Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1822

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Một câu trả lời thỏa đáng sao?”Bùi Nguyên Minh nở nụ cười. “Được, không bằng giám đốc công an Chân của chúng ta tới nói cho tôi biết, kế tiếp tôi nên cho cô câu trả lời thỏa đáng như thế nào đây!”Vị Chân Giai Kỳ này đến từ nhà họ Chân ở thủ đỏ, nhìn năng lực có vẻ không nhỏ. Nhưng đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, còn chưa đủ tư cách chống lưng cho Lý Khải Lâm. Đương nhiên là vì cô ta có quan hệ với nhà họ Chân ở thủ đô, Bùi Nguyên Minh không chút để ý giâm chết cô ta, khiến Chân Vũ Long càng thêm phẫn nộ. “Cho câu trả lời thỏa đáng thế nào sao?”“Cậu đã hỏi, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết!”“Bây giờ giá tiền sẽ thay đổi, một trăm linh năm nghìn tỷ!”“Quỳ xuống dập đầu ba cái với ngài Lý!”“Tự đánh gãy ba ngón tay.”“Làm được không?”Trên mặt Chân Giai Kỳ là biểu cảm lạnh nhạt: “Nếu cậu không làm được mà nói, tôi xin mời cậu về đồn chậm rãi bàn bạc.”“Chúng tôi luôn có năng lực bàn bạc ra một kết quải”Khi nói chuyện, Chân Giai Kỳ vỗ tay một cái, mấy người đàn ông mặc đồng phục võn đứng ở phía sau lập tức tiến lên trước, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, khí thế càng thêm kinh người. Giống như chỉ cần một động tác, một ánh mắt của bọn họ, có thể khiến Bùi Nguyên Minh thân phục. Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nói: “Giám đốc công an Chân, phong cách làm việc này của cô, người biết sẽ cho rằng cô là cục trưởng của cục cảnh sát đây”“Người không biết, còn tưởng cô là chị cả của giới xã hội đen!”“Cô không sợ tôi gọi điện thoại tố cáo cô à?”“Tố cáo sao?”Chân Giai Kỳ cười “xùy”một tiếng: “Cậu cứ việc gọi đi, có thể gọi được một người tới, tôi quỳ xuống gọi cậu một tiếng ông, còn thuận tiện hầu ngủ cậu nữa”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ghét bỏ: “Không cần, cuộc sống của cô thối nát như thế, tôi sợ có bệnh”“Răng rắc..”Thiếu chút nữa là Chân Giai Kỳ cắn phải lưỡi. Tuy cô ta đã sắp ba mươi tuổi, nhưng thướt tha thùy mị, cho dù là dáng người hay gương mặt, đều là lựa chọn tốt nhất. Những năm gân đây, dựa vào những thứ này, cô ta ở thủ đô đều xuôi gió xuôi nước. Nhưng hôm nay một tên nhóc thối không biết trời cao đất rộng, vậy mà ghét bỏ cô ta. Lúc này, Chân Giai Kỳ có kích động muốn tát Bùi Nguyên Minh ngã xuống đất. Kết quả cô ta còn chưa nổi bão, Trần Duy Nghĩa đã tiến lên một bước, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mảng: “Họ Bùi kia, mày thật làm càn!”“Giám đốc công an Chân có thể nhìn trúng mày, là phúc mày tu luyện tám đời!”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Một câu trả lời thỏa đáng sao?”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười. “Được, không bằng giám đốc công an Chân của chúng ta tới nói cho tôi biết, kế tiếp tôi nên cho cô câu trả lời thỏa đáng như thế nào đây!”

Vị Chân Giai Kỳ này đến từ nhà họ Chân ở thủ đỏ, nhìn năng lực có vẻ không nhỏ. Nhưng đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, còn chưa đủ tư cách chống lưng cho Lý Khải Lâm. Đương nhiên là vì cô ta có quan hệ với nhà họ Chân ở thủ đô, Bùi Nguyên Minh không chút để ý giâm chết cô ta, khiến Chân Vũ Long càng thêm phẫn nộ. “Cho câu trả lời thỏa đáng thế nào sao?”

“Cậu đã hỏi, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết!”

“Bây giờ giá tiền sẽ thay đổi, một trăm linh năm nghìn tỷ!”

“Quỳ xuống dập đầu ba cái với ngài Lý!”

“Tự đánh gãy ba ngón tay.”

“Làm được không?”

Trên mặt Chân Giai Kỳ là biểu cảm lạnh nhạt: “Nếu cậu không làm được mà nói, tôi xin mời cậu về đồn chậm rãi bàn bạc.”

“Chúng tôi luôn có năng lực bàn bạc ra một kết quải”

Khi nói chuyện, Chân Giai Kỳ vỗ tay một cái, mấy người đàn ông mặc đồng phục võn đứng ở phía sau lập tức tiến lên trước, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, khí thế càng thêm kinh người. Giống như chỉ cần một động tác, một ánh mắt của bọn họ, có thể khiến Bùi Nguyên Minh thân phục. Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nói: “Giám đốc công an Chân, phong cách làm việc này của cô, người biết sẽ cho rằng cô là cục trưởng của cục cảnh sát đây”

“Người không biết, còn tưởng cô là chị cả của giới xã hội đen!”

“Cô không sợ tôi gọi điện thoại tố cáo cô à?”

“Tố cáo sao?”

Chân Giai Kỳ cười “xùy”

một tiếng: “Cậu cứ việc gọi đi, có thể gọi được một người tới, tôi quỳ xuống gọi cậu một tiếng ông, còn thuận tiện hầu ngủ cậu nữa”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ghét bỏ: “Không cần, cuộc sống của cô thối nát như thế, tôi sợ có bệnh”

“Răng rắc..

Thiếu chút nữa là Chân Giai Kỳ cắn phải lưỡi. Tuy cô ta đã sắp ba mươi tuổi, nhưng thướt tha thùy mị, cho dù là dáng người hay gương mặt, đều là lựa chọn tốt nhất. Những năm gân đây, dựa vào những thứ này, cô ta ở thủ đô đều xuôi gió xuôi nước. Nhưng hôm nay một tên nhóc thối không biết trời cao đất rộng, vậy mà ghét bỏ cô ta. Lúc này, Chân Giai Kỳ có kích động muốn tát Bùi Nguyên Minh ngã xuống đất. Kết quả cô ta còn chưa nổi bão, Trần Duy Nghĩa đã tiến lên một bước, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mảng: “Họ Bùi kia, mày thật làm càn!”

“Giám đốc công an Chân có thể nhìn trúng mày, là phúc mày tu luyện tám đời!”

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Một câu trả lời thỏa đáng sao?”Bùi Nguyên Minh nở nụ cười. “Được, không bằng giám đốc công an Chân của chúng ta tới nói cho tôi biết, kế tiếp tôi nên cho cô câu trả lời thỏa đáng như thế nào đây!”Vị Chân Giai Kỳ này đến từ nhà họ Chân ở thủ đỏ, nhìn năng lực có vẻ không nhỏ. Nhưng đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, còn chưa đủ tư cách chống lưng cho Lý Khải Lâm. Đương nhiên là vì cô ta có quan hệ với nhà họ Chân ở thủ đô, Bùi Nguyên Minh không chút để ý giâm chết cô ta, khiến Chân Vũ Long càng thêm phẫn nộ. “Cho câu trả lời thỏa đáng thế nào sao?”“Cậu đã hỏi, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết!”“Bây giờ giá tiền sẽ thay đổi, một trăm linh năm nghìn tỷ!”“Quỳ xuống dập đầu ba cái với ngài Lý!”“Tự đánh gãy ba ngón tay.”“Làm được không?”Trên mặt Chân Giai Kỳ là biểu cảm lạnh nhạt: “Nếu cậu không làm được mà nói, tôi xin mời cậu về đồn chậm rãi bàn bạc.”“Chúng tôi luôn có năng lực bàn bạc ra một kết quải”Khi nói chuyện, Chân Giai Kỳ vỗ tay một cái, mấy người đàn ông mặc đồng phục võn đứng ở phía sau lập tức tiến lên trước, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, khí thế càng thêm kinh người. Giống như chỉ cần một động tác, một ánh mắt của bọn họ, có thể khiến Bùi Nguyên Minh thân phục. Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nói: “Giám đốc công an Chân, phong cách làm việc này của cô, người biết sẽ cho rằng cô là cục trưởng của cục cảnh sát đây”“Người không biết, còn tưởng cô là chị cả của giới xã hội đen!”“Cô không sợ tôi gọi điện thoại tố cáo cô à?”“Tố cáo sao?”Chân Giai Kỳ cười “xùy”một tiếng: “Cậu cứ việc gọi đi, có thể gọi được một người tới, tôi quỳ xuống gọi cậu một tiếng ông, còn thuận tiện hầu ngủ cậu nữa”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ghét bỏ: “Không cần, cuộc sống của cô thối nát như thế, tôi sợ có bệnh”“Răng rắc..”Thiếu chút nữa là Chân Giai Kỳ cắn phải lưỡi. Tuy cô ta đã sắp ba mươi tuổi, nhưng thướt tha thùy mị, cho dù là dáng người hay gương mặt, đều là lựa chọn tốt nhất. Những năm gân đây, dựa vào những thứ này, cô ta ở thủ đô đều xuôi gió xuôi nước. Nhưng hôm nay một tên nhóc thối không biết trời cao đất rộng, vậy mà ghét bỏ cô ta. Lúc này, Chân Giai Kỳ có kích động muốn tát Bùi Nguyên Minh ngã xuống đất. Kết quả cô ta còn chưa nổi bão, Trần Duy Nghĩa đã tiến lên một bước, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mảng: “Họ Bùi kia, mày thật làm càn!”“Giám đốc công an Chân có thể nhìn trúng mày, là phúc mày tu luyện tám đời!”

Chương 1822