Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 850: Chương 850

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Những lời nói của mẹ Thường và Thường Vĩnh Chí trước đó như những vết dao, dần dần khắc sâu vào tâm trí cô, làm thay đổi cách nhìn nhận của cô về bản thân và gia đình.Cô cảm thấy mình đã bị thao túng, để tâm lý và những quan niệm sai lầm chi phối, khiến cô chỉ chú trọng vào việc có con trai mà bỏ quên tình cảm với hai đứa con gái. Giờ đây, cô nhận ra rằng tất cả những vấn đề này đều bắt nguồn từ chính mình. Áp lực và hoàn cảnh đã khiến cô không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đối với các con, và điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng tự trách.Mặc dù có điểm sợ hãi , con gái lớn vẫn kiên trì nhìn Trương Vân và nói: "Mẹ, mẹ khỏi rồi ạ?"Trương Vân rưng rưng nước mắt, gật đầu.Đối với nhà họ Thường, cô không hề mang nợ, nhưng đối với hai đứa con, cô đã mang nợ quá nhiều.' Tiểu Ý à' , nhìn hai con gái, Trương Vân nói, "Mẹ đã khỏi rồi."Nói xong, cô lại nhìn con gái lớn và nói: "Mẹ sẽ ly hôn với bố, con muốn theo bố hay theo mẹ?" Nghe những lời này, ánh mắt Tiểu Ý bỗng chốc trở nên bất an, đôi mắt co lại rồi cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con không biết."Dù sao, Tiểu Ý vẫn luôn mong muốn ở bên mẹ. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, Trương Vân vẫn là mẹ cô bé, người mà mặc dù trước đây có thể không quan tâm cô bé quá nhiều, nhưng không biết tại sao , trong sâu thẳm lòng mình, cô bé vẫn luôn cảm nhận được một sự thân thiết đặc biệt khó tả, rất muốn rất muốn ở cạnh mẹ , muốn được trò chuyện với mẹ , muốn được mẹ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé như vậy.Thực tế, khi mẹ không hề hay biết , bố và bà nội đã đối xử với cô bé rất tệ .Trương Vân nhìn vào vẻ mặt của Tiểu Ý, cô cảm nhận được phần nào nỗi băn khoăn trong lòng con gái. Vì thế, cô nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Ý, giọng điệu ấm áp và kiên định: "Mẹ sẽ đưa các con ra ngoài ở tạm trước. Khi nào chuyện ly hôn của ba mẹ được giải quyết xong, lúc đó con sẽ có thể tự quyết định, được không?" Câu nói của cô không chỉ an ủi mà còn tạo ra một không gian để Tiểu Ý cảm thấy có thể tự chủ hơn trong quyết định của mình.Tiểu Ý gật đầu. Vậy là, trong cùng ngày , khi Trương Vân tỉnh lại , cô đã dắt hai con rời đi đưa chúng rời khỏi nơi đó để tránh mâu thuẫn của người lớn trong thời điểm này sẽ làm ảnh hưởng đến chúng . Hôm đó, Thường Vĩnh Chí bị thẩm vấn xong liền trở về nhà, về đến nhà thì phát hiện hai đứa con gái đã biến mất.

Những lời nói của mẹ Thường và Thường Vĩnh Chí trước đó như những vết dao, dần dần khắc sâu vào tâm trí cô, làm thay đổi cách nhìn nhận của cô về bản thân và gia đình.

Cô cảm thấy mình đã bị thao túng, để tâm lý và những quan niệm sai lầm chi phối, khiến cô chỉ chú trọng vào việc có con trai mà bỏ quên tình cảm với hai đứa con gái. Giờ đây, cô nhận ra rằng tất cả những vấn đề này đều bắt nguồn từ chính mình. Áp lực và hoàn cảnh đã khiến cô không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đối với các con, và điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng tự trách.

Mặc dù có điểm sợ hãi , con gái lớn vẫn kiên trì nhìn Trương Vân và nói: "Mẹ, mẹ khỏi rồi ạ?"

Trương Vân rưng rưng nước mắt, gật đầu.

Đối với nhà họ Thường, cô không hề mang nợ, nhưng đối với hai đứa con, cô đã mang nợ quá nhiều.

' Tiểu Ý à' , nhìn hai con gái, Trương Vân nói, "Mẹ đã khỏi rồi."

Nói xong, cô lại nhìn con gái lớn và nói: "Mẹ sẽ ly hôn với bố, con muốn theo bố hay theo mẹ?"

 

Nghe những lời này, ánh mắt Tiểu Ý bỗng chốc trở nên bất an, đôi mắt co lại rồi cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con không biết."

Dù sao, Tiểu Ý vẫn luôn mong muốn ở bên mẹ. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, Trương Vân vẫn là mẹ cô bé, người mà mặc dù trước đây có thể không quan tâm cô bé quá nhiều, nhưng không biết tại sao , trong sâu thẳm lòng mình, cô bé vẫn luôn cảm nhận được một sự thân thiết đặc biệt khó tả, rất muốn rất muốn ở cạnh mẹ , muốn được trò chuyện với mẹ , muốn được mẹ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé như vậy.

Thực tế, khi mẹ không hề hay biết , bố và bà nội đã đối xử với cô bé rất tệ .

Trương Vân nhìn vào vẻ mặt của Tiểu Ý, cô cảm nhận được phần nào nỗi băn khoăn trong lòng con gái. Vì thế, cô nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Ý, giọng điệu ấm áp và kiên định: "Mẹ sẽ đưa các con ra ngoài ở tạm trước. Khi nào chuyện ly hôn của ba mẹ được giải quyết xong, lúc đó con sẽ có thể tự quyết định, được không?" Câu nói của cô không chỉ an ủi mà còn tạo ra một không gian để Tiểu Ý cảm thấy có thể tự chủ hơn trong quyết định của mình.

Tiểu Ý gật đầu.

 

Vậy là, trong cùng ngày , khi Trương Vân tỉnh lại , cô đã dắt hai con rời đi đưa chúng rời khỏi nơi đó để tránh mâu thuẫn của người lớn trong thời điểm này sẽ làm ảnh hưởng đến chúng . 

Hôm đó, Thường Vĩnh Chí bị thẩm vấn xong liền trở về nhà, về đến nhà thì phát hiện hai đứa con gái đã biến mất.

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Những lời nói của mẹ Thường và Thường Vĩnh Chí trước đó như những vết dao, dần dần khắc sâu vào tâm trí cô, làm thay đổi cách nhìn nhận của cô về bản thân và gia đình.Cô cảm thấy mình đã bị thao túng, để tâm lý và những quan niệm sai lầm chi phối, khiến cô chỉ chú trọng vào việc có con trai mà bỏ quên tình cảm với hai đứa con gái. Giờ đây, cô nhận ra rằng tất cả những vấn đề này đều bắt nguồn từ chính mình. Áp lực và hoàn cảnh đã khiến cô không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đối với các con, và điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng tự trách.Mặc dù có điểm sợ hãi , con gái lớn vẫn kiên trì nhìn Trương Vân và nói: "Mẹ, mẹ khỏi rồi ạ?"Trương Vân rưng rưng nước mắt, gật đầu.Đối với nhà họ Thường, cô không hề mang nợ, nhưng đối với hai đứa con, cô đã mang nợ quá nhiều.' Tiểu Ý à' , nhìn hai con gái, Trương Vân nói, "Mẹ đã khỏi rồi."Nói xong, cô lại nhìn con gái lớn và nói: "Mẹ sẽ ly hôn với bố, con muốn theo bố hay theo mẹ?" Nghe những lời này, ánh mắt Tiểu Ý bỗng chốc trở nên bất an, đôi mắt co lại rồi cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con không biết."Dù sao, Tiểu Ý vẫn luôn mong muốn ở bên mẹ. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, Trương Vân vẫn là mẹ cô bé, người mà mặc dù trước đây có thể không quan tâm cô bé quá nhiều, nhưng không biết tại sao , trong sâu thẳm lòng mình, cô bé vẫn luôn cảm nhận được một sự thân thiết đặc biệt khó tả, rất muốn rất muốn ở cạnh mẹ , muốn được trò chuyện với mẹ , muốn được mẹ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé như vậy.Thực tế, khi mẹ không hề hay biết , bố và bà nội đã đối xử với cô bé rất tệ .Trương Vân nhìn vào vẻ mặt của Tiểu Ý, cô cảm nhận được phần nào nỗi băn khoăn trong lòng con gái. Vì thế, cô nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Ý, giọng điệu ấm áp và kiên định: "Mẹ sẽ đưa các con ra ngoài ở tạm trước. Khi nào chuyện ly hôn của ba mẹ được giải quyết xong, lúc đó con sẽ có thể tự quyết định, được không?" Câu nói của cô không chỉ an ủi mà còn tạo ra một không gian để Tiểu Ý cảm thấy có thể tự chủ hơn trong quyết định của mình.Tiểu Ý gật đầu. Vậy là, trong cùng ngày , khi Trương Vân tỉnh lại , cô đã dắt hai con rời đi đưa chúng rời khỏi nơi đó để tránh mâu thuẫn của người lớn trong thời điểm này sẽ làm ảnh hưởng đến chúng . Hôm đó, Thường Vĩnh Chí bị thẩm vấn xong liền trở về nhà, về đến nhà thì phát hiện hai đứa con gái đã biến mất.

Chương 850: Chương 850