Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 712: Chương 712
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Phía bên kia.Tề Phi Dương vì lo lắng lặng lẽ đi theo sau Triệu Quân.Triệu Quân không biết đi bao lâu, cứ như vậy đi mãi đi mãi , giống như bước chân vô định , không có mục đích , nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên đích đến lại là ga tàu cao tốc.“Đã đến đây rồi, thì mua vé về thôi, dù sao những việc nên làm , đều làm cả rồi, những người nên gặp, đều gặp cả rồi, những chuyện muốn biết , trong lòng cũng đã có đáp án . Cậu còn gì luyến tiếc nơi này nữa đâu."Tề Phi Dương thản nhiên nói .“Anh nói xem lúc nãy biểu hiện của tôi có phải là quá kỳ cục không?”Triệu Quân hỏi.Tề Phi Dương lắc đầu, “Có gì mà quá kỳ cục chứ . Để tôi nói ấy à, tôi thấy cậu bùng nổ còn có điểm quá muộn , nếu là tôi, hôm qua đã tức giận, đương trường trở mặt rồi.”Vẫn là Triệu Quân tính tình quá tốt.“Phi Dương, lúc trước anh hỏi tôi, sau này tôi sẽ làm gì, bây giờ tôi đã nghĩ ra rồi.” Triệu Quân trầm giọng nói: “Tôi muốn cố gắng kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.”Tề Phi Dương liếc cậu ấy một cái, đùa giỡn nói: “Vậy sao ? Để làm gì ? Định dùng tiền đè c.h.ế.t em trai và cha cậu à?”Triệu Quân cảm thấy suy nghĩ này quá vớ vẩn , cùng buồn cười, “Không phải, tôi muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền , rồi dùng những đồng tiền tôi kiếm được bằng chính sức lực của mình , để giúp đỡ những đứa trẻ bị bắt cóc, những gia đình bị kẻ xấu làm tan nát .”Tề Phi Dương nghe vậy, không nói gì.“Có phải anh cũng thấy tôi ngốc không, tôi vẫn chưa vượt qua được, nhưng tôi thực sự đã nghĩ kỹ rồi, ngoài việc này ra, tôi thực sự không biết mình muốn làm gì nữa.”Triệu Quân lầm bầm.Tề Phi Dương lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không, tôi không thấy cậu ngốc, cậu đang có một suy nghĩ rất vĩ đại.”“Haha, anh nghiêm túc thế.”NgaTriệu Quân không muốn chuyện này trở nên nặng nề, hiện tại anh đã báo thù cho mẹ, đã gặp em trai và cha mình, cũng biết họ đã có cuộc đời mới và đang sống rất tốt , cũng đã cùng hai người kia tham dự ngày giỗ của mẹ, sau này cũng có thể đến mộ mẹ để thăm viếng mỗi lần cảm thấy nhớ bà ấy , hay vào một dịp đặc biệt nào đó , anh lẽ ra nên rất nhẹ nhõm mới đúng.Nhưng trong lòng anh đặc biệt trống rỗng , có lẽ vì những điều chống đỡ cuộc sống của anh đột nhiên đều đã biến mất cả rồi , anh sợ một ngày nào đó bản thân cũng sẽ vì mất đi chống đỡ mà ngã xuống . Mệnh này là do mẹ dùng tính mạng của bà ấy để đổi lại , anh không thể ngã .
Phía bên kia.
Tề Phi Dương vì lo lắng lặng lẽ đi theo sau Triệu Quân.
Triệu Quân không biết đi bao lâu, cứ như vậy đi mãi đi mãi , giống như bước chân vô định , không có mục đích , nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên đích đến lại là ga tàu cao tốc.
“Đã đến đây rồi, thì mua vé về thôi, dù sao những việc nên làm , đều làm cả rồi, những người nên gặp, đều gặp cả rồi, những chuyện muốn biết , trong lòng cũng đã có đáp án . Cậu còn gì luyến tiếc nơi này nữa đâu."
Tề Phi Dương thản nhiên nói .
“Anh nói xem lúc nãy biểu hiện của tôi có phải là quá kỳ cục không?”
Triệu Quân hỏi.
Tề Phi Dương lắc đầu, “Có gì mà quá kỳ cục chứ . Để tôi nói ấy à, tôi thấy cậu bùng nổ còn có điểm quá muộn , nếu là tôi, hôm qua đã tức giận, đương trường trở mặt rồi.”
Vẫn là Triệu Quân tính tình quá tốt.
“Phi Dương, lúc trước anh hỏi tôi, sau này tôi sẽ làm gì, bây giờ tôi đã nghĩ ra rồi.”
Triệu Quân trầm giọng nói: “Tôi muốn cố gắng kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.”
Tề Phi Dương liếc cậu ấy một cái, đùa giỡn nói: “Vậy sao ? Để làm gì ? Định dùng tiền đè c.h.ế.t em trai và cha cậu à?”
Triệu Quân cảm thấy suy nghĩ này quá vớ vẩn , cùng buồn cười, “Không phải, tôi muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền , rồi dùng những đồng tiền tôi kiếm được bằng chính sức lực của mình , để giúp đỡ những đứa trẻ bị bắt cóc, những gia đình bị kẻ xấu làm tan nát .”
Tề Phi Dương nghe vậy, không nói gì.
“Có phải anh cũng thấy tôi ngốc không, tôi vẫn chưa vượt qua được, nhưng tôi thực sự đã nghĩ kỹ rồi, ngoài việc này ra, tôi thực sự không biết mình muốn làm gì nữa.”
Triệu Quân lầm bầm.
Tề Phi Dương lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không, tôi không thấy cậu ngốc, cậu đang có một suy nghĩ rất vĩ đại.”
“Haha, anh nghiêm túc thế.”
Nga
Triệu Quân không muốn chuyện này trở nên nặng nề, hiện tại anh đã báo thù cho mẹ, đã gặp em trai và cha mình, cũng biết họ đã có cuộc đời mới và đang sống rất tốt , cũng đã cùng hai người kia tham dự ngày giỗ của mẹ, sau này cũng có thể đến mộ mẹ để thăm viếng mỗi lần cảm thấy nhớ bà ấy , hay vào một dịp đặc biệt nào đó , anh lẽ ra nên rất nhẹ nhõm mới đúng.
Nhưng trong lòng anh đặc biệt trống rỗng , có lẽ vì những điều chống đỡ cuộc sống của anh đột nhiên đều đã biến mất cả rồi , anh sợ một ngày nào đó bản thân cũng sẽ vì mất đi chống đỡ mà ngã xuống . Mệnh này là do mẹ dùng tính mạng của bà ấy để đổi lại , anh không thể ngã .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Phía bên kia.Tề Phi Dương vì lo lắng lặng lẽ đi theo sau Triệu Quân.Triệu Quân không biết đi bao lâu, cứ như vậy đi mãi đi mãi , giống như bước chân vô định , không có mục đích , nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên đích đến lại là ga tàu cao tốc.“Đã đến đây rồi, thì mua vé về thôi, dù sao những việc nên làm , đều làm cả rồi, những người nên gặp, đều gặp cả rồi, những chuyện muốn biết , trong lòng cũng đã có đáp án . Cậu còn gì luyến tiếc nơi này nữa đâu."Tề Phi Dương thản nhiên nói .“Anh nói xem lúc nãy biểu hiện của tôi có phải là quá kỳ cục không?”Triệu Quân hỏi.Tề Phi Dương lắc đầu, “Có gì mà quá kỳ cục chứ . Để tôi nói ấy à, tôi thấy cậu bùng nổ còn có điểm quá muộn , nếu là tôi, hôm qua đã tức giận, đương trường trở mặt rồi.”Vẫn là Triệu Quân tính tình quá tốt.“Phi Dương, lúc trước anh hỏi tôi, sau này tôi sẽ làm gì, bây giờ tôi đã nghĩ ra rồi.” Triệu Quân trầm giọng nói: “Tôi muốn cố gắng kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.”Tề Phi Dương liếc cậu ấy một cái, đùa giỡn nói: “Vậy sao ? Để làm gì ? Định dùng tiền đè c.h.ế.t em trai và cha cậu à?”Triệu Quân cảm thấy suy nghĩ này quá vớ vẩn , cùng buồn cười, “Không phải, tôi muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền , rồi dùng những đồng tiền tôi kiếm được bằng chính sức lực của mình , để giúp đỡ những đứa trẻ bị bắt cóc, những gia đình bị kẻ xấu làm tan nát .”Tề Phi Dương nghe vậy, không nói gì.“Có phải anh cũng thấy tôi ngốc không, tôi vẫn chưa vượt qua được, nhưng tôi thực sự đã nghĩ kỹ rồi, ngoài việc này ra, tôi thực sự không biết mình muốn làm gì nữa.”Triệu Quân lầm bầm.Tề Phi Dương lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không, tôi không thấy cậu ngốc, cậu đang có một suy nghĩ rất vĩ đại.”“Haha, anh nghiêm túc thế.”NgaTriệu Quân không muốn chuyện này trở nên nặng nề, hiện tại anh đã báo thù cho mẹ, đã gặp em trai và cha mình, cũng biết họ đã có cuộc đời mới và đang sống rất tốt , cũng đã cùng hai người kia tham dự ngày giỗ của mẹ, sau này cũng có thể đến mộ mẹ để thăm viếng mỗi lần cảm thấy nhớ bà ấy , hay vào một dịp đặc biệt nào đó , anh lẽ ra nên rất nhẹ nhõm mới đúng.Nhưng trong lòng anh đặc biệt trống rỗng , có lẽ vì những điều chống đỡ cuộc sống của anh đột nhiên đều đã biến mất cả rồi , anh sợ một ngày nào đó bản thân cũng sẽ vì mất đi chống đỡ mà ngã xuống . Mệnh này là do mẹ dùng tính mạng của bà ấy để đổi lại , anh không thể ngã .