Tỷ tỷ cuối cùng vẫn mất vào mùa đông năm ấy.   Nàng mang thai năm lần, mất hai lần.   Sinh được một đại nhi nữ và một tiểu nhi tử.   Cuối cùng khó sinh, mà mất m.á.u đến thấm đỏ cả tấm ga giường thêu đôi uyên ương, vốn do chính tay mẫu thân may cho nàng.   Nàng gả cao vào kinh thành, mà phụ thân ta chỉ là một ngoại quan tứ phẩm.   Ta cùng mẫu thân ngày đêm vượt đường xa, rốt cuộc cũng không kịp gặp nàng lần cuối.   Trong tang lễ, mẫu thân gần như khóc đến ngất lịm.   Khách khứa trong Hầu phủ lời ra tiếng vào khuyên nhủ:   “Đại cô nương nhà ngươi từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như ngà, là bậc hiền lương đức hạnh được toàn kinh khen ngợi.”   “Gả vào Hầu phủ bảy năm, được cha mẹ chồng yêu thương, phu thê hòa thuận, lại sinh hạ đôi long phụng.” “Tuy là yểu mệnh, nhưng đời này cũng xem như hưởng hết phúc phận. Phu nhân nên nghĩ thoáng một chút.”   Hao tổn ư?   Tỷ tỷ ta thuở nhỏ nào phải thân thể yếu đuối? Khi ấy, nàng còn có thể trèo cây nghịch ngợm như tiểu tử nhà người ta.   Vậy mà sau…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...