Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 787: Chương 787
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Trương Nhị Cẩu cúi đầu xuống, theo làn khói thuốc tan đi, nước mắt chảy dài trên mặt."Thật ra, tôi vẫn luôn cảm thấy hối hận. Nếu hôm đó tôi ngăn cản Lâm Bắc, liệu có thể tránh được chuyện như thế xảy ra không? Tôi biết rõ Lâm Bắc là một thằng nhóc bướng bỉnh, vậy mà tại sao tôi lại không thường xuyên để dành cho cậu ta một ít thức ăn?"Càng nói càng đau lòng, cuối cùng anh ta ôm mặt khóc nức nở.Tôn Hiểu Đồng hơi ngượng ngùng, cũng có chút buồn bã.“Anh đừng khóc nữa, đừng quá đau lòng, chuyện đã qua rồi!”Còn Lâm Bắc đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, dường như cũng có chút xúc động, tâm trạng cũng d.a.o động.Nhưng vẫn kiên quyết tin rằng họ quá tin tưởng người thân, mình chính là bị anh trai bán đi.Nhưng hắn ta vẫn kiên trì tin tưởng rằng, đám người Trương Nhị Cẩu người quá tin tưởng vào thân nhân, và hắn ta vẫn nghĩ rằng mình bị chính anh trai mình bán đi.“Vậy anh có biết tung tích kẻ buôn người đã bán các người lúc đó không?”Nghe vậy, anh ta gật đầu, “Tên khốn đó bị phạt tù sáu năm, năm ngoái đã ra tù rồi, bây giờ chắc vẫn còn ở trong làng.” NgaTôn Hiểu Đồng hiểu, 'cởi chuông' rốt cuộc vẫn cần người ' buộc chuông ', có thể thực sự tháo gỡ khúc mắc trong lòng Lâm Bắc, sợ là chỉ có lời nói của kẻ đã gieo khúc mắc đó vào trong lòng Lâm Bắc .Kẻ buôn người, chính là mấu chốt để giải quyết vấn đề.“Vậy được, bây giờ tôi đi tìm hắn ta!”Trương Nhị Cẩu tiễn Tôn Hiểu Đồng đi, rồi một mình chìm đắm trong nỗi buồn, rất lâu sau mới đi ra ngoài.Còn lúc này, Tôn Hiểu Đồng cũng đã đến ngoài làng.Còn phòng livestream, thì đang bàn tán về Lâm Bắc.[Tôi cảm thấy Lâm Bắc có chút không biết điều, nhiều người như vậy giúp đỡ anh ta, cũng đang khuyên nhủ anh ta, anh trai lại càng vì tìm kiếm anh ta, mà phải trả giá đại giới , sao anh ta còn có thể vẫn luôn trách anh trai mình chứ?][Có người sinh ra đã xấu xa, họ không tin vào bất kỳ lòng tốt nào, tôi cảm thấy Lâm Bắc chính là người như vậy!][Lầu trên bạn không nên tin vào những luận điểm tiêu cực về nhân tính. Trên thế giới vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp và đầy lòng thiện lương. Bạn cũng không nên cứ mãi giữ suy nghĩ bi quan như vậy.][Ai nói không phải…][Con cái của mình ai mà không thương xót, em trai của mình ai mà không yêu thương, sao có thể bán đi được chứ? Các người đang nói bậy bạ gì vậy?]
Trương Nhị Cẩu cúi đầu xuống, theo làn khói thuốc tan đi, nước mắt chảy dài trên mặt.
"Thật ra, tôi vẫn luôn cảm thấy hối hận. Nếu hôm đó tôi ngăn cản Lâm Bắc, liệu có thể tránh được chuyện như thế xảy ra không? Tôi biết rõ Lâm Bắc là một thằng nhóc bướng bỉnh, vậy mà tại sao tôi lại không thường xuyên để dành cho cậu ta một ít thức ăn?"
Càng nói càng đau lòng, cuối cùng anh ta ôm mặt khóc nức nở.
Tôn Hiểu Đồng hơi ngượng ngùng, cũng có chút buồn bã.
“Anh đừng khóc nữa, đừng quá đau lòng, chuyện đã qua rồi!”
Còn Lâm Bắc đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, dường như cũng có chút xúc động, tâm trạng cũng d.a.o động.
Nhưng vẫn kiên quyết tin rằng họ quá tin tưởng người thân, mình chính là bị anh trai bán đi.
Nhưng hắn ta vẫn kiên trì tin tưởng rằng, đám người Trương Nhị Cẩu người quá tin tưởng vào thân nhân, và hắn ta vẫn nghĩ rằng mình bị chính anh trai mình bán đi.
“Vậy anh có biết tung tích kẻ buôn người đã bán các người lúc đó không?”
Nghe vậy, anh ta gật đầu, “Tên khốn đó bị phạt tù sáu năm, năm ngoái đã ra tù rồi, bây giờ chắc vẫn còn ở trong làng.”
Nga
Tôn Hiểu Đồng hiểu, 'cởi chuông' rốt cuộc vẫn cần người ' buộc chuông ', có thể thực sự tháo gỡ khúc mắc trong lòng Lâm Bắc, sợ là chỉ có lời nói của kẻ đã gieo khúc mắc đó vào trong lòng Lâm Bắc .
Kẻ buôn người, chính là mấu chốt để giải quyết vấn đề.
“Vậy được, bây giờ tôi đi tìm hắn ta!”
Trương Nhị Cẩu tiễn Tôn Hiểu Đồng đi, rồi một mình chìm đắm trong nỗi buồn, rất lâu sau mới đi ra ngoài.
Còn lúc này, Tôn Hiểu Đồng cũng đã đến ngoài làng.
Còn phòng livestream, thì đang bàn tán về Lâm Bắc.
[Tôi cảm thấy Lâm Bắc có chút không biết điều, nhiều người như vậy giúp đỡ anh ta, cũng đang khuyên nhủ anh ta, anh trai lại càng vì tìm kiếm anh ta, mà phải trả giá đại giới , sao anh ta còn có thể vẫn luôn trách anh trai mình chứ?]
[Có người sinh ra đã xấu xa, họ không tin vào bất kỳ lòng tốt nào, tôi cảm thấy Lâm Bắc chính là người như vậy!]
[Lầu trên bạn không nên tin vào những luận điểm tiêu cực về nhân tính. Trên thế giới vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp và đầy lòng thiện lương. Bạn cũng không nên cứ mãi giữ suy nghĩ bi quan như vậy.]
[Ai nói không phải…]
[Con cái của mình ai mà không thương xót, em trai của mình ai mà không yêu thương, sao có thể bán đi được chứ? Các người đang nói bậy bạ gì vậy?]
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Trương Nhị Cẩu cúi đầu xuống, theo làn khói thuốc tan đi, nước mắt chảy dài trên mặt."Thật ra, tôi vẫn luôn cảm thấy hối hận. Nếu hôm đó tôi ngăn cản Lâm Bắc, liệu có thể tránh được chuyện như thế xảy ra không? Tôi biết rõ Lâm Bắc là một thằng nhóc bướng bỉnh, vậy mà tại sao tôi lại không thường xuyên để dành cho cậu ta một ít thức ăn?"Càng nói càng đau lòng, cuối cùng anh ta ôm mặt khóc nức nở.Tôn Hiểu Đồng hơi ngượng ngùng, cũng có chút buồn bã.“Anh đừng khóc nữa, đừng quá đau lòng, chuyện đã qua rồi!”Còn Lâm Bắc đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, dường như cũng có chút xúc động, tâm trạng cũng d.a.o động.Nhưng vẫn kiên quyết tin rằng họ quá tin tưởng người thân, mình chính là bị anh trai bán đi.Nhưng hắn ta vẫn kiên trì tin tưởng rằng, đám người Trương Nhị Cẩu người quá tin tưởng vào thân nhân, và hắn ta vẫn nghĩ rằng mình bị chính anh trai mình bán đi.“Vậy anh có biết tung tích kẻ buôn người đã bán các người lúc đó không?”Nghe vậy, anh ta gật đầu, “Tên khốn đó bị phạt tù sáu năm, năm ngoái đã ra tù rồi, bây giờ chắc vẫn còn ở trong làng.” NgaTôn Hiểu Đồng hiểu, 'cởi chuông' rốt cuộc vẫn cần người ' buộc chuông ', có thể thực sự tháo gỡ khúc mắc trong lòng Lâm Bắc, sợ là chỉ có lời nói của kẻ đã gieo khúc mắc đó vào trong lòng Lâm Bắc .Kẻ buôn người, chính là mấu chốt để giải quyết vấn đề.“Vậy được, bây giờ tôi đi tìm hắn ta!”Trương Nhị Cẩu tiễn Tôn Hiểu Đồng đi, rồi một mình chìm đắm trong nỗi buồn, rất lâu sau mới đi ra ngoài.Còn lúc này, Tôn Hiểu Đồng cũng đã đến ngoài làng.Còn phòng livestream, thì đang bàn tán về Lâm Bắc.[Tôi cảm thấy Lâm Bắc có chút không biết điều, nhiều người như vậy giúp đỡ anh ta, cũng đang khuyên nhủ anh ta, anh trai lại càng vì tìm kiếm anh ta, mà phải trả giá đại giới , sao anh ta còn có thể vẫn luôn trách anh trai mình chứ?][Có người sinh ra đã xấu xa, họ không tin vào bất kỳ lòng tốt nào, tôi cảm thấy Lâm Bắc chính là người như vậy!][Lầu trên bạn không nên tin vào những luận điểm tiêu cực về nhân tính. Trên thế giới vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp và đầy lòng thiện lương. Bạn cũng không nên cứ mãi giữ suy nghĩ bi quan như vậy.][Ai nói không phải…][Con cái của mình ai mà không thương xót, em trai của mình ai mà không yêu thương, sao có thể bán đi được chứ? Các người đang nói bậy bạ gì vậy?]