Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1823

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh chỉ cười, ngoắc ngón tay với Trần Duy Nghĩa. Vẻ mặt Trần Duy Nghĩa vô cùng khinh thường, tới gần lần thứ hai, nói: “Thế nào? Còn khiêu khích tao sao? Bảo tao tới đó à?”“Tới đây tới đây! Mày đánh tao xem!”“Trái lại mày đánh tao thử coi!”“Nếu không đánh tao, mày là con trai của rùa đen rút đầu đồ khốn nạn.." “Bốp!”Anh ta còn chưa nói hết câu, Bùi Nguyên Minh tát mạnh một cái. “Phụt”một tiếng, Trần Duy Nghĩa kêu thảm một tiếng, miệng mũi phun máu tung tóe, đập mạnh vào tường mới ngã mạnh xuống, vẻ mặt vô cùng chật vật. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đám nữ minh tinh xinh đẹp thì lộ ra biểu cảm đờ đẫn. Tay Lý Khải Lâm đang châm điếu xì gà cũng cứng lại, hơi run rấy một lát ở giữa không trung. Ngay cả Chân Giai Kỳ vốn khí định thân nhàn cũng hơi sửng sốt. Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay đánh Trần Duy Nghĩa. Còn đánh ở ngay trước mặt cô ta nữa? Ngọn lửa không tên lập tức dấy lên, Chân Giai Kỳ luôn hành động bá đạo cảm thấy mặt mũi của mình bị người ta giẫm dưới chân. Một tên nhà quê, một thằng nhóc ranh, vậy mà dám không nể mặt cô ta? Coi cô ta là vật trang trí sao? “Khốn nạn!”Vẻ mặt Chân Giai Kỳ tàn nhẫn, hung dữ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt dễ nhìn đều là biểu cảm vặn vẹo. “Họ Bùi kia, cậu coi tôi như người chết rồi à?”Cùng với tiếng quát chói tai của cô ta, mấy chục người đàn ông mặc đồng phục đều xông tới, cả đám đều đăng đăng sát khí. Bùi Nguyên Minh dùng khăn tay bắt đầu chà lau ngón tay, vẻ mặt ghét bỏ mở miệng nói: “Là Trân Duy Nghĩa tự mình cầu xin tôi đánh anh ta”“Mặt anh ta bẩn như thế, nếu không phải anh ta cầu xin tôi, tôi còn lâu mới đánh anh ta!”“Giám đốc công an Chân, anh ta làm bẩn tay tôi, cô nên chủ trì lẽ phải cho tôi!”“Bắt anh ta bồi thường cho tôi phí rửa tay!”“Phụt...”Trần Duy Nghĩa vùng vẫy đứng dậy tức giận tới mức lập tức phun ra một ngụm máu. Từng thấy người sỉ nhục người khác, nhưng chưa từng thấy người nào sỉ nhục như vậy. Quá đáng! Thật sự là hơi quá đáng! “Họ Bùi kia, hung hãn của cậu tôi rất thưởng thức, nhưng đồng thời cũng vô cùng tức giận”“Mà tôi tức giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”“Cậu nên biết rõ, tôi có giấy phép giết người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Nguyên Minh chỉ cười, ngoắc ngón tay với Trần Duy Nghĩa. Vẻ mặt Trần Duy Nghĩa vô cùng khinh thường, tới gần lần thứ hai, nói: “Thế nào? Còn khiêu khích tao sao? Bảo tao tới đó à?”

“Tới đây tới đây! Mày đánh tao xem!”

“Trái lại mày đánh tao thử coi!”

“Nếu không đánh tao, mày là con trai của rùa đen rút đầu đồ khốn nạn..

" “Bốp!”

Anh ta còn chưa nói hết câu, Bùi Nguyên Minh tát mạnh một cái. “Phụt”

một tiếng, Trần Duy Nghĩa kêu thảm một tiếng, miệng mũi phun máu tung tóe, đập mạnh vào tường mới ngã mạnh xuống, vẻ mặt vô cùng chật vật. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đám nữ minh tinh xinh đẹp thì lộ ra biểu cảm đờ đẫn. Tay Lý Khải Lâm đang châm điếu xì gà cũng cứng lại, hơi run rấy một lát ở giữa không trung. Ngay cả Chân Giai Kỳ vốn khí định thân nhàn cũng hơi sửng sốt. Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay đánh Trần Duy Nghĩa. Còn đánh ở ngay trước mặt cô ta nữa? Ngọn lửa không tên lập tức dấy lên, Chân Giai Kỳ luôn hành động bá đạo cảm thấy mặt mũi của mình bị người ta giẫm dưới chân. Một tên nhà quê, một thằng nhóc ranh, vậy mà dám không nể mặt cô ta? Coi cô ta là vật trang trí sao? “Khốn nạn!”

Vẻ mặt Chân Giai Kỳ tàn nhẫn, hung dữ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt dễ nhìn đều là biểu cảm vặn vẹo. “Họ Bùi kia, cậu coi tôi như người chết rồi à?”

Cùng với tiếng quát chói tai của cô ta, mấy chục người đàn ông mặc đồng phục đều xông tới, cả đám đều đăng đăng sát khí. Bùi Nguyên Minh dùng khăn tay bắt đầu chà lau ngón tay, vẻ mặt ghét bỏ mở miệng nói: “Là Trân Duy Nghĩa tự mình cầu xin tôi đánh anh ta”

“Mặt anh ta bẩn như thế, nếu không phải anh ta cầu xin tôi, tôi còn lâu mới đánh anh ta!”

“Giám đốc công an Chân, anh ta làm bẩn tay tôi, cô nên chủ trì lẽ phải cho tôi!”

“Bắt anh ta bồi thường cho tôi phí rửa tay!”

“Phụt...”

Trần Duy Nghĩa vùng vẫy đứng dậy tức giận tới mức lập tức phun ra một ngụm máu. Từng thấy người sỉ nhục người khác, nhưng chưa từng thấy người nào sỉ nhục như vậy. Quá đáng! Thật sự là hơi quá đáng! “Họ Bùi kia, hung hãn của cậu tôi rất thưởng thức, nhưng đồng thời cũng vô cùng tức giận”

“Mà tôi tức giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”

“Cậu nên biết rõ, tôi có giấy phép giết người

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh chỉ cười, ngoắc ngón tay với Trần Duy Nghĩa. Vẻ mặt Trần Duy Nghĩa vô cùng khinh thường, tới gần lần thứ hai, nói: “Thế nào? Còn khiêu khích tao sao? Bảo tao tới đó à?”“Tới đây tới đây! Mày đánh tao xem!”“Trái lại mày đánh tao thử coi!”“Nếu không đánh tao, mày là con trai của rùa đen rút đầu đồ khốn nạn.." “Bốp!”Anh ta còn chưa nói hết câu, Bùi Nguyên Minh tát mạnh một cái. “Phụt”một tiếng, Trần Duy Nghĩa kêu thảm một tiếng, miệng mũi phun máu tung tóe, đập mạnh vào tường mới ngã mạnh xuống, vẻ mặt vô cùng chật vật. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đám nữ minh tinh xinh đẹp thì lộ ra biểu cảm đờ đẫn. Tay Lý Khải Lâm đang châm điếu xì gà cũng cứng lại, hơi run rấy một lát ở giữa không trung. Ngay cả Chân Giai Kỳ vốn khí định thân nhàn cũng hơi sửng sốt. Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay đánh Trần Duy Nghĩa. Còn đánh ở ngay trước mặt cô ta nữa? Ngọn lửa không tên lập tức dấy lên, Chân Giai Kỳ luôn hành động bá đạo cảm thấy mặt mũi của mình bị người ta giẫm dưới chân. Một tên nhà quê, một thằng nhóc ranh, vậy mà dám không nể mặt cô ta? Coi cô ta là vật trang trí sao? “Khốn nạn!”Vẻ mặt Chân Giai Kỳ tàn nhẫn, hung dữ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt dễ nhìn đều là biểu cảm vặn vẹo. “Họ Bùi kia, cậu coi tôi như người chết rồi à?”Cùng với tiếng quát chói tai của cô ta, mấy chục người đàn ông mặc đồng phục đều xông tới, cả đám đều đăng đăng sát khí. Bùi Nguyên Minh dùng khăn tay bắt đầu chà lau ngón tay, vẻ mặt ghét bỏ mở miệng nói: “Là Trân Duy Nghĩa tự mình cầu xin tôi đánh anh ta”“Mặt anh ta bẩn như thế, nếu không phải anh ta cầu xin tôi, tôi còn lâu mới đánh anh ta!”“Giám đốc công an Chân, anh ta làm bẩn tay tôi, cô nên chủ trì lẽ phải cho tôi!”“Bắt anh ta bồi thường cho tôi phí rửa tay!”“Phụt...”Trần Duy Nghĩa vùng vẫy đứng dậy tức giận tới mức lập tức phun ra một ngụm máu. Từng thấy người sỉ nhục người khác, nhưng chưa từng thấy người nào sỉ nhục như vậy. Quá đáng! Thật sự là hơi quá đáng! “Họ Bùi kia, hung hãn của cậu tôi rất thưởng thức, nhưng đồng thời cũng vô cùng tức giận”“Mà tôi tức giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”“Cậu nên biết rõ, tôi có giấy phép giết người

Chương 1823