Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 781: Chương 781
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Trời ơi, trải nghiệm của con quỷ này thật đáng thương!][Tôi thề, nếu tôi nhìn thấy bọn buôn người, tôi nhất định sẽ tiêu diệt hết bọn chúng!]Nga[Bọn buôn người đáng ch.ế.t! Những kẻ buôn người này đã phá hủy bao nhiêu gia đình, phá hủy hy vọng của bao nhiêu người?][Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự bi thảm trên người một con quỷ , thậm chí trước đây tôi còn không nghĩ đến có một ngày mình sẽ vì một con quỷ rơi nước mắt !]Cơn giận trên người Tôn Hiểu Đồng dường như đã tiêu tan phần nào, cô ngồi xổm xuống đất, ngang tầm mắt với con quỷ ."Thế nhưng, anh trai anh lại là một nhà từ thiện nổi tiếng trong vùng. Suốt nhiều năm qua, anh ấy đã luôn nỗ lực tìm kiếm những đứa trẻ bị lạc, thậm chí còn bôn ba khắp nơi trên thế giới để giúp đỡ chúng!""Anh ta đã thành công tìm lại bảy đứa trẻ đi lạc, thậm chí còn cứu được ba đứa trẻ bị lừa bán. Một người anh trai nhân hậu như vậy, sao có thể chính tay bán đi em ruột của mình cho bọn buôn người?"Lâm Bắc cười ha hả, đôi mắt đen vốn dĩ đột nhiên đỏ ngầu, hai hàng lhuyết lệ chảy xuống! “Đúng vậy, anh ta dường như đã quên mất mình còn một người em trai, khoác lên một bộ mặt giả nhân giả nghĩa , trở thành doanh nhân được mọi người ca ngợi!”“Anh ta còn dám đi tìm trẻ em đi lạc sao? Anh ta có lòng thương xót như vậy sao ? Vậy còn tôi ? Còn tôi thì sao ? tại sao anh ta lại bán tôi ? Tại sao anh ta lại không đi tìm tôi ? Tại sao anh ta lại để mặc tôi phải trải qua cuộc sống như vậy mãi cho đến lúc ch.ế.t ?""Một kẻ cầm thú như anh ta , đáng lẽ không nên có được danh tiếng và thành tựu đó! Tôi nhất định phải hủy hoại thanh danh của anh ta , xé toạc lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia, để tất cả mọi người thấy rõ, đằng sau vẻ ngoài lương thiện ấy thực chất là một tâm hồn xấu xa đến mức nào!”"Tôi phải khiến cho anh ta dù đã ch.ế.t , vẫn còn phải bị thân bại danh li.ệ.t, bị người người phỉ nhổ !""Anh ta xứng đáng !"Sự phẫn nộ, đau khổ và than khóc của hắn ta không giống như giả!Nhưng, chuyện này có vẻ hơi khó tin.Tôn Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Kỷ Dao Quang như cầu cứu, Kỷ Dao Quang lại thở dài.“Không phải anh trai anh đã bán anh đi! Bao năm qua, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm anh ! Đến tận khi sắp nhắm mắt xuôi tay , trước khi hơi thở cuối cùng được trút ra , anh ấy vẫn mang theo nỗi day dứt và hy vọng rằng anh—người em trai thất lạc của anh ấy —sẽ có thể được tìm thấy!”
[Trời ơi, trải nghiệm của con quỷ này thật đáng thương!]
[Tôi thề, nếu tôi nhìn thấy bọn buôn người, tôi nhất định sẽ tiêu diệt hết bọn chúng!]
Nga
[Bọn buôn người đáng ch.ế.t! Những kẻ buôn người này đã phá hủy bao nhiêu gia đình, phá hủy hy vọng của bao nhiêu người?]
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự bi thảm trên người một con quỷ , thậm chí trước đây tôi còn không nghĩ đến có một ngày mình sẽ vì một con quỷ rơi nước mắt !]
Cơn giận trên người Tôn Hiểu Đồng dường như đã tiêu tan phần nào, cô ngồi xổm xuống đất, ngang tầm mắt với con quỷ .
"Thế nhưng, anh trai anh lại là một nhà từ thiện nổi tiếng trong vùng. Suốt nhiều năm qua, anh ấy đã luôn nỗ lực tìm kiếm những đứa trẻ bị lạc, thậm chí còn bôn ba khắp nơi trên thế giới để giúp đỡ chúng!"
"Anh ta đã thành công tìm lại bảy đứa trẻ đi lạc, thậm chí còn cứu được ba đứa trẻ bị lừa bán. Một người anh trai nhân hậu như vậy, sao có thể chính tay bán đi em ruột của mình cho bọn buôn người?"
Lâm Bắc cười ha hả, đôi mắt đen vốn dĩ đột nhiên đỏ ngầu, hai hàng lhuyết lệ chảy xuống!
“Đúng vậy, anh ta dường như đã quên mất mình còn một người em trai, khoác lên một bộ mặt giả nhân giả nghĩa , trở thành doanh nhân được mọi người ca ngợi!”
“Anh ta còn dám đi tìm trẻ em đi lạc sao? Anh ta có lòng thương xót như vậy sao ? Vậy còn tôi ? Còn tôi thì sao ? tại sao anh ta lại bán tôi ? Tại sao anh ta lại không đi tìm tôi ? Tại sao anh ta lại để mặc tôi phải trải qua cuộc sống như vậy mãi cho đến lúc ch.ế.t ?"
"Một kẻ cầm thú như anh ta , đáng lẽ không nên có được danh tiếng và thành tựu đó! Tôi nhất định phải hủy hoại thanh danh của anh ta , xé toạc lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia, để tất cả mọi người thấy rõ, đằng sau vẻ ngoài lương thiện ấy thực chất là một tâm hồn xấu xa đến mức nào!”
"Tôi phải khiến cho anh ta dù đã ch.ế.t , vẫn còn phải bị thân bại danh li.ệ.t, bị người người phỉ nhổ !"
"Anh ta xứng đáng !"
Sự phẫn nộ, đau khổ và than khóc của hắn ta không giống như giả!
Nhưng, chuyện này có vẻ hơi khó tin.
Tôn Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Kỷ Dao Quang như cầu cứu, Kỷ Dao Quang lại thở dài.
“Không phải anh trai anh đã bán anh đi! Bao năm qua, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm anh ! Đến tận khi sắp nhắm mắt xuôi tay , trước khi hơi thở cuối cùng được trút ra , anh ấy vẫn mang theo nỗi day dứt và hy vọng rằng anh—người em trai thất lạc của anh ấy —sẽ có thể được tìm thấy!”
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Trời ơi, trải nghiệm của con quỷ này thật đáng thương!][Tôi thề, nếu tôi nhìn thấy bọn buôn người, tôi nhất định sẽ tiêu diệt hết bọn chúng!]Nga[Bọn buôn người đáng ch.ế.t! Những kẻ buôn người này đã phá hủy bao nhiêu gia đình, phá hủy hy vọng của bao nhiêu người?][Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự bi thảm trên người một con quỷ , thậm chí trước đây tôi còn không nghĩ đến có một ngày mình sẽ vì một con quỷ rơi nước mắt !]Cơn giận trên người Tôn Hiểu Đồng dường như đã tiêu tan phần nào, cô ngồi xổm xuống đất, ngang tầm mắt với con quỷ ."Thế nhưng, anh trai anh lại là một nhà từ thiện nổi tiếng trong vùng. Suốt nhiều năm qua, anh ấy đã luôn nỗ lực tìm kiếm những đứa trẻ bị lạc, thậm chí còn bôn ba khắp nơi trên thế giới để giúp đỡ chúng!""Anh ta đã thành công tìm lại bảy đứa trẻ đi lạc, thậm chí còn cứu được ba đứa trẻ bị lừa bán. Một người anh trai nhân hậu như vậy, sao có thể chính tay bán đi em ruột của mình cho bọn buôn người?"Lâm Bắc cười ha hả, đôi mắt đen vốn dĩ đột nhiên đỏ ngầu, hai hàng lhuyết lệ chảy xuống! “Đúng vậy, anh ta dường như đã quên mất mình còn một người em trai, khoác lên một bộ mặt giả nhân giả nghĩa , trở thành doanh nhân được mọi người ca ngợi!”“Anh ta còn dám đi tìm trẻ em đi lạc sao? Anh ta có lòng thương xót như vậy sao ? Vậy còn tôi ? Còn tôi thì sao ? tại sao anh ta lại bán tôi ? Tại sao anh ta lại không đi tìm tôi ? Tại sao anh ta lại để mặc tôi phải trải qua cuộc sống như vậy mãi cho đến lúc ch.ế.t ?""Một kẻ cầm thú như anh ta , đáng lẽ không nên có được danh tiếng và thành tựu đó! Tôi nhất định phải hủy hoại thanh danh của anh ta , xé toạc lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia, để tất cả mọi người thấy rõ, đằng sau vẻ ngoài lương thiện ấy thực chất là một tâm hồn xấu xa đến mức nào!”"Tôi phải khiến cho anh ta dù đã ch.ế.t , vẫn còn phải bị thân bại danh li.ệ.t, bị người người phỉ nhổ !""Anh ta xứng đáng !"Sự phẫn nộ, đau khổ và than khóc của hắn ta không giống như giả!Nhưng, chuyện này có vẻ hơi khó tin.Tôn Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Kỷ Dao Quang như cầu cứu, Kỷ Dao Quang lại thở dài.“Không phải anh trai anh đã bán anh đi! Bao năm qua, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm anh ! Đến tận khi sắp nhắm mắt xuôi tay , trước khi hơi thở cuối cùng được trút ra , anh ấy vẫn mang theo nỗi day dứt và hy vọng rằng anh—người em trai thất lạc của anh ấy —sẽ có thể được tìm thấy!”