Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1947

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nói bữa tiệc sẽ rất vui vẻ, nhưng Bùi Nguyên Minh không có hứng thú với buổi tụ tập hiện giờ, nếu không phải bây giờ Hạ Vân còn muốn xã giao, anh đã dẫn người rời đi.Tùy ý nhìn vài lân, xác định không có nguy hiểm, Bùi Nguyên Minh mới đi ra đại sảnh, chuẩn bị gọi một phần đồ ăn cho mình.“Cậu Bùi!”“Phân hội trưởng!”Ngay lúc Bùi Nguyên Minh mới ngồi xuống, Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng sớm đợi ở xa cung kính đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cúi đầu đứng.Lúc đối mặt với Bùi Nguyên Minh, hai nhân vật lớn có thể nói có uy tín danh dự trong giới thượng lưu, lúc này giống như đàn em, căn bản không dám phách lõi.Nhìn kỹ mà nói, trên mặt Thanh Hư đạo trưởng và Uông Vĩ Thành đều có dấu tay, tuy cẩn thận bôi thuốc, nhưng vẫn có chút thây mà ghê người.Bùi Nguyên Minh thản nhiên cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Sao thế? Hai vị? Hai vị chuẩn bị tới tìm tôi báo thù sao?”“Có ý kiến đối với chuyện tối qua à?”“Nhìn thấy tôi tới một mình, cho nên muốn bao vây đánh tôi?”Nghe thây những lời Bùi Nguyên Minh nói, tươi cười trên mặt Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng đều cứng lại, vô cùng xấu hổ.Uông Vĩ Thành là người đầu tiên cúi đầu, nói: “Phân hội trưởng, cậu nói đùa rồi!”“Tối nay chúng tôi tụ tập ở đây, là đang bàn bạc làm thế nào để bày tỏ áy náy đối với cậu, hơn nữa tôi đảm bảo, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa!”“Từ hôm nay trở đi, tất cả chúng tôi sẽ coi phân hội trưởng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”“Còn chuyện Linh Đan cậu cũng yên tâm đi!”“Tôi đã biểu đạt xin lỗi với con bé, hơn nữa về chuyện của mẹ con bé, tôi cũng đang tìm quan hệ, sắp xếp bà ấy tới một bệnh viện lớn ở Cảng Thành tiến hành chữa trị!”“Tôi còn chuẩn bị mời ông Chung Nam Sơn tự mình ra tay, chữa trị cho bà ấy!”“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, Linh Đan chính là con cháu nòng cốt nhất của nhà họ Uông tôi!”“Ở chỉ này của tôi, bây giờ tiếng nói của tôi cũng không bảng con bé!”“Những chuyện này đều là thành ý của tôi! Mong phân hội trưởng tin tưởng!”“Tôi biết bây giờ nói những chuyện này vô dụng, nhưng nếu sau này tôi lại làm việc có lỗi với ngài, có lỗi với Linh Đan, có lỗi với Long Môn, tôi sẽ quỳ gối trước mặt phân hội trưởng, mặc cậu xử trít”Lúc này Uông Vĩ Thành giơ tay lên thề rồi.Tuy Bùi Nguyên Minh không ngừng vả mặt ông ta, còn đoạt vị trí phân hội trưởng của ông ta nữa.Nhưng thực ra Uông Vĩ Thành đã biết rõ, ông ta căn bản không có tư cách đấu với Bùi Nguyên Minh! Không nói Bùi Nguyên Minh là phân hội

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy nói bữa tiệc sẽ rất vui vẻ, nhưng Bùi Nguyên Minh không có hứng thú với buổi tụ tập hiện giờ, nếu không phải bây giờ Hạ Vân còn muốn xã giao, anh đã dẫn người rời đi.

Tùy ý nhìn vài lân, xác định không có nguy hiểm, Bùi Nguyên Minh mới đi ra đại sảnh, chuẩn bị gọi một phần đồ ăn cho mình.

“Cậu Bùi!”

“Phân hội trưởng!”

Ngay lúc Bùi Nguyên Minh mới ngồi xuống, Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng sớm đợi ở xa cung kính đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cúi đầu đứng.

Lúc đối mặt với Bùi Nguyên Minh, hai nhân vật lớn có thể nói có uy tín danh dự trong giới thượng lưu, lúc này giống như đàn em, căn bản không dám phách lõi.

Nhìn kỹ mà nói, trên mặt Thanh Hư đạo trưởng và Uông Vĩ Thành đều có dấu tay, tuy cẩn thận bôi thuốc, nhưng vẫn có chút thây mà ghê người.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Sao thế? Hai vị? Hai vị chuẩn bị tới tìm tôi báo thù sao?”

“Có ý kiến đối với chuyện tối qua à?”

“Nhìn thấy tôi tới một mình, cho nên muốn bao vây đánh tôi?”

Nghe thây những lời Bùi Nguyên Minh nói, tươi cười trên mặt Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng đều cứng lại, vô cùng xấu hổ.

Uông Vĩ Thành là người đầu tiên cúi đầu, nói: “Phân hội trưởng, cậu nói đùa rồi!”

“Tối nay chúng tôi tụ tập ở đây, là đang bàn bạc làm thế nào để bày tỏ áy náy đối với cậu, hơn nữa tôi đảm bảo, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa!”

“Từ hôm nay trở đi, tất cả chúng tôi sẽ coi phân hội trưởng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”

“Còn chuyện Linh Đan cậu cũng yên tâm đi!”

“Tôi đã biểu đạt xin lỗi với con bé, hơn nữa về chuyện của mẹ con bé, tôi cũng đang tìm quan hệ, sắp xếp bà ấy tới một bệnh viện lớn ở Cảng Thành tiến hành chữa trị!”

“Tôi còn chuẩn bị mời ông Chung Nam Sơn tự mình ra tay, chữa trị cho bà ấy!”

“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, Linh Đan chính là con cháu nòng cốt nhất của nhà họ Uông tôi!”

“Ở chỉ này của tôi, bây giờ tiếng nói của tôi cũng không bảng con bé!”

“Những chuyện này đều là thành ý của tôi! Mong phân hội trưởng tin tưởng!”

“Tôi biết bây giờ nói những chuyện này vô dụng, nhưng nếu sau này tôi lại làm việc có lỗi với ngài, có lỗi với Linh Đan, có lỗi với Long Môn, tôi sẽ quỳ gối trước mặt phân hội trưởng, mặc cậu xử trít”

Lúc này Uông Vĩ Thành giơ tay lên thề rồi.

Tuy Bùi Nguyên Minh không ngừng vả mặt ông ta, còn đoạt vị trí phân hội trưởng của ông ta nữa.

Nhưng thực ra Uông Vĩ Thành đã biết rõ, ông ta căn bản không có tư cách đấu với Bùi Nguyên Minh! Không nói Bùi Nguyên Minh là phân hội

Image removed.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nói bữa tiệc sẽ rất vui vẻ, nhưng Bùi Nguyên Minh không có hứng thú với buổi tụ tập hiện giờ, nếu không phải bây giờ Hạ Vân còn muốn xã giao, anh đã dẫn người rời đi.Tùy ý nhìn vài lân, xác định không có nguy hiểm, Bùi Nguyên Minh mới đi ra đại sảnh, chuẩn bị gọi một phần đồ ăn cho mình.“Cậu Bùi!”“Phân hội trưởng!”Ngay lúc Bùi Nguyên Minh mới ngồi xuống, Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng sớm đợi ở xa cung kính đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cúi đầu đứng.Lúc đối mặt với Bùi Nguyên Minh, hai nhân vật lớn có thể nói có uy tín danh dự trong giới thượng lưu, lúc này giống như đàn em, căn bản không dám phách lõi.Nhìn kỹ mà nói, trên mặt Thanh Hư đạo trưởng và Uông Vĩ Thành đều có dấu tay, tuy cẩn thận bôi thuốc, nhưng vẫn có chút thây mà ghê người.Bùi Nguyên Minh thản nhiên cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Sao thế? Hai vị? Hai vị chuẩn bị tới tìm tôi báo thù sao?”“Có ý kiến đối với chuyện tối qua à?”“Nhìn thấy tôi tới một mình, cho nên muốn bao vây đánh tôi?”Nghe thây những lời Bùi Nguyên Minh nói, tươi cười trên mặt Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng đều cứng lại, vô cùng xấu hổ.Uông Vĩ Thành là người đầu tiên cúi đầu, nói: “Phân hội trưởng, cậu nói đùa rồi!”“Tối nay chúng tôi tụ tập ở đây, là đang bàn bạc làm thế nào để bày tỏ áy náy đối với cậu, hơn nữa tôi đảm bảo, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa!”“Từ hôm nay trở đi, tất cả chúng tôi sẽ coi phân hội trưởng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”“Còn chuyện Linh Đan cậu cũng yên tâm đi!”“Tôi đã biểu đạt xin lỗi với con bé, hơn nữa về chuyện của mẹ con bé, tôi cũng đang tìm quan hệ, sắp xếp bà ấy tới một bệnh viện lớn ở Cảng Thành tiến hành chữa trị!”“Tôi còn chuẩn bị mời ông Chung Nam Sơn tự mình ra tay, chữa trị cho bà ấy!”“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, Linh Đan chính là con cháu nòng cốt nhất của nhà họ Uông tôi!”“Ở chỉ này của tôi, bây giờ tiếng nói của tôi cũng không bảng con bé!”“Những chuyện này đều là thành ý của tôi! Mong phân hội trưởng tin tưởng!”“Tôi biết bây giờ nói những chuyện này vô dụng, nhưng nếu sau này tôi lại làm việc có lỗi với ngài, có lỗi với Linh Đan, có lỗi với Long Môn, tôi sẽ quỳ gối trước mặt phân hội trưởng, mặc cậu xử trít”Lúc này Uông Vĩ Thành giơ tay lên thề rồi.Tuy Bùi Nguyên Minh không ngừng vả mặt ông ta, còn đoạt vị trí phân hội trưởng của ông ta nữa.Nhưng thực ra Uông Vĩ Thành đã biết rõ, ông ta căn bản không có tư cách đấu với Bùi Nguyên Minh! Không nói Bùi Nguyên Minh là phân hội

Chương 1947