mà , cũng không phải muốn tranh đoạt hay phá huỷ điều gì của gia đình mới của cha .Mặc dù có lẽ , chỉ có anh là nghĩ như vậy .Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Triệu Quân , Tề Phi Dương nói thẳng : “Nhiều năm trôi qua rồi, cha anh có vợ mới, con trai mới là chuyện bình thường. Đó ... đã không còn là nhà của anh nữa.”Triệu Quân né tránh nói: “Tôi mệt mỏi quá, mau mở cửa phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi .”Tề Phi Dương biết anh không muốn đối mặt với hiện thực, cũng biết nói như vậy sẽ làm tổn thương anh. Nhưng ung nhọt đã có mủ , thì việc cần thiết là phải nặn nó ra , nặn bằng sạch , bất chấp đau đớn đến mấy . Bởi vì , chỉ khi mủ bị loại bỏ hoàn toàn , mới có thể khiến cho ung nhọt hoàn toàn biến mất , thời gian mới không thể còn có cơ hội làm ung nhọt tái phát hết lần này đến lần khác , làm tổn thương càng ngày càng lan rộng , cũng càng ngày càng đau đớn .Bởi vì , chỉ khi mủ bị loại bỏ hoàn toàn , thời gian mới có thể làm khép miệng và đóng vẩy những thương tổn .Nghỉ ngơi ở khách sạn một buổi chiều, đến giờ ăn tối, Triệu Quân quay về nhà , lần đầu tiên nhìn thấy em trai cùng cha khác mẹ của mình, Triệu Phong.Triệu Phong chớp mắt, hơi tò mò nhìn Triệu Quân.“Anh là anh trai của em sao?”
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Khi tạm biệt , Triệu Đại Hoa còn dặn dò : “Về sớm nhé, cùng ta ăn cơm tối.”“Dạ.”Triệu Quân gật đầu.Tách được một đoạn, Triệu Quân hỏi: “Anh định đi đâu?”“Đó là lời khách sáo thôi . Tôi thì có chỗ nào cần đi đâu chứ . Chúng ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi.”Tề Phi Dương nói, nhìn xung quanh, rồi đi về phía một khách sạn.Triệu Quân hơi không hiểu, “Nghỉ ngơi sao không ở nhà, lại còn ra ngoài tốn tiền oan . Quá lãng phí !”Tề Phi Dương liếc cậu ấy một cái, “Anh là thật không hiểu, hay giả vờ không hiểu ? Mẹ kế của anh, nhìn là biết không thích anh rồi.""Anh nói muốn ở lại nghỉ ngơi, bà ta liền nhìn anh với ánh mắt đầy cảnh giác, chẳng khác nào đề phòng kẻ trộm. Chỉ là làm tốt bề mặt , ngoài miệng không nói ra mà thôi , còn trong lòng chắc chắn đang lo lắng anh ở lại có thể chân tay táy máy lấy trộm đồ nhà bọn họ hay không đấy ."Triệu Quân nghe vậy, há miệng, cuối cùng không nói gì.Bởi vì Tề Phi Dương nói không sai . Anh đương nhiên là nhìn ra rồi, nhưng anh lại nghĩ rằng, đó cũng là nhà của anh mà. Vì sao anh không thể ở lại ? Anh chỉ muốn tìm lại một chút hơi ấm của người thân thôi mà , cũng không phải muốn tranh đoạt hay phá huỷ điều gì của gia đình mới của cha .Mặc dù có lẽ , chỉ có anh là nghĩ như vậy .Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Triệu Quân , Tề Phi Dương nói thẳng : “Nhiều năm trôi qua rồi, cha anh có vợ mới, con trai mới là chuyện bình thường. Đó ... đã không còn là nhà của anh nữa.”Triệu Quân né tránh nói: “Tôi mệt mỏi quá, mau mở cửa phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi .”Tề Phi Dương biết anh không muốn đối mặt với hiện thực, cũng biết nói như vậy sẽ làm tổn thương anh. Nhưng ung nhọt đã có mủ , thì việc cần thiết là phải nặn nó ra , nặn bằng sạch , bất chấp đau đớn đến mấy . Bởi vì , chỉ khi mủ bị loại bỏ hoàn toàn , mới có thể khiến cho ung nhọt hoàn toàn biến mất , thời gian mới không thể còn có cơ hội làm ung nhọt tái phát hết lần này đến lần khác , làm tổn thương càng ngày càng lan rộng , cũng càng ngày càng đau đớn .Bởi vì , chỉ khi mủ bị loại bỏ hoàn toàn , thời gian mới có thể làm khép miệng và đóng vẩy những thương tổn .Nghỉ ngơi ở khách sạn một buổi chiều, đến giờ ăn tối, Triệu Quân quay về nhà , lần đầu tiên nhìn thấy em trai cùng cha khác mẹ của mình, Triệu Phong.Triệu Phong chớp mắt, hơi tò mò nhìn Triệu Quân.“Anh là anh trai của em sao?”
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Khi tạm biệt , Triệu Đại Hoa còn dặn dò : “Về sớm nhé, cùng ta ăn cơm tối.”“Dạ.”Triệu Quân gật đầu.Tách được một đoạn, Triệu Quân hỏi: “Anh định đi đâu?”“Đó là lời khách sáo thôi . Tôi thì có chỗ nào cần đi đâu chứ . Chúng ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi.”Tề Phi Dương nói, nhìn xung quanh, rồi đi về phía một khách sạn.Triệu Quân hơi không hiểu, “Nghỉ ngơi sao không ở nhà, lại còn ra ngoài tốn tiền oan . Quá lãng phí !”Tề Phi Dương liếc cậu ấy một cái, “Anh là thật không hiểu, hay giả vờ không hiểu ? Mẹ kế của anh, nhìn là biết không thích anh rồi.""Anh nói muốn ở lại nghỉ ngơi, bà ta liền nhìn anh với ánh mắt đầy cảnh giác, chẳng khác nào đề phòng kẻ trộm. Chỉ là làm tốt bề mặt , ngoài miệng không nói ra mà thôi , còn trong lòng chắc chắn đang lo lắng anh ở lại có thể chân tay táy máy lấy trộm đồ nhà bọn họ hay không đấy ."Triệu Quân nghe vậy, há miệng, cuối cùng không nói gì.Bởi vì Tề Phi Dương nói không sai . Anh đương nhiên là nhìn ra rồi, nhưng anh lại nghĩ rằng, đó cũng là nhà của anh mà. Vì sao anh không thể ở lại ? Anh chỉ muốn tìm lại một chút hơi ấm của người thân thôi mà , cũng không phải muốn tranh đoạt hay phá huỷ điều gì của gia đình mới của cha .Mặc dù có lẽ , chỉ có anh là nghĩ như vậy .Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Triệu Quân , Tề Phi Dương nói thẳng : “Nhiều năm trôi qua rồi, cha anh có vợ mới, con trai mới là chuyện bình thường. Đó ... đã không còn là nhà của anh nữa.”Triệu Quân né tránh nói: “Tôi mệt mỏi quá, mau mở cửa phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi .”Tề Phi Dương biết anh không muốn đối mặt với hiện thực, cũng biết nói như vậy sẽ làm tổn thương anh. Nhưng ung nhọt đã có mủ , thì việc cần thiết là phải nặn nó ra , nặn bằng sạch , bất chấp đau đớn đến mấy . Bởi vì , chỉ khi mủ bị loại bỏ hoàn toàn , mới có thể khiến cho ung nhọt hoàn toàn biến mất , thời gian mới không thể còn có cơ hội làm ung nhọt tái phát hết lần này đến lần khác , làm tổn thương càng ngày càng lan rộng , cũng càng ngày càng đau đớn .Bởi vì , chỉ khi mủ bị loại bỏ hoàn toàn , thời gian mới có thể làm khép miệng và đóng vẩy những thương tổn .Nghỉ ngơi ở khách sạn một buổi chiều, đến giờ ăn tối, Triệu Quân quay về nhà , lần đầu tiên nhìn thấy em trai cùng cha khác mẹ của mình, Triệu Phong.Triệu Phong chớp mắt, hơi tò mò nhìn Triệu Quân.“Anh là anh trai của em sao?”