Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 786: Chương 786

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Trong tay bọn buôn người có rất nhiều trẻ em, đối với chúng tôi chính là không đánh đập cũng mắng chửi . Chúng tôi ăn đau nhiều buộc phải học ngoan ngoãn nghe lời, cũng vì vậy mà bọn buôn người đã lơi lỏng cảnh giác với chúng tôi. Đôi khi, chúng còn cho chúng tôi một ít thức ăn như một phần thưởng.""Nhưng Lâm Bắc thì khác. Cậu ta mỗi ngày đều ồn ào, luôn miệng nói về tự do và nhất định phải tìm cách trốn thoát. Không chỉ vậy, cậu ta còn liên tục dò hỏi bọn buôn người xem mình bị bán với giá bao nhiêu, thề rằng sau này nhất định sẽ kiếm lại số tiền đó để đưa cho bọn họ !"“Như vậy cậu ta cũng có thể rời khỏi đây …”Trương Nhị Cẩu vừa nói, vừa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười chua xót :"Chỉ có tên ngốc đó mới tin vào những lời bọn buôn người rót vào tai , cậu ta vẫn luôn nghĩ rằng mình bị chính anh trai mình bán đi. Nhưng thực ra, chúng tôi nhìn thấy nhiều rồi , trong lòng cũng đều hiểu rõ trong lòng, đó chỉ là bọn buôn người nói hươu nói vượn mà thôi." "Sự thật là chúng tôi đều bị bắt cóc rồi bị bán trao tay mới rơi vào tay bọn buôn người. Tất cả mọi người đều hiểu rõ điều đó , chỉ có cậu ngốc Lâm Bắc đó không hiểu ." Nghe thấy câu này, Tôn Hiểu Đồng gật đầu, rồi cười khổ một tiếng.“Chẳng lẽ anh chưa từng nói những lời này với Lâm Bắc sao? Hai người không phải là bạn tốt nhất sao? Lâm Bắc chắc hẳn sẽ nghe lời anh chứ?”Nhưng không ngờ Trương Nhị Cẩu lại xua tay."Thằng nhóc này bướng bỉnh như một con lừa, vô cùng ngoan cố. Tôi đã nói đi nói lại hàng trăm lần rằng anh trai cậu ta không thể làm chuyện đó, bọn buôn người chỉ đang lừa cậu ta mà thôi. Nhưng cậu ta vẫn một mực tin vào những gì bọn chúng muốn cậu ta tin. Cậu ta còn cố chấp cho rằng bọn buôn người chẳng cần phải lừa dối chúng tôi, vì dù sao chúng tôi cũng đã nằm trong tay chúng rồi. Chúng tôi cũng không thể phản kháng trước bất cứ mệnh lệnh nào của bọn chúng , vậy thì bọn buôn người bày trò vô ích như vậy để làm gì ?""Vào cái ngày mà cậu ta xảy ra chuyện , cậu ta cãi nhau nói lý với một trong những tên buôn người, tên kia cũng chẳng thèm quan tâm hay để ý đến lý do của cậu ta là gì , hắn chỉ biết cậu ta lén giấu đi hai cái bánh màn thầu mà không báo cáo, cho nên liền nhẫn tâm trơ mắt nhìn cậu ta rơi xuống từ trên cầu vượt . Đã ch.ế.t !"“Vì vậy…”  

"Trong tay bọn buôn người có rất nhiều trẻ em, đối với chúng tôi chính là không đánh đập cũng mắng chửi . Chúng tôi ăn đau nhiều buộc phải học ngoan ngoãn nghe lời, cũng vì vậy mà bọn buôn người đã lơi lỏng cảnh giác với chúng tôi. Đôi khi, chúng còn cho chúng tôi một ít thức ăn như một phần thưởng."

"Nhưng Lâm Bắc thì khác. Cậu ta mỗi ngày đều ồn ào, luôn miệng nói về tự do và nhất định phải tìm cách trốn thoát. Không chỉ vậy, cậu ta còn liên tục dò hỏi bọn buôn người xem mình bị bán với giá bao nhiêu, thề rằng sau này nhất định sẽ kiếm lại số tiền đó để đưa cho bọn họ !"

“Như vậy cậu ta cũng có thể rời khỏi đây …”

Trương Nhị Cẩu vừa nói, vừa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười chua xót :

"Chỉ có tên ngốc đó mới tin vào những lời bọn buôn người rót vào tai , cậu ta vẫn luôn nghĩ rằng mình bị chính anh trai mình bán đi. Nhưng thực ra, chúng tôi nhìn thấy nhiều rồi , trong lòng cũng đều hiểu rõ trong lòng, đó chỉ là bọn buôn người nói hươu nói vượn mà thôi."

 

"Sự thật là chúng tôi đều bị bắt cóc rồi bị bán trao tay mới rơi vào tay bọn buôn người. Tất cả mọi người đều hiểu rõ điều đó , chỉ có cậu ngốc Lâm Bắc đó không hiểu ."

 

Nghe thấy câu này, Tôn Hiểu Đồng gật đầu, rồi cười khổ một tiếng.

“Chẳng lẽ anh chưa từng nói những lời này với Lâm Bắc sao? Hai người không phải là bạn tốt nhất sao? Lâm Bắc chắc hẳn sẽ nghe lời anh chứ?”

Nhưng không ngờ Trương Nhị Cẩu lại xua tay.

"Thằng nhóc này bướng bỉnh như một con lừa, vô cùng ngoan cố. Tôi đã nói đi nói lại hàng trăm lần rằng anh trai cậu ta không thể làm chuyện đó, bọn buôn người chỉ đang lừa cậu ta mà thôi. Nhưng cậu ta vẫn một mực tin vào những gì bọn chúng muốn cậu ta tin. Cậu ta còn cố chấp cho rằng bọn buôn người chẳng cần phải lừa dối chúng tôi, vì dù sao chúng tôi cũng đã nằm trong tay chúng rồi. Chúng tôi cũng không thể phản kháng trước bất cứ mệnh lệnh nào của bọn chúng , vậy thì bọn buôn người bày trò vô ích như vậy để làm gì ?"

"Vào cái ngày mà cậu ta xảy ra chuyện , cậu ta cãi nhau nói lý với một trong những tên buôn người, tên kia cũng chẳng thèm quan tâm hay để ý đến lý do của cậu ta là gì , hắn chỉ biết cậu ta lén giấu đi hai cái bánh màn thầu mà không báo cáo, cho nên liền nhẫn tâm trơ mắt nhìn cậu ta rơi xuống từ trên cầu vượt . Đã ch.ế.t !"

“Vì vậy…”

 

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Trong tay bọn buôn người có rất nhiều trẻ em, đối với chúng tôi chính là không đánh đập cũng mắng chửi . Chúng tôi ăn đau nhiều buộc phải học ngoan ngoãn nghe lời, cũng vì vậy mà bọn buôn người đã lơi lỏng cảnh giác với chúng tôi. Đôi khi, chúng còn cho chúng tôi một ít thức ăn như một phần thưởng.""Nhưng Lâm Bắc thì khác. Cậu ta mỗi ngày đều ồn ào, luôn miệng nói về tự do và nhất định phải tìm cách trốn thoát. Không chỉ vậy, cậu ta còn liên tục dò hỏi bọn buôn người xem mình bị bán với giá bao nhiêu, thề rằng sau này nhất định sẽ kiếm lại số tiền đó để đưa cho bọn họ !"“Như vậy cậu ta cũng có thể rời khỏi đây …”Trương Nhị Cẩu vừa nói, vừa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười chua xót :"Chỉ có tên ngốc đó mới tin vào những lời bọn buôn người rót vào tai , cậu ta vẫn luôn nghĩ rằng mình bị chính anh trai mình bán đi. Nhưng thực ra, chúng tôi nhìn thấy nhiều rồi , trong lòng cũng đều hiểu rõ trong lòng, đó chỉ là bọn buôn người nói hươu nói vượn mà thôi." "Sự thật là chúng tôi đều bị bắt cóc rồi bị bán trao tay mới rơi vào tay bọn buôn người. Tất cả mọi người đều hiểu rõ điều đó , chỉ có cậu ngốc Lâm Bắc đó không hiểu ." Nghe thấy câu này, Tôn Hiểu Đồng gật đầu, rồi cười khổ một tiếng.“Chẳng lẽ anh chưa từng nói những lời này với Lâm Bắc sao? Hai người không phải là bạn tốt nhất sao? Lâm Bắc chắc hẳn sẽ nghe lời anh chứ?”Nhưng không ngờ Trương Nhị Cẩu lại xua tay."Thằng nhóc này bướng bỉnh như một con lừa, vô cùng ngoan cố. Tôi đã nói đi nói lại hàng trăm lần rằng anh trai cậu ta không thể làm chuyện đó, bọn buôn người chỉ đang lừa cậu ta mà thôi. Nhưng cậu ta vẫn một mực tin vào những gì bọn chúng muốn cậu ta tin. Cậu ta còn cố chấp cho rằng bọn buôn người chẳng cần phải lừa dối chúng tôi, vì dù sao chúng tôi cũng đã nằm trong tay chúng rồi. Chúng tôi cũng không thể phản kháng trước bất cứ mệnh lệnh nào của bọn chúng , vậy thì bọn buôn người bày trò vô ích như vậy để làm gì ?""Vào cái ngày mà cậu ta xảy ra chuyện , cậu ta cãi nhau nói lý với một trong những tên buôn người, tên kia cũng chẳng thèm quan tâm hay để ý đến lý do của cậu ta là gì , hắn chỉ biết cậu ta lén giấu đi hai cái bánh màn thầu mà không báo cáo, cho nên liền nhẫn tâm trơ mắt nhìn cậu ta rơi xuống từ trên cầu vượt . Đã ch.ế.t !"“Vì vậy…”  

Chương 786: Chương 786