Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1946
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy gương mặt Bùi Nguyên Minh trắng bệch, Triệu Thanh Hạm tưởng rằng Bùi Nguyên Minh ăn khố khi so tài cao thấp với Biên Bất Phụ, bây giờ hối hận vì làm vệ sĩ.Triệu Thanh Hạm lập tức đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nghiêm mặt khiển trách: “Bùi Nguyên Minh, ba tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ứng xử phải làm tới nơi tới chốn!”“Anh luôn coi những lời ông ấy nói trở thành gió thổi bên tai.”“Nếu bây giờ anh muốn làm vệ sĩ, tôi sẽ không ngăn anh”“Nhưng tôi nói cho anh biết, một khi có chuyện gì, tốt nhất là anh đừng mở miệng xin giúp đỡ.”“Nếu không nhỡ đâu cô Hạ gặp chuyện không may, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anhI”Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Yên tâm, có tôi ở đây, Hạ Vân tuyệt đối không sao”“Không phải lúc trước ở tập đoàn Khai Sơn tôi đã chứng minh bản lĩnh của mình với cô rồi sao?”Triệu Thanh Hạm cười khẩy, nói: “Bùi Nguyên Minh, anh có thể đừng làm ra vẻ được không!”“Hai lần đó đều là anh Uông ra mặt giúp anh xử lý, người ta có ý tốt, đều là vì giúp anh đứng vững ở tập đoàn Khai Sơn!”“Anh thì hay rồi, vậy mà bây giờ coi công lao của người khác thành công lao của mình”“Anh không cảm thấy mất mặt sao?”Bùi Nguyên Minh nhún vai, xem ra Uông Khải Trạch lại “giúp mình”một lần nữa.Đối với bản tính của Uông Khải Trạch này, Bùi Nguyên Minh xem như đã hiếu rõ.“Nếu anh Uông đã nói rõ mọi chuyện với cô, vậy làm phiền cô chuyển giúp tôi một câu!”“Bây giờ tôi cảm tạ mười chín đời tổ tông của anh tai”Bùi Nguyên Minh mỉm cười mở miệng.Sao Triệu Thanh Hạm có thể không nghe ra được châm chọc trong lòng nói của Bùi Nguyên Minh.Thiếu chút nữa cô ta muốn tát một cái, nhưng nể mặt Hạ Vân, cô ta vẫn nhịn xuống.“Thanh Hạm, cô đừng để ý, Bùi Nguyên Minh là người như vậy, mở miệng luôn không có chừng mực!”“Tôi xin lỗi anh ấy thay cô!”Hạ Vân nhìn thấy Triệu Thanh Hạm sắp nổi bão, vội vàng kéo tay Bùi Nguyên Minh.Vừa rồi Hạ Vân đã gửi tin nhản, điều tra xong mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Triệu Thanh Hạm.Cô ấy không hi vọng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vì cô ấy mà trở mặt với nhà họ Triệu, dù sao đây là thế giao của Bùi Nguyên Minh.“Hạ Vân, cô thật sự không cần xin lỗi”Triệu Thanh Hạm thở dài một hơi.“Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng!”“Tuy tôi không biết rốt cuộc là cô nhìn trúng anh ta ở điểm nào, nhưng tôi quen biết anh ta từ nhỏ đến lớn, cho nên anh ta có mấy cân mấy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy gương mặt Bùi Nguyên Minh trắng bệch, Triệu Thanh Hạm tưởng rằng Bùi Nguyên Minh ăn khố khi so tài cao thấp với Biên Bất Phụ, bây giờ hối hận vì làm vệ sĩ.
Triệu Thanh Hạm lập tức đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nghiêm mặt khiển trách: “Bùi Nguyên Minh, ba tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ứng xử phải làm tới nơi tới chốn!”
“Anh luôn coi những lời ông ấy nói trở thành gió thổi bên tai.”
“Nếu bây giờ anh muốn làm vệ sĩ, tôi sẽ không ngăn anh”
“Nhưng tôi nói cho anh biết, một khi có chuyện gì, tốt nhất là anh đừng mở miệng xin giúp đỡ.”
“Nếu không nhỡ đâu cô Hạ gặp chuyện không may, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anhI”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Yên tâm, có tôi ở đây, Hạ Vân tuyệt đối không sao”
“Không phải lúc trước ở tập đoàn Khai Sơn tôi đã chứng minh bản lĩnh của mình với cô rồi sao?”
Triệu Thanh Hạm cười khẩy, nói: “Bùi Nguyên Minh, anh có thể đừng làm ra vẻ được không!”
“Hai lần đó đều là anh Uông ra mặt giúp anh xử lý, người ta có ý tốt, đều là vì giúp anh đứng vững ở tập đoàn Khai Sơn!”
“Anh thì hay rồi, vậy mà bây giờ coi công lao của người khác thành công lao của mình”
“Anh không cảm thấy mất mặt sao?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, xem ra Uông Khải Trạch lại “giúp mình”
một lần nữa.
Đối với bản tính của Uông Khải Trạch này, Bùi Nguyên Minh xem như đã hiếu rõ.
“Nếu anh Uông đã nói rõ mọi chuyện với cô, vậy làm phiền cô chuyển giúp tôi một câu!”
“Bây giờ tôi cảm tạ mười chín đời tổ tông của anh tai”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười mở miệng.
Sao Triệu Thanh Hạm có thể không nghe ra được châm chọc trong lòng nói của Bùi Nguyên Minh.
Thiếu chút nữa cô ta muốn tát một cái, nhưng nể mặt Hạ Vân, cô ta vẫn nhịn xuống.
“Thanh Hạm, cô đừng để ý, Bùi Nguyên Minh là người như vậy, mở miệng luôn không có chừng mực!”
“Tôi xin lỗi anh ấy thay cô!”
Hạ Vân nhìn thấy Triệu Thanh Hạm sắp nổi bão, vội vàng kéo tay Bùi Nguyên Minh.
Vừa rồi Hạ Vân đã gửi tin nhản, điều tra xong mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Triệu Thanh Hạm.
Cô ấy không hi vọng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vì cô ấy mà trở mặt với nhà họ Triệu, dù sao đây là thế giao của Bùi Nguyên Minh.
“Hạ Vân, cô thật sự không cần xin lỗi”
Triệu Thanh Hạm thở dài một hơi.
“Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng!”
“Tuy tôi không biết rốt cuộc là cô nhìn trúng anh ta ở điểm nào, nhưng tôi quen biết anh ta từ nhỏ đến lớn, cho nên anh ta có mấy cân mấy
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy gương mặt Bùi Nguyên Minh trắng bệch, Triệu Thanh Hạm tưởng rằng Bùi Nguyên Minh ăn khố khi so tài cao thấp với Biên Bất Phụ, bây giờ hối hận vì làm vệ sĩ.Triệu Thanh Hạm lập tức đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nghiêm mặt khiển trách: “Bùi Nguyên Minh, ba tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ứng xử phải làm tới nơi tới chốn!”“Anh luôn coi những lời ông ấy nói trở thành gió thổi bên tai.”“Nếu bây giờ anh muốn làm vệ sĩ, tôi sẽ không ngăn anh”“Nhưng tôi nói cho anh biết, một khi có chuyện gì, tốt nhất là anh đừng mở miệng xin giúp đỡ.”“Nếu không nhỡ đâu cô Hạ gặp chuyện không may, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anhI”Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Yên tâm, có tôi ở đây, Hạ Vân tuyệt đối không sao”“Không phải lúc trước ở tập đoàn Khai Sơn tôi đã chứng minh bản lĩnh của mình với cô rồi sao?”Triệu Thanh Hạm cười khẩy, nói: “Bùi Nguyên Minh, anh có thể đừng làm ra vẻ được không!”“Hai lần đó đều là anh Uông ra mặt giúp anh xử lý, người ta có ý tốt, đều là vì giúp anh đứng vững ở tập đoàn Khai Sơn!”“Anh thì hay rồi, vậy mà bây giờ coi công lao của người khác thành công lao của mình”“Anh không cảm thấy mất mặt sao?”Bùi Nguyên Minh nhún vai, xem ra Uông Khải Trạch lại “giúp mình”một lần nữa.Đối với bản tính của Uông Khải Trạch này, Bùi Nguyên Minh xem như đã hiếu rõ.“Nếu anh Uông đã nói rõ mọi chuyện với cô, vậy làm phiền cô chuyển giúp tôi một câu!”“Bây giờ tôi cảm tạ mười chín đời tổ tông của anh tai”Bùi Nguyên Minh mỉm cười mở miệng.Sao Triệu Thanh Hạm có thể không nghe ra được châm chọc trong lòng nói của Bùi Nguyên Minh.Thiếu chút nữa cô ta muốn tát một cái, nhưng nể mặt Hạ Vân, cô ta vẫn nhịn xuống.“Thanh Hạm, cô đừng để ý, Bùi Nguyên Minh là người như vậy, mở miệng luôn không có chừng mực!”“Tôi xin lỗi anh ấy thay cô!”Hạ Vân nhìn thấy Triệu Thanh Hạm sắp nổi bão, vội vàng kéo tay Bùi Nguyên Minh.Vừa rồi Hạ Vân đã gửi tin nhản, điều tra xong mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Triệu Thanh Hạm.Cô ấy không hi vọng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vì cô ấy mà trở mặt với nhà họ Triệu, dù sao đây là thế giao của Bùi Nguyên Minh.“Hạ Vân, cô thật sự không cần xin lỗi”Triệu Thanh Hạm thở dài một hơi.“Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng!”“Tuy tôi không biết rốt cuộc là cô nhìn trúng anh ta ở điểm nào, nhưng tôi quen biết anh ta từ nhỏ đến lớn, cho nên anh ta có mấy cân mấy