Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1506
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cho dù mọi chuyện cô nói đều đúng, cô chuẩn bị làm thế nào?”Tần Ý Hàm để hai tay ở sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, nói: “Tôi không nói lời vô nghĩa với anh, anh quỳ xuống, tự đánh gãy hai tay, quỳ bảy ngày bảy đêm trước mộ sư phụ tôi rồi nói sau!”“Nếu không nghe lời, tự gánh lấy hậu quả!”Lúc này Tân Ý Hàm cả vú lấp miệng em, ẩn chứa khí phách khó tả.Nhưng nhìn ra được, hẳn là người phụ này có chút bản lĩnh, ít nhất là giết trong thực chiến ra.Đồng bạn bên cạnh cô ta cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, hùng hổ, giống như muốn giết Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói như vậy, các người không định điều tra hẳn hoi à?”“Điều tra? Sự thật bày ra ngay trước mắt, còn cần điều tra cái gì chứ?”Tân Ý Hàm lạnh lùng nói.“Các người không muốn điều tra, nhưng muốn tôi tự đánh gãy hai tay, còn túc trực bên linh cữu Sở Văn Trung? Các người xứng sao?”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.Tần Ý Hàm cười mỉa, lúc này tiến lên một bước, trên người tràn ngập sát khí: “Họ Bùi kia, tôi khuyên anh tự giải quyết cho tốt, đừng để tôi tức giận!" “Bây giờ tôi đã kìm chế mình lắm rồi, nếu không không chỉ là tự đánh gãy hai tay đơn giản như thế đâu!”“Mà là trực tiếp lấy đầu chó của anh đi huyết tế sư phụ tôi!”“Anh cũng đừng nghĩ nữa, gọi điện thoại cho môn chủ Long thì có thể làm gì!”“Tuy tôi không biết rốt cuộc anh có quan hệ gì với môn chủ Long, tôi cũng không biết rốt cuộc cuộc điện thoại của anh là thật hay giả?”“Nhưng trước khi tới, chúng tôi đã rời khỏi Long Môn!”“Bây giờ cho dù môn chủ Long tự mình đứng ở đây, cũng không có quyền quản lý chúng tôi, anh hiểu chưa?”Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Tân Ý Hàm, Bùi Nguyên Minh hẳn là có chỗ dựa vững chắc gì đó, không biết thông qua quan hệ gì bám lấy môn chủ Long, sau đó mới cáo mượn oai hùm.Nếu bàn về bản lĩnh thật sự, chục ngàn Bùi Nguyên Minh cũng không đánh lại được Tần Ý Hàm này.Sở dĩ lúc này cô ta không muốn mau chóng giết Bùi Nguyên Minh, là vì muốn Bùi Nguyên Minh quỳ gối trước mộ Sở Văn Trung, đợi bảy ngày đầu qua đi, thì đè anh dưới quan tài! Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nói: “Thì tính sao?”“Thì sao à?”Gương mặt Tần Ý Hàm lạnh lẽo.“Họ Bùi kia, có phải là anh không biết, rốt cuộc là anh đang nói chuyện với người nào hay không?”“Anh có biết, rốt cuộc người đứng trước mặt anh là nhân vật như thế nào hay không?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cho dù mọi chuyện cô nói đều đúng, cô chuẩn bị làm thế nào?”
Tần Ý Hàm để hai tay ở sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, nói: “Tôi không nói lời vô nghĩa với anh, anh quỳ xuống, tự đánh gãy hai tay, quỳ bảy ngày bảy đêm trước mộ sư phụ tôi rồi nói sau!”
“Nếu không nghe lời, tự gánh lấy hậu quả!”
Lúc này Tân Ý Hàm cả vú lấp miệng em, ẩn chứa khí phách khó tả.
Nhưng nhìn ra được, hẳn là người phụ này có chút bản lĩnh, ít nhất là giết trong thực chiến ra.
Đồng bạn bên cạnh cô ta cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, hùng hổ, giống như muốn giết Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói như vậy, các người không định điều tra hẳn hoi à?”
“Điều tra? Sự thật bày ra ngay trước mắt, còn cần điều tra cái gì chứ?”
Tân Ý Hàm lạnh lùng nói.
“Các người không muốn điều tra, nhưng muốn tôi tự đánh gãy hai tay, còn túc trực bên linh cữu Sở Văn Trung? Các người xứng sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.
Tần Ý Hàm cười mỉa, lúc này tiến lên một bước, trên người tràn ngập sát khí: “Họ Bùi kia, tôi khuyên anh tự giải quyết cho tốt, đừng để tôi tức giận!" “Bây giờ tôi đã kìm chế mình lắm rồi, nếu không không chỉ là tự đánh gãy hai tay đơn giản như thế đâu!”
“Mà là trực tiếp lấy đầu chó của anh đi huyết tế sư phụ tôi!”
“Anh cũng đừng nghĩ nữa, gọi điện thoại cho môn chủ Long thì có thể làm gì!”
“Tuy tôi không biết rốt cuộc anh có quan hệ gì với môn chủ Long, tôi cũng không biết rốt cuộc cuộc điện thoại của anh là thật hay giả?”
“Nhưng trước khi tới, chúng tôi đã rời khỏi Long Môn!”
“Bây giờ cho dù môn chủ Long tự mình đứng ở đây, cũng không có quyền quản lý chúng tôi, anh hiểu chưa?”
Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Tân Ý Hàm, Bùi Nguyên Minh hẳn là có chỗ dựa vững chắc gì đó, không biết thông qua quan hệ gì bám lấy môn chủ Long, sau đó mới cáo mượn oai hùm.
Nếu bàn về bản lĩnh thật sự, chục ngàn Bùi Nguyên Minh cũng không đánh lại được Tần Ý Hàm này.
Sở dĩ lúc này cô ta không muốn mau chóng giết Bùi Nguyên Minh, là vì muốn Bùi Nguyên Minh quỳ gối trước mộ Sở Văn Trung, đợi bảy ngày đầu qua đi, thì đè anh dưới quan tài! Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nói: “Thì tính sao?”
“Thì sao à?”
Gương mặt Tần Ý Hàm lạnh lẽo.
“Họ Bùi kia, có phải là anh không biết, rốt cuộc là anh đang nói chuyện với người nào hay không?”
“Anh có biết, rốt cuộc người đứng trước mặt anh là nhân vật như thế nào hay không?”
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cho dù mọi chuyện cô nói đều đúng, cô chuẩn bị làm thế nào?”Tần Ý Hàm để hai tay ở sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, nói: “Tôi không nói lời vô nghĩa với anh, anh quỳ xuống, tự đánh gãy hai tay, quỳ bảy ngày bảy đêm trước mộ sư phụ tôi rồi nói sau!”“Nếu không nghe lời, tự gánh lấy hậu quả!”Lúc này Tân Ý Hàm cả vú lấp miệng em, ẩn chứa khí phách khó tả.Nhưng nhìn ra được, hẳn là người phụ này có chút bản lĩnh, ít nhất là giết trong thực chiến ra.Đồng bạn bên cạnh cô ta cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, hùng hổ, giống như muốn giết Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói như vậy, các người không định điều tra hẳn hoi à?”“Điều tra? Sự thật bày ra ngay trước mắt, còn cần điều tra cái gì chứ?”Tân Ý Hàm lạnh lùng nói.“Các người không muốn điều tra, nhưng muốn tôi tự đánh gãy hai tay, còn túc trực bên linh cữu Sở Văn Trung? Các người xứng sao?”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.Tần Ý Hàm cười mỉa, lúc này tiến lên một bước, trên người tràn ngập sát khí: “Họ Bùi kia, tôi khuyên anh tự giải quyết cho tốt, đừng để tôi tức giận!" “Bây giờ tôi đã kìm chế mình lắm rồi, nếu không không chỉ là tự đánh gãy hai tay đơn giản như thế đâu!”“Mà là trực tiếp lấy đầu chó của anh đi huyết tế sư phụ tôi!”“Anh cũng đừng nghĩ nữa, gọi điện thoại cho môn chủ Long thì có thể làm gì!”“Tuy tôi không biết rốt cuộc anh có quan hệ gì với môn chủ Long, tôi cũng không biết rốt cuộc cuộc điện thoại của anh là thật hay giả?”“Nhưng trước khi tới, chúng tôi đã rời khỏi Long Môn!”“Bây giờ cho dù môn chủ Long tự mình đứng ở đây, cũng không có quyền quản lý chúng tôi, anh hiểu chưa?”Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Tân Ý Hàm, Bùi Nguyên Minh hẳn là có chỗ dựa vững chắc gì đó, không biết thông qua quan hệ gì bám lấy môn chủ Long, sau đó mới cáo mượn oai hùm.Nếu bàn về bản lĩnh thật sự, chục ngàn Bùi Nguyên Minh cũng không đánh lại được Tần Ý Hàm này.Sở dĩ lúc này cô ta không muốn mau chóng giết Bùi Nguyên Minh, là vì muốn Bùi Nguyên Minh quỳ gối trước mộ Sở Văn Trung, đợi bảy ngày đầu qua đi, thì đè anh dưới quan tài! Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nói: “Thì tính sao?”“Thì sao à?”Gương mặt Tần Ý Hàm lạnh lẽo.“Họ Bùi kia, có phải là anh không biết, rốt cuộc là anh đang nói chuyện với người nào hay không?”“Anh có biết, rốt cuộc người đứng trước mặt anh là nhân vật như thế nào hay không?”