Tỷ tỷ cuối cùng vẫn mất vào mùa đông năm ấy. Nàng mang thai năm lần, mất hai lần. Sinh được một đại nhi nữ và một tiểu nhi tử. Cuối cùng khó sinh, mà mất m.á.u đến thấm đỏ cả tấm ga giường thêu đôi uyên ương, vốn do chính tay mẫu thân may cho nàng. Nàng gả cao vào kinh thành, mà phụ thân ta chỉ là một ngoại quan tứ phẩm. Ta cùng mẫu thân ngày đêm vượt đường xa, rốt cuộc cũng không kịp gặp nàng lần cuối. Trong tang lễ, mẫu thân gần như khóc đến ngất lịm. Khách khứa trong Hầu phủ lời ra tiếng vào khuyên nhủ: “Đại cô nương nhà ngươi từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như ngà, là bậc hiền lương đức hạnh được toàn kinh khen ngợi.” “Gả vào Hầu phủ bảy năm, được cha mẹ chồng yêu thương, phu thê hòa thuận, lại sinh hạ đôi long phụng.” “Tuy là yểu mệnh, nhưng đời này cũng xem như hưởng hết phúc phận. Phu nhân nên nghĩ thoáng một chút.” Hao tổn ư? Tỷ tỷ ta thuở nhỏ nào phải thân thể yếu đuối? Khi ấy, nàng còn có thể trèo cây nghịch ngợm như tiểu tử nhà người ta. Vậy mà sau…
Chương 20: Chương 20 (Hoàn)
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển QuyểnTác giả: Đoàn Đoàn Quyển QuyểnTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTỷ tỷ cuối cùng vẫn mất vào mùa đông năm ấy. Nàng mang thai năm lần, mất hai lần. Sinh được một đại nhi nữ và một tiểu nhi tử. Cuối cùng khó sinh, mà mất m.á.u đến thấm đỏ cả tấm ga giường thêu đôi uyên ương, vốn do chính tay mẫu thân may cho nàng. Nàng gả cao vào kinh thành, mà phụ thân ta chỉ là một ngoại quan tứ phẩm. Ta cùng mẫu thân ngày đêm vượt đường xa, rốt cuộc cũng không kịp gặp nàng lần cuối. Trong tang lễ, mẫu thân gần như khóc đến ngất lịm. Khách khứa trong Hầu phủ lời ra tiếng vào khuyên nhủ: “Đại cô nương nhà ngươi từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như ngà, là bậc hiền lương đức hạnh được toàn kinh khen ngợi.” “Gả vào Hầu phủ bảy năm, được cha mẹ chồng yêu thương, phu thê hòa thuận, lại sinh hạ đôi long phụng.” “Tuy là yểu mệnh, nhưng đời này cũng xem như hưởng hết phúc phận. Phu nhân nên nghĩ thoáng một chút.” Hao tổn ư? Tỷ tỷ ta thuở nhỏ nào phải thân thể yếu đuối? Khi ấy, nàng còn có thể trèo cây nghịch ngợm như tiểu tử nhà người ta. Vậy mà sau… 20 Từ sau khi lão Hầu gia qua đời, tinh thần của lão phu nhân ngày càng sa sút. Nghe tin ta tới, bà cố gắng chống đỡ để cùng ta và Thẩm Duệ Hiên ngồi dùng bữa. Trong bữa tiệc, Thẩm Duệ Hiên cười nói vui vẻ, kể cho ta nghe những chuyện thú vị nơi Tây Bắc. Ta cũng mỉm cười phụ họa. Hắn tưởng ta đã động tâm trước quyền thế tương lai, cho rằng ta đang sốt sắng lấy lòng hắn, liền đắc ý vô cùng. "Hiên nhi, ngươi từng trách mẫu thân này cả đời chỉ làm bánh đậu xanh cho nhị đệ mà chưa từng làm cho ngươi. Nay ta già rồi, chẳng biết còn sống được mấy ngày, bèn tự tay làm cho ngươi đĩa bánh đậu xanh, ngươi nếm thử xem, có ngon không?" Thẩm Duệ Hiên đỏ hoe mắt, hắn nở nụ cười, vừa nhai vừa như đang nếm thử mỹ vị nhân gian. Bỗng nhiên, một ngụm m.á.u lớn phun ra từ miệng hắn. Hắn trợn to mắt, ngạc nhiên chỉ vào ta: "Ngươi… ngươi dám hạ độc ta!" Ta nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng đáp: "Hầu gia, người nhầm rồi. Không phải ta làm, mà là lão phu nhân. Trong đĩa bánh đậu xanh mà người khao khát suốt đời ấy, chính tay bà đã bỏ vào độc dược xuyên tràng." "Ngươi muốn thông đồng với phản tặc, vậy thì nhị gia sẽ không thể sống. Vì đứa con bị lưu đày kia, bà ấy đành xuống tay hạ độc, cướp lấy mạng sống của một Hầu gia như ngươi." Thẩm Duệ Hiên hoảng loạn, liên tục phun ra máu, vùng vẫy túm lấy vạt áo ta, cầu xin tìm đại phu. Ta khẽ vuốt vạt áo mình, giọng thản nhiên như thể đang nói chuyện phiếm: "Đừng sợ, đây không phải loại độc c.h.ế.t ngay. Nó sẽ khiến ngươi đau đớn suốt một ngày một đêm, nếm trải tất thảy thống khổ sống không bằng chết. Khi xưa, tỷ tỷ của ta đã phải chịu đựng nỗi đau ấy ra sao, ngươi sẽ còn thấu hơn thế nữa." "Hầu gia, ngươi thật không có phúc phần. Khi ngươi muốn thông đồng với phản tặc, thì vì danh dự của Hầu phủ, ta và lão phu nhân chỉ có thể lựa chọn cách này. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Sau khi đại quân của Thẩm Duệ Hiên rời đi, trong kinh thành bỗng dưng có hơn trăm thợ rèn biến mất. Cẩn ca nhi—đứa trẻ mà hắn từng khinh thường suốt đời—lại nhạy bén nhận ra điểm khả nghi. Thằng bé liền bẩm báo với Thái tử. Phụ thân và huynh trưởng của ta tra xét khắp nơi, cuối cùng phát hiện nhị hoàng tử có dã tâm đoạt vị. Ngay ngày Trân tỷ nhi nói cho ta biết chân tướng, ta đã đoán ra: một kẻ như Thẩm Duệ Hiên, kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhất định có dính líu đến âm mưu này. Ta chủ động thỉnh cầu xuất chinh tới Tây Bắc để thảo phạt nghịch tặc. Bởi chỉ có ta, mới có thể đạt được mục đích—không tốn một binh một tốt, lấy đầu kẻ phản loạn. Vào khoảnh khắc Thẩm Duệ Hiên chết, phủ Trấn Quốc Công – gia đình tương lai của Ngọc nha đầu – liền tiếp quản binh quyền trong tay hắn. Cuộc tạo phản kết thúc tại đó. Tước vị được truyền lại cho Cẩn ca nhi. Vị tân quân tương lai cũng vì vậy mà kết giao thâm sâu với hắn. Còn ta, nhờ vào công lao lớn này, được ban sắc phong Nhất phẩm phu nhân. Lão phu nhân khóc lóc thảm thiết, cầu xin ta dùng công trạng này để đón nhị gia về. Ta mỉm cười đáp ứng, nghĩ đến Trân tỷ nhi – dù sao cũng là cha con một nhà – nên để nàng tự tay tận hiếu. Không ngờ trên đường lại gặp phải bọn thổ phỉ. Cuối cùng, chỉ mang được t.h.i t.h.ể của nhị gia trở về. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Lão phu nhân vì quá kích động, tại chỗ liền hôn mê bất tỉnh. Không quá hai ngày sau liền theo ông bà tổ tiên mà đi. Ta và các hài tử thương tiếc khôn nguôi, an táng bà bên cạnh Hầu gia và nhị gia. Ngày thứ hai sau đại hôn của Cẩn ca nhi, Trân tỷ nhi và Ngọc nha đầu dắt theo đám trẻ con ríu rít trong viện của ta, náo nhiệt không thôi. Tân tức phụ ngoan ngoãn cúi đầu nói: "Về sau, con nhất định sẽ trở thành một hiền thê như mẫu thân." Cẩn ca nhi toàn thân chợt run lên, Ngọc nha đầu và Trân tỷ nhi phải cố hết sức mới nhịn được cười. Hiền thê ư? Ta cả đời này phạm đến bốn điều trong bảy tội để bị ruồng bỏ. Ta liếc mắt nhìn về phía trong phòng – nơi tiểu quan xinh xắn giả nam mà Ngọc nha đầu đã tỉ mỉ lựa chọn cho ta – rồi khẽ bật cười: "Con chỉ cần làm chính mình là đủ." ( Hết )
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển QuyểnTác giả: Đoàn Đoàn Quyển QuyểnTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTỷ tỷ cuối cùng vẫn mất vào mùa đông năm ấy. Nàng mang thai năm lần, mất hai lần. Sinh được một đại nhi nữ và một tiểu nhi tử. Cuối cùng khó sinh, mà mất m.á.u đến thấm đỏ cả tấm ga giường thêu đôi uyên ương, vốn do chính tay mẫu thân may cho nàng. Nàng gả cao vào kinh thành, mà phụ thân ta chỉ là một ngoại quan tứ phẩm. Ta cùng mẫu thân ngày đêm vượt đường xa, rốt cuộc cũng không kịp gặp nàng lần cuối. Trong tang lễ, mẫu thân gần như khóc đến ngất lịm. Khách khứa trong Hầu phủ lời ra tiếng vào khuyên nhủ: “Đại cô nương nhà ngươi từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như ngà, là bậc hiền lương đức hạnh được toàn kinh khen ngợi.” “Gả vào Hầu phủ bảy năm, được cha mẹ chồng yêu thương, phu thê hòa thuận, lại sinh hạ đôi long phụng.” “Tuy là yểu mệnh, nhưng đời này cũng xem như hưởng hết phúc phận. Phu nhân nên nghĩ thoáng một chút.” Hao tổn ư? Tỷ tỷ ta thuở nhỏ nào phải thân thể yếu đuối? Khi ấy, nàng còn có thể trèo cây nghịch ngợm như tiểu tử nhà người ta. Vậy mà sau… 20 Từ sau khi lão Hầu gia qua đời, tinh thần của lão phu nhân ngày càng sa sút. Nghe tin ta tới, bà cố gắng chống đỡ để cùng ta và Thẩm Duệ Hiên ngồi dùng bữa. Trong bữa tiệc, Thẩm Duệ Hiên cười nói vui vẻ, kể cho ta nghe những chuyện thú vị nơi Tây Bắc. Ta cũng mỉm cười phụ họa. Hắn tưởng ta đã động tâm trước quyền thế tương lai, cho rằng ta đang sốt sắng lấy lòng hắn, liền đắc ý vô cùng. "Hiên nhi, ngươi từng trách mẫu thân này cả đời chỉ làm bánh đậu xanh cho nhị đệ mà chưa từng làm cho ngươi. Nay ta già rồi, chẳng biết còn sống được mấy ngày, bèn tự tay làm cho ngươi đĩa bánh đậu xanh, ngươi nếm thử xem, có ngon không?" Thẩm Duệ Hiên đỏ hoe mắt, hắn nở nụ cười, vừa nhai vừa như đang nếm thử mỹ vị nhân gian. Bỗng nhiên, một ngụm m.á.u lớn phun ra từ miệng hắn. Hắn trợn to mắt, ngạc nhiên chỉ vào ta: "Ngươi… ngươi dám hạ độc ta!" Ta nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng đáp: "Hầu gia, người nhầm rồi. Không phải ta làm, mà là lão phu nhân. Trong đĩa bánh đậu xanh mà người khao khát suốt đời ấy, chính tay bà đã bỏ vào độc dược xuyên tràng." "Ngươi muốn thông đồng với phản tặc, vậy thì nhị gia sẽ không thể sống. Vì đứa con bị lưu đày kia, bà ấy đành xuống tay hạ độc, cướp lấy mạng sống của một Hầu gia như ngươi." Thẩm Duệ Hiên hoảng loạn, liên tục phun ra máu, vùng vẫy túm lấy vạt áo ta, cầu xin tìm đại phu. Ta khẽ vuốt vạt áo mình, giọng thản nhiên như thể đang nói chuyện phiếm: "Đừng sợ, đây không phải loại độc c.h.ế.t ngay. Nó sẽ khiến ngươi đau đớn suốt một ngày một đêm, nếm trải tất thảy thống khổ sống không bằng chết. Khi xưa, tỷ tỷ của ta đã phải chịu đựng nỗi đau ấy ra sao, ngươi sẽ còn thấu hơn thế nữa." "Hầu gia, ngươi thật không có phúc phần. Khi ngươi muốn thông đồng với phản tặc, thì vì danh dự của Hầu phủ, ta và lão phu nhân chỉ có thể lựa chọn cách này. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Sau khi đại quân của Thẩm Duệ Hiên rời đi, trong kinh thành bỗng dưng có hơn trăm thợ rèn biến mất. Cẩn ca nhi—đứa trẻ mà hắn từng khinh thường suốt đời—lại nhạy bén nhận ra điểm khả nghi. Thằng bé liền bẩm báo với Thái tử. Phụ thân và huynh trưởng của ta tra xét khắp nơi, cuối cùng phát hiện nhị hoàng tử có dã tâm đoạt vị. Ngay ngày Trân tỷ nhi nói cho ta biết chân tướng, ta đã đoán ra: một kẻ như Thẩm Duệ Hiên, kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhất định có dính líu đến âm mưu này. Ta chủ động thỉnh cầu xuất chinh tới Tây Bắc để thảo phạt nghịch tặc. Bởi chỉ có ta, mới có thể đạt được mục đích—không tốn một binh một tốt, lấy đầu kẻ phản loạn. Vào khoảnh khắc Thẩm Duệ Hiên chết, phủ Trấn Quốc Công – gia đình tương lai của Ngọc nha đầu – liền tiếp quản binh quyền trong tay hắn. Cuộc tạo phản kết thúc tại đó. Tước vị được truyền lại cho Cẩn ca nhi. Vị tân quân tương lai cũng vì vậy mà kết giao thâm sâu với hắn. Còn ta, nhờ vào công lao lớn này, được ban sắc phong Nhất phẩm phu nhân. Lão phu nhân khóc lóc thảm thiết, cầu xin ta dùng công trạng này để đón nhị gia về. Ta mỉm cười đáp ứng, nghĩ đến Trân tỷ nhi – dù sao cũng là cha con một nhà – nên để nàng tự tay tận hiếu. Không ngờ trên đường lại gặp phải bọn thổ phỉ. Cuối cùng, chỉ mang được t.h.i t.h.ể của nhị gia trở về. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Lão phu nhân vì quá kích động, tại chỗ liền hôn mê bất tỉnh. Không quá hai ngày sau liền theo ông bà tổ tiên mà đi. Ta và các hài tử thương tiếc khôn nguôi, an táng bà bên cạnh Hầu gia và nhị gia. Ngày thứ hai sau đại hôn của Cẩn ca nhi, Trân tỷ nhi và Ngọc nha đầu dắt theo đám trẻ con ríu rít trong viện của ta, náo nhiệt không thôi. Tân tức phụ ngoan ngoãn cúi đầu nói: "Về sau, con nhất định sẽ trở thành một hiền thê như mẫu thân." Cẩn ca nhi toàn thân chợt run lên, Ngọc nha đầu và Trân tỷ nhi phải cố hết sức mới nhịn được cười. Hiền thê ư? Ta cả đời này phạm đến bốn điều trong bảy tội để bị ruồng bỏ. Ta liếc mắt nhìn về phía trong phòng – nơi tiểu quan xinh xắn giả nam mà Ngọc nha đầu đã tỉ mỉ lựa chọn cho ta – rồi khẽ bật cười: "Con chỉ cần làm chính mình là đủ." ( Hết )
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển QuyểnTác giả: Đoàn Đoàn Quyển QuyểnTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTỷ tỷ cuối cùng vẫn mất vào mùa đông năm ấy. Nàng mang thai năm lần, mất hai lần. Sinh được một đại nhi nữ và một tiểu nhi tử. Cuối cùng khó sinh, mà mất m.á.u đến thấm đỏ cả tấm ga giường thêu đôi uyên ương, vốn do chính tay mẫu thân may cho nàng. Nàng gả cao vào kinh thành, mà phụ thân ta chỉ là một ngoại quan tứ phẩm. Ta cùng mẫu thân ngày đêm vượt đường xa, rốt cuộc cũng không kịp gặp nàng lần cuối. Trong tang lễ, mẫu thân gần như khóc đến ngất lịm. Khách khứa trong Hầu phủ lời ra tiếng vào khuyên nhủ: “Đại cô nương nhà ngươi từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như ngà, là bậc hiền lương đức hạnh được toàn kinh khen ngợi.” “Gả vào Hầu phủ bảy năm, được cha mẹ chồng yêu thương, phu thê hòa thuận, lại sinh hạ đôi long phụng.” “Tuy là yểu mệnh, nhưng đời này cũng xem như hưởng hết phúc phận. Phu nhân nên nghĩ thoáng một chút.” Hao tổn ư? Tỷ tỷ ta thuở nhỏ nào phải thân thể yếu đuối? Khi ấy, nàng còn có thể trèo cây nghịch ngợm như tiểu tử nhà người ta. Vậy mà sau… 20 Từ sau khi lão Hầu gia qua đời, tinh thần của lão phu nhân ngày càng sa sút. Nghe tin ta tới, bà cố gắng chống đỡ để cùng ta và Thẩm Duệ Hiên ngồi dùng bữa. Trong bữa tiệc, Thẩm Duệ Hiên cười nói vui vẻ, kể cho ta nghe những chuyện thú vị nơi Tây Bắc. Ta cũng mỉm cười phụ họa. Hắn tưởng ta đã động tâm trước quyền thế tương lai, cho rằng ta đang sốt sắng lấy lòng hắn, liền đắc ý vô cùng. "Hiên nhi, ngươi từng trách mẫu thân này cả đời chỉ làm bánh đậu xanh cho nhị đệ mà chưa từng làm cho ngươi. Nay ta già rồi, chẳng biết còn sống được mấy ngày, bèn tự tay làm cho ngươi đĩa bánh đậu xanh, ngươi nếm thử xem, có ngon không?" Thẩm Duệ Hiên đỏ hoe mắt, hắn nở nụ cười, vừa nhai vừa như đang nếm thử mỹ vị nhân gian. Bỗng nhiên, một ngụm m.á.u lớn phun ra từ miệng hắn. Hắn trợn to mắt, ngạc nhiên chỉ vào ta: "Ngươi… ngươi dám hạ độc ta!" Ta nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng đáp: "Hầu gia, người nhầm rồi. Không phải ta làm, mà là lão phu nhân. Trong đĩa bánh đậu xanh mà người khao khát suốt đời ấy, chính tay bà đã bỏ vào độc dược xuyên tràng." "Ngươi muốn thông đồng với phản tặc, vậy thì nhị gia sẽ không thể sống. Vì đứa con bị lưu đày kia, bà ấy đành xuống tay hạ độc, cướp lấy mạng sống của một Hầu gia như ngươi." Thẩm Duệ Hiên hoảng loạn, liên tục phun ra máu, vùng vẫy túm lấy vạt áo ta, cầu xin tìm đại phu. Ta khẽ vuốt vạt áo mình, giọng thản nhiên như thể đang nói chuyện phiếm: "Đừng sợ, đây không phải loại độc c.h.ế.t ngay. Nó sẽ khiến ngươi đau đớn suốt một ngày một đêm, nếm trải tất thảy thống khổ sống không bằng chết. Khi xưa, tỷ tỷ của ta đã phải chịu đựng nỗi đau ấy ra sao, ngươi sẽ còn thấu hơn thế nữa." "Hầu gia, ngươi thật không có phúc phần. Khi ngươi muốn thông đồng với phản tặc, thì vì danh dự của Hầu phủ, ta và lão phu nhân chỉ có thể lựa chọn cách này. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Sau khi đại quân của Thẩm Duệ Hiên rời đi, trong kinh thành bỗng dưng có hơn trăm thợ rèn biến mất. Cẩn ca nhi—đứa trẻ mà hắn từng khinh thường suốt đời—lại nhạy bén nhận ra điểm khả nghi. Thằng bé liền bẩm báo với Thái tử. Phụ thân và huynh trưởng của ta tra xét khắp nơi, cuối cùng phát hiện nhị hoàng tử có dã tâm đoạt vị. Ngay ngày Trân tỷ nhi nói cho ta biết chân tướng, ta đã đoán ra: một kẻ như Thẩm Duệ Hiên, kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhất định có dính líu đến âm mưu này. Ta chủ động thỉnh cầu xuất chinh tới Tây Bắc để thảo phạt nghịch tặc. Bởi chỉ có ta, mới có thể đạt được mục đích—không tốn một binh một tốt, lấy đầu kẻ phản loạn. Vào khoảnh khắc Thẩm Duệ Hiên chết, phủ Trấn Quốc Công – gia đình tương lai của Ngọc nha đầu – liền tiếp quản binh quyền trong tay hắn. Cuộc tạo phản kết thúc tại đó. Tước vị được truyền lại cho Cẩn ca nhi. Vị tân quân tương lai cũng vì vậy mà kết giao thâm sâu với hắn. Còn ta, nhờ vào công lao lớn này, được ban sắc phong Nhất phẩm phu nhân. Lão phu nhân khóc lóc thảm thiết, cầu xin ta dùng công trạng này để đón nhị gia về. Ta mỉm cười đáp ứng, nghĩ đến Trân tỷ nhi – dù sao cũng là cha con một nhà – nên để nàng tự tay tận hiếu. Không ngờ trên đường lại gặp phải bọn thổ phỉ. Cuối cùng, chỉ mang được t.h.i t.h.ể của nhị gia trở về. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Lão phu nhân vì quá kích động, tại chỗ liền hôn mê bất tỉnh. Không quá hai ngày sau liền theo ông bà tổ tiên mà đi. Ta và các hài tử thương tiếc khôn nguôi, an táng bà bên cạnh Hầu gia và nhị gia. Ngày thứ hai sau đại hôn của Cẩn ca nhi, Trân tỷ nhi và Ngọc nha đầu dắt theo đám trẻ con ríu rít trong viện của ta, náo nhiệt không thôi. Tân tức phụ ngoan ngoãn cúi đầu nói: "Về sau, con nhất định sẽ trở thành một hiền thê như mẫu thân." Cẩn ca nhi toàn thân chợt run lên, Ngọc nha đầu và Trân tỷ nhi phải cố hết sức mới nhịn được cười. Hiền thê ư? Ta cả đời này phạm đến bốn điều trong bảy tội để bị ruồng bỏ. Ta liếc mắt nhìn về phía trong phòng – nơi tiểu quan xinh xắn giả nam mà Ngọc nha đầu đã tỉ mỉ lựa chọn cho ta – rồi khẽ bật cười: "Con chỉ cần làm chính mình là đủ." ( Hết )