Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 711: Chương 711
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Anh không ngờ, Triệu Sơn lại mời những phóng viên đó đến , vào ngày này, tại nơi này .“Mẹ, con đến muộn rồi!”Trước ống kính và những đôi mắt nhìn chằm chằm của đám phóng viên, Triệu Sơn khóc không thành tiếng.Triệu Đại Hoa cũng chậm rãi lau nước mắt, “Phương Hoa à, em cứ yên tâm mà đi nhé, các con anh đều đã tìm về được rồi."“Sau này,anh sẽ chăm sóc tốt cho chúng.”“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cha.”Triệu Sơn cũng nói.Nhìn thấy bọn họ vào lúc này , mà vẫn còn không quên đua kỹ thuật ' diễn ', Triệu Quân nhìn hai người bọn họ gần như vô cảm trên mặt lại cố tỏ ra tình cảm dạt dào phong phú , trong lòng là thất vọng tột đỉnh .Mẹ , bọn họ thật sự đã không cần chúng ta nữa rồi !Triệu Quân đột nhiên không khống chế được, phá lên cười.“Hahahaha.”Những người có mặt ở hiện trường , trừ Tề Phi Dương , bao gồm : phóng viên, Triệu Sơn và Triệu Đại Hoa, đều kinh hãi nhìn Triệu Quân, không biết tại sao Triệu Quân vào giờ phút cảm động thế này lại có thể cười được.Theo lý mà nói, lẽ ra nên khóc mới đúng chứ? Triệu Quân nhìn mộ mẹ mình, vẫn cười lớn, rồi anh ' thịch ' một tiếng , quỳ xuống, vái ba cái thật mạnh.“Mẹ, tiểu Quân bảy tuổi , còn đã về rồi .”“Mẹ, người xấu đã bị bắt lại và phải chịu hình phạt thích đáng cho những gì hắn đã làm .”"Mẹ , mẹ yên tâm nghỉ ngơi nhé , tiểu Quân sẽ còn trở lại thăm mẹ ."Triệu Quân cười nói, rồi đứng dậy, lau nước mắt ở khóe mắt.Không để ý đến cha , cũng không để ý đến em trai , những ' người thân ' mà anh vất vả lắm mới tìm lại được , cũng không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng , thăm dò tìm tòi , hay bất cứ điều gì khác , của bất cứ ai ở đây , Triệu Quân sau khi tạm biệt mẹ , không nói thêm một lời nào nữa , mắt nhìn thẳng , sống lưng thẳng thắn , cứ thế rời đi.Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.Triệu Sơn cũng ngơ ngác, người anh trai của cậu ta rốt cuộc phát cái gì điên vậy ? “Mọi người đừng hoảng, anh trai tôi chỉ quá kích động thôi.”Triệu Sơn cười nói.Phóng viên thì thầm, “Cái kiểu kích động này, sao tôi thấy cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy nhỉ ?”“Tôi lại cảm thấy, anh ấy dường như ... không được vui .”“Dù sao cũng là ngày giỗ mà, dù tìm được người thân, nhưng lại cũng là cảnh còn người mất , gia đình cũng vẫn không trọn vẹn , vui được mới là lạ.”Nghe đến đây, Triệu Sơn chột dạ , đột nhiên nhớ đến việc mình hôm qua vui vẻ tìm đến bọn họ , còn nói có thể cùng bọn họ tham gia ngày giỗ của mẹ , chẳng lẽ Triệu Quân vì khi đó mình biểu hiện quá vui vẻ nên không vui ?
Anh không ngờ, Triệu Sơn lại mời những phóng viên đó đến , vào ngày này, tại nơi này .
“Mẹ, con đến muộn rồi!”
Trước ống kính và những đôi mắt nhìn chằm chằm của đám phóng viên, Triệu Sơn khóc không thành tiếng.
Triệu Đại Hoa cũng chậm rãi lau nước mắt, “Phương Hoa à, em cứ yên tâm mà đi nhé, các con anh đều đã tìm về được rồi."
“Sau này,anh sẽ chăm sóc tốt cho chúng.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cha.”
Triệu Sơn cũng nói.
Nhìn thấy bọn họ vào lúc này , mà vẫn còn không quên đua kỹ thuật ' diễn ', Triệu Quân nhìn hai người bọn họ gần như vô cảm trên mặt lại cố tỏ ra tình cảm dạt dào phong phú , trong lòng là thất vọng tột đỉnh .
Mẹ , bọn họ thật sự đã không cần chúng ta nữa rồi !
Triệu Quân đột nhiên không khống chế được, phá lên cười.
“Hahahaha.”
Những người có mặt ở hiện trường , trừ Tề Phi Dương , bao gồm : phóng viên, Triệu Sơn và Triệu Đại Hoa, đều kinh hãi nhìn Triệu Quân, không biết tại sao Triệu Quân vào giờ phút cảm động thế này lại có thể cười được.
Theo lý mà nói, lẽ ra nên khóc mới đúng chứ?
Triệu Quân nhìn mộ mẹ mình, vẫn cười lớn, rồi anh ' thịch ' một tiếng , quỳ xuống, vái ba cái thật mạnh.
“Mẹ, tiểu Quân bảy tuổi , còn đã về rồi .”
“Mẹ, người xấu đã bị bắt lại và phải chịu hình phạt thích đáng cho những gì hắn đã làm .”
"Mẹ , mẹ yên tâm nghỉ ngơi nhé , tiểu Quân sẽ còn trở lại thăm mẹ ."
Triệu Quân cười nói, rồi đứng dậy, lau nước mắt ở khóe mắt.
Không để ý đến cha , cũng không để ý đến em trai , những ' người thân ' mà anh vất vả lắm mới tìm lại được , cũng không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng , thăm dò tìm tòi , hay bất cứ điều gì khác , của bất cứ ai ở đây , Triệu Quân sau khi tạm biệt mẹ , không nói thêm một lời nào nữa , mắt nhìn thẳng , sống lưng thẳng thắn , cứ thế rời đi.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Triệu Sơn cũng ngơ ngác, người anh trai của cậu ta rốt cuộc phát cái gì điên vậy ?
“Mọi người đừng hoảng, anh trai tôi chỉ quá kích động thôi.”
Triệu Sơn cười nói.
Phóng viên thì thầm, “Cái kiểu kích động này, sao tôi thấy cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy nhỉ ?”
“Tôi lại cảm thấy, anh ấy dường như ... không được vui .”
“Dù sao cũng là ngày giỗ mà, dù tìm được người thân, nhưng lại cũng là cảnh còn người mất , gia đình cũng vẫn không trọn vẹn , vui được mới là lạ.”
Nghe đến đây, Triệu Sơn chột dạ , đột nhiên nhớ đến việc mình hôm qua vui vẻ tìm đến bọn họ , còn nói có thể cùng bọn họ tham gia ngày giỗ của mẹ , chẳng lẽ Triệu Quân vì khi đó mình biểu hiện quá vui vẻ nên không vui ?
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Anh không ngờ, Triệu Sơn lại mời những phóng viên đó đến , vào ngày này, tại nơi này .“Mẹ, con đến muộn rồi!”Trước ống kính và những đôi mắt nhìn chằm chằm của đám phóng viên, Triệu Sơn khóc không thành tiếng.Triệu Đại Hoa cũng chậm rãi lau nước mắt, “Phương Hoa à, em cứ yên tâm mà đi nhé, các con anh đều đã tìm về được rồi."“Sau này,anh sẽ chăm sóc tốt cho chúng.”“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cha.”Triệu Sơn cũng nói.Nhìn thấy bọn họ vào lúc này , mà vẫn còn không quên đua kỹ thuật ' diễn ', Triệu Quân nhìn hai người bọn họ gần như vô cảm trên mặt lại cố tỏ ra tình cảm dạt dào phong phú , trong lòng là thất vọng tột đỉnh .Mẹ , bọn họ thật sự đã không cần chúng ta nữa rồi !Triệu Quân đột nhiên không khống chế được, phá lên cười.“Hahahaha.”Những người có mặt ở hiện trường , trừ Tề Phi Dương , bao gồm : phóng viên, Triệu Sơn và Triệu Đại Hoa, đều kinh hãi nhìn Triệu Quân, không biết tại sao Triệu Quân vào giờ phút cảm động thế này lại có thể cười được.Theo lý mà nói, lẽ ra nên khóc mới đúng chứ? Triệu Quân nhìn mộ mẹ mình, vẫn cười lớn, rồi anh ' thịch ' một tiếng , quỳ xuống, vái ba cái thật mạnh.“Mẹ, tiểu Quân bảy tuổi , còn đã về rồi .”“Mẹ, người xấu đã bị bắt lại và phải chịu hình phạt thích đáng cho những gì hắn đã làm .”"Mẹ , mẹ yên tâm nghỉ ngơi nhé , tiểu Quân sẽ còn trở lại thăm mẹ ."Triệu Quân cười nói, rồi đứng dậy, lau nước mắt ở khóe mắt.Không để ý đến cha , cũng không để ý đến em trai , những ' người thân ' mà anh vất vả lắm mới tìm lại được , cũng không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng , thăm dò tìm tòi , hay bất cứ điều gì khác , của bất cứ ai ở đây , Triệu Quân sau khi tạm biệt mẹ , không nói thêm một lời nào nữa , mắt nhìn thẳng , sống lưng thẳng thắn , cứ thế rời đi.Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.Triệu Sơn cũng ngơ ngác, người anh trai của cậu ta rốt cuộc phát cái gì điên vậy ? “Mọi người đừng hoảng, anh trai tôi chỉ quá kích động thôi.”Triệu Sơn cười nói.Phóng viên thì thầm, “Cái kiểu kích động này, sao tôi thấy cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy nhỉ ?”“Tôi lại cảm thấy, anh ấy dường như ... không được vui .”“Dù sao cũng là ngày giỗ mà, dù tìm được người thân, nhưng lại cũng là cảnh còn người mất , gia đình cũng vẫn không trọn vẹn , vui được mới là lạ.”Nghe đến đây, Triệu Sơn chột dạ , đột nhiên nhớ đến việc mình hôm qua vui vẻ tìm đến bọn họ , còn nói có thể cùng bọn họ tham gia ngày giỗ của mẹ , chẳng lẽ Triệu Quân vì khi đó mình biểu hiện quá vui vẻ nên không vui ?