Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 768: Chương 768

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Không phải là giáo sư sao? Nho nhã lịch sự cái loại này ? Sao lại nuôi con ch.ó săn lớn như vậy?][Người ta nói chó thông minh, chủ tốt thì chó cũng tốt! Chỉ cần nhìn thấy con ch.ó nhà họ hung dữ như vậy, tôi tin lời chị chủ trì là đúng, giáo sư này nhất định có xu hướng bạo lực!][Mọi người đều nói chó rất nhạy bén, có thể cảm nhận và phản ứng theo tâm trạng, bản chất của chủ nhân, chủ nhân tốt thì nuôi chó hiền lành! Nhìn con ch.ó nhà họ hung dữ như vậy, chỉ chực chờ lao lên như phát cuồng. Tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng Kỷ Sư không sai—vị giáo sư này chắc chắn có khuynh hướng bạo lực!][Chó thực sự chịu ảnh hưởng từ chủ nhân. Mợ tôi đặc biệt yếu đuối , con ch.ó săn lớn trong nhà mợ luôn chăm sóc chiếu cố cũng rất nhút nhát, đến mức bị một con Teddy nhỏ rượt đuổi khắp nơi. Cả thôn ai cũng cười nhạo!][Các cô gái , các người phải cẩn thận một chút, nhất định đừng để con ch.ó này cắn!]Ba người run rẩy đứng trước cửa, nắm tay nhau, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn!Dù sao bị chó lớn tấn công, cũng không phải là chuyện đùa!“Ai đấy?”Ngay khi giọng nói trầm ổn của một người đàn ông vang lên, vợ chồng giáo sư bước ra ngoài, đứng trước cửa nhìn ba người với vẻ mặt đầy nghi hoặc.Vị giáo sư nam trông có vẻ ôn hòa, lễ độ, dáng người cao gầy. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng trang nhã, trên tay cầm một quyển sách, cặp kính đen trên sống mũi che khuất nửa khuôn mặt, tạo nên vẻ tri thức , lại toát lên tính cách điềm đạm. Người phụ nữ cũng có dáng vẻ chuẩn mực, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt luôn giữ nụ cười dịu dàng. Trên má còn có một lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt hơi híp lại khi cười, nhìn ba cô gái trẻ với vẻ hiền từ, trông vô cùng thân thiện.“Đồng sự mới đúng không ? Các em có chuyện gì sao?”NgaNhìn vợ chồng giáo sư, Đỗ Quyên há miệng, lời nói đến bên miệng lại không nói ra được.Nhìn thực sự không giống!Nhưng Vương Hỷ Lạc thẳng thắn hơn một chút, nhìn giáo sư hơi tức giận nói.“ Tôn giáo sư, Lý giáo sư .”“Có người nói hai người ngược đãi mèo, ba con mèo con ở thùng rác dưới lầu chính là hai người g.i.ế.t chết, chuyện này hai người có thừa nhận không?”Ngay khoảnh khắc đó, vợ chồng hai người đột ngột ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Hỷ Lạc .Ánh mắt lóe lên sát khí, mặc dù biến mất ngay lập tức, nhưng vẫn làm cho mọi người sợ hãi![Trời ơi, ai còn dám nói Kỷ Sư tính sai rồi ? Mau ra đây chịu đòn nhận tội ! Ánh mắt lúc nãy còn không có vấn đề ? Vậy thì cái gì mới là có vấn đề ?] 

[Không phải là giáo sư sao? Nho nhã lịch sự cái loại này ? Sao lại nuôi con ch.ó săn lớn như vậy?]

[Người ta nói chó thông minh, chủ tốt thì chó cũng tốt! Chỉ cần nhìn thấy con ch.ó nhà họ hung dữ như vậy, tôi tin lời chị chủ trì là đúng, giáo sư này nhất định có xu hướng bạo lực!]

[Mọi người đều nói chó rất nhạy bén, có thể cảm nhận và phản ứng theo tâm trạng, bản chất của chủ nhân, chủ nhân tốt thì nuôi chó hiền lành! Nhìn con ch.ó nhà họ hung dữ như vậy, chỉ chực chờ lao lên như phát cuồng. Tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng Kỷ Sư không sai—vị giáo sư này chắc chắn có khuynh hướng bạo lực!]

[Chó thực sự chịu ảnh hưởng từ chủ nhân. Mợ tôi đặc biệt yếu đuối , con ch.ó săn lớn trong nhà mợ luôn chăm sóc chiếu cố cũng rất nhút nhát, đến mức bị một con Teddy nhỏ rượt đuổi khắp nơi. Cả thôn ai cũng cười nhạo!]

[Các cô gái , các người phải cẩn thận một chút, nhất định đừng để con ch.ó này cắn!]

Ba người run rẩy đứng trước cửa, nắm tay nhau, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn!

Dù sao bị chó lớn tấn công, cũng không phải là chuyện đùa!

“Ai đấy?”

Ngay khi giọng nói trầm ổn của một người đàn ông vang lên, vợ chồng giáo sư bước ra ngoài, đứng trước cửa nhìn ba người với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Vị giáo sư nam trông có vẻ ôn hòa, lễ độ, dáng người cao gầy. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng trang nhã, trên tay cầm một quyển sách, cặp kính đen trên sống mũi che khuất nửa khuôn mặt, tạo nên vẻ tri thức , lại toát lên tính cách điềm đạm.

 

Người phụ nữ cũng có dáng vẻ chuẩn mực, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt luôn giữ nụ cười dịu dàng. Trên má còn có một lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt hơi híp lại khi cười, nhìn ba cô gái trẻ với vẻ hiền từ, trông vô cùng thân thiện.

“Đồng sự mới đúng không ? Các em có chuyện gì sao?”

Nga

Nhìn vợ chồng giáo sư, Đỗ Quyên há miệng, lời nói đến bên miệng lại không nói ra được.

Nhìn thực sự không giống!

Nhưng Vương Hỷ Lạc thẳng thắn hơn một chút, nhìn giáo sư hơi tức giận nói.

“ Tôn giáo sư, Lý giáo sư .”

“Có người nói hai người ngược đãi mèo, ba con mèo con ở thùng rác dưới lầu chính là hai người g.i.ế.t chết, chuyện này hai người có thừa nhận không?”

Ngay khoảnh khắc đó, vợ chồng hai người đột ngột ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Hỷ Lạc .

Ánh mắt lóe lên sát khí, mặc dù biến mất ngay lập tức, nhưng vẫn làm cho mọi người sợ hãi!

[Trời ơi, ai còn dám nói Kỷ Sư tính sai rồi ? Mau ra đây chịu đòn nhận tội ! Ánh mắt lúc nãy còn không có vấn đề ? Vậy thì cái gì mới là có vấn đề ?]

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Không phải là giáo sư sao? Nho nhã lịch sự cái loại này ? Sao lại nuôi con ch.ó săn lớn như vậy?][Người ta nói chó thông minh, chủ tốt thì chó cũng tốt! Chỉ cần nhìn thấy con ch.ó nhà họ hung dữ như vậy, tôi tin lời chị chủ trì là đúng, giáo sư này nhất định có xu hướng bạo lực!][Mọi người đều nói chó rất nhạy bén, có thể cảm nhận và phản ứng theo tâm trạng, bản chất của chủ nhân, chủ nhân tốt thì nuôi chó hiền lành! Nhìn con ch.ó nhà họ hung dữ như vậy, chỉ chực chờ lao lên như phát cuồng. Tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng Kỷ Sư không sai—vị giáo sư này chắc chắn có khuynh hướng bạo lực!][Chó thực sự chịu ảnh hưởng từ chủ nhân. Mợ tôi đặc biệt yếu đuối , con ch.ó săn lớn trong nhà mợ luôn chăm sóc chiếu cố cũng rất nhút nhát, đến mức bị một con Teddy nhỏ rượt đuổi khắp nơi. Cả thôn ai cũng cười nhạo!][Các cô gái , các người phải cẩn thận một chút, nhất định đừng để con ch.ó này cắn!]Ba người run rẩy đứng trước cửa, nắm tay nhau, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn!Dù sao bị chó lớn tấn công, cũng không phải là chuyện đùa!“Ai đấy?”Ngay khi giọng nói trầm ổn của một người đàn ông vang lên, vợ chồng giáo sư bước ra ngoài, đứng trước cửa nhìn ba người với vẻ mặt đầy nghi hoặc.Vị giáo sư nam trông có vẻ ôn hòa, lễ độ, dáng người cao gầy. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng trang nhã, trên tay cầm một quyển sách, cặp kính đen trên sống mũi che khuất nửa khuôn mặt, tạo nên vẻ tri thức , lại toát lên tính cách điềm đạm. Người phụ nữ cũng có dáng vẻ chuẩn mực, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt luôn giữ nụ cười dịu dàng. Trên má còn có một lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt hơi híp lại khi cười, nhìn ba cô gái trẻ với vẻ hiền từ, trông vô cùng thân thiện.“Đồng sự mới đúng không ? Các em có chuyện gì sao?”NgaNhìn vợ chồng giáo sư, Đỗ Quyên há miệng, lời nói đến bên miệng lại không nói ra được.Nhìn thực sự không giống!Nhưng Vương Hỷ Lạc thẳng thắn hơn một chút, nhìn giáo sư hơi tức giận nói.“ Tôn giáo sư, Lý giáo sư .”“Có người nói hai người ngược đãi mèo, ba con mèo con ở thùng rác dưới lầu chính là hai người g.i.ế.t chết, chuyện này hai người có thừa nhận không?”Ngay khoảnh khắc đó, vợ chồng hai người đột ngột ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Hỷ Lạc .Ánh mắt lóe lên sát khí, mặc dù biến mất ngay lập tức, nhưng vẫn làm cho mọi người sợ hãi![Trời ơi, ai còn dám nói Kỷ Sư tính sai rồi ? Mau ra đây chịu đòn nhận tội ! Ánh mắt lúc nãy còn không có vấn đề ? Vậy thì cái gì mới là có vấn đề ?] 

Chương 768: Chương 768