Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 242: Tính Sổ (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Muội không nói cho huynh đâu." Trần Bảo Âm ôm thật chặt,phòng ngừa hắn đoạt. Nhị ca chính là một tên hỗn đản, hắn thựcsự dám làm ra loại chuyện này.Trần Nhị Lang khinh bỉ nói: "Bủn xỉn!"Trần Bảo Âm làm mặt quỷ với hắn."Chúng ta về tới nhà rồi!" Xe la còn chưa về tới cửa nhà, đãnghe thấy giọng của Trần Nhị Lang vang lên.Lan Lan đã đợi ở trong viện từ lâu, Kim Lai không có ở nhà,cho nên Ngân Lai đi chơi với Lan Lan.Nghe thấy tiếng động, cậu ta chạy la ngoài la lên: "Cha!""Cha! Nương!" Lan Lan cũng kích động kêu lên.Trần Nhị Lang lái xe la vào trong sân, nhảy ra khỏi xe bế NgânLai lên: "Con có nhớ cha không?""Nhớ!" Ngân Lai chớp chớp mắt, hưng phấn nói: "Cha, đồ chơilàm bằng đường đâu?"Trần Nhị Lang tức giận đến mức đánh vào mông của cậu tamột cái rồi đặt xuống đất: "Rõ ràng có phải nhớ cha đâu, nhớ tớiđồ chơi làm bằng đường thì có!"Ngân Lai không để ý tới hắn, kéo quần chạy qua một bên: "Đồ chơi làm bằng đường! Đại bá! Đại nương! Đồ chơi làm bằngđường!"Tiền Bích Hà đã mua những bức tượng nhỏ làm bằng đường,mua cho ba đứa trẻ mỗi đứa một cái. Hôm nay là ngày đầu tiênmở sạp, xem như cũng bán hết, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp,đương nhiên là phải mua cho bọn nhỏ chút đồ ngọt gì đó rồi.Lan Lan cầm được một món đồ chơi làm bằng đường thì rấtvui mừng, rúc vào người Tiền Bích Hà, không chịu rời một bướcnào. Nhưng hiện tại, Tiền Bích Hà không có thời gian để nóichuyện với con bé, cho nên chỉ xoa đầu rồi nói: "Chơi với đệ đệđi."Sau khi vào nhà chính, nàng ấy lấy túi tiền ra rồi đặt lên bàn:"Cha, nương, tất cả số tiền con kiếm được hôm nay đều ở đây."Đỗ Kim Hoa không nhịn được mà cười lên, cao giọng nói: "Nhịnương! Rót nước đi!""Ai!" Tôn Ngũ Nương vội vàng bưng nước tới.Cơm trưa ở trong nồi còn đang được nấu, gần như đã chuẩn bịxong, một nắm củi được cho vào đang từ từ cháy, cả nhà ngồitrong gian phòng chính, nhìn chằm chằm túi tiền trên bàn."Nào, đếm đi." Đỗ Kim Hoa kích động nói, đẩy nó cho TrầnBảo Âm."Bảo Nha Nhi, con đếm nhanh cho nên đếm đi."Thật ra Lan Lan cũng có thể đếm nhanh, Kim Lai cũng có thểlàm được, nhưng để bọn trẻ biết thu hoạch của gia đình cũng làđiều không nên. Trẻ con hay mồm mép, dù là một đứa trẻ hiểuchuyện đến đâu thì cũng không nên để chúng biết được."Vâng ạ." Trần Bảo Âm đáp lại, mở túi tiền ra, trút những đồngtiền ở bên trong ra ngoài, bắt đầu để một chỗ mười đồng, cứ vậymà đến mười đồng.Cả gia đình ngồi vào bàn hào hứng xem nàng đếm."Năm mươi văn.""Một trăm văn.""Một trăm năm mươi văn."Tiền Bích Hà kích động mà nắm chặt bàn tay của Trần ĐạiLang, trong khi Tôn Ngũ Nương vừa nghe đến con số năm mươithì véo Trần Nhị Lang một cái, nhưng sau khi ăn vài cú nhéo thìTrần Nhị Lang đau đến mức phải né nàng ấy ra."Tổng cộng là ba trăm bốn mươi văn." Sau khi Trần Bảo Âmđếm đến một đống nhỏ cuối cùng, ngẩng đầu lên nói.Giọng nói rơi xuống, khiến cho xung quanh bàn trở nên yênlặng.Ngay sau đó, Trần Hữu Phúc run rẩy nói: "Nhiều, bao nhiêu?"Trần Bảo Âm lặp lại: "Ba trăm bốn mươi văn."Trần Hữu Phúc lại rùng mình, không phải những đồng tiền nàylàm hắn sợ, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy bạc, nhưng lúc này mớitrôi qua có đúng một ngày thôi! Nếu trong một ngày kiếm đượcnhiều như vậy, vậy thì trong một tháng sẽ kiếm được bao nhiêu?Còn một năm thì sao?"Phí tổn vẫn chưa tính vào." Trần Bảo Âm lại nói."Bốn mươi bát mì, hai mươi bát nhỏ và hai mươi bát lớn, phítổn là một trăm văn. Hai cái giò, phí tổn là 90 văn. Các loạinguyên liệu khác như củi, muối, canh xương... được tính là 20văn. Đối với hai vị khách nhân đầu tiên, chúng ta còn tặng chobọn họ một vài lát thịt thì tính thêm mười văn tiền nữa. Sau khitổng cộng lại thì hôm nay kiếm được 140 văn."

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Muội không nói cho huynh đâu." Trần Bảo Âm ôm thật chặt,phòng ngừa hắn đoạt. Nhị ca chính là một tên hỗn đản, hắn thựcsự dám làm ra loại chuyện này.Trần Nhị Lang khinh bỉ nói: "Bủn xỉn!"Trần Bảo Âm làm mặt quỷ với hắn."Chúng ta về tới nhà rồi!" Xe la còn chưa về tới cửa nhà, đãnghe thấy giọng của Trần Nhị Lang vang lên.Lan Lan đã đợi ở trong viện từ lâu, Kim Lai không có ở nhà,cho nên Ngân Lai đi chơi với Lan Lan.Nghe thấy tiếng động, cậu ta chạy la ngoài la lên: "Cha!""Cha! Nương!" Lan Lan cũng kích động kêu lên.Trần Nhị Lang lái xe la vào trong sân, nhảy ra khỏi xe bế NgânLai lên: "Con có nhớ cha không?""Nhớ!" Ngân Lai chớp chớp mắt, hưng phấn nói: "Cha, đồ chơilàm bằng đường đâu?"Trần Nhị Lang tức giận đến mức đánh vào mông của cậu tamột cái rồi đặt xuống đất: "Rõ ràng có phải nhớ cha đâu, nhớ tớiđồ chơi làm bằng đường thì có!"Ngân Lai không để ý tới hắn, kéo quần chạy qua một bên: "Đồ chơi làm bằng đường! Đại bá! Đại nương! Đồ chơi làm bằngđường!"Tiền Bích Hà đã mua những bức tượng nhỏ làm bằng đường,mua cho ba đứa trẻ mỗi đứa một cái. Hôm nay là ngày đầu tiênmở sạp, xem như cũng bán hết, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp,đương nhiên là phải mua cho bọn nhỏ chút đồ ngọt gì đó rồi.Lan Lan cầm được một món đồ chơi làm bằng đường thì rấtvui mừng, rúc vào người Tiền Bích Hà, không chịu rời một bướcnào. Nhưng hiện tại, Tiền Bích Hà không có thời gian để nóichuyện với con bé, cho nên chỉ xoa đầu rồi nói: "Chơi với đệ đệđi."Sau khi vào nhà chính, nàng ấy lấy túi tiền ra rồi đặt lên bàn:"Cha, nương, tất cả số tiền con kiếm được hôm nay đều ở đây."Đỗ Kim Hoa không nhịn được mà cười lên, cao giọng nói: "Nhịnương! Rót nước đi!""Ai!" Tôn Ngũ Nương vội vàng bưng nước tới.Cơm trưa ở trong nồi còn đang được nấu, gần như đã chuẩn bịxong, một nắm củi được cho vào đang từ từ cháy, cả nhà ngồitrong gian phòng chính, nhìn chằm chằm túi tiền trên bàn."Nào, đếm đi." Đỗ Kim Hoa kích động nói, đẩy nó cho TrầnBảo Âm."Bảo Nha Nhi, con đếm nhanh cho nên đếm đi."Thật ra Lan Lan cũng có thể đếm nhanh, Kim Lai cũng có thểlàm được, nhưng để bọn trẻ biết thu hoạch của gia đình cũng làđiều không nên. Trẻ con hay mồm mép, dù là một đứa trẻ hiểuchuyện đến đâu thì cũng không nên để chúng biết được."Vâng ạ." Trần Bảo Âm đáp lại, mở túi tiền ra, trút những đồngtiền ở bên trong ra ngoài, bắt đầu để một chỗ mười đồng, cứ vậymà đến mười đồng.Cả gia đình ngồi vào bàn hào hứng xem nàng đếm."Năm mươi văn.""Một trăm văn.""Một trăm năm mươi văn."Tiền Bích Hà kích động mà nắm chặt bàn tay của Trần ĐạiLang, trong khi Tôn Ngũ Nương vừa nghe đến con số năm mươithì véo Trần Nhị Lang một cái, nhưng sau khi ăn vài cú nhéo thìTrần Nhị Lang đau đến mức phải né nàng ấy ra."Tổng cộng là ba trăm bốn mươi văn." Sau khi Trần Bảo Âmđếm đến một đống nhỏ cuối cùng, ngẩng đầu lên nói.Giọng nói rơi xuống, khiến cho xung quanh bàn trở nên yênlặng.Ngay sau đó, Trần Hữu Phúc run rẩy nói: "Nhiều, bao nhiêu?"Trần Bảo Âm lặp lại: "Ba trăm bốn mươi văn."Trần Hữu Phúc lại rùng mình, không phải những đồng tiền nàylàm hắn sợ, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy bạc, nhưng lúc này mớitrôi qua có đúng một ngày thôi! Nếu trong một ngày kiếm đượcnhiều như vậy, vậy thì trong một tháng sẽ kiếm được bao nhiêu?Còn một năm thì sao?"Phí tổn vẫn chưa tính vào." Trần Bảo Âm lại nói."Bốn mươi bát mì, hai mươi bát nhỏ và hai mươi bát lớn, phítổn là một trăm văn. Hai cái giò, phí tổn là 90 văn. Các loạinguyên liệu khác như củi, muối, canh xương... được tính là 20văn. Đối với hai vị khách nhân đầu tiên, chúng ta còn tặng chobọn họ một vài lát thịt thì tính thêm mười văn tiền nữa. Sau khitổng cộng lại thì hôm nay kiếm được 140 văn."

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Muội không nói cho huynh đâu." Trần Bảo Âm ôm thật chặt,phòng ngừa hắn đoạt. Nhị ca chính là một tên hỗn đản, hắn thựcsự dám làm ra loại chuyện này.Trần Nhị Lang khinh bỉ nói: "Bủn xỉn!"Trần Bảo Âm làm mặt quỷ với hắn."Chúng ta về tới nhà rồi!" Xe la còn chưa về tới cửa nhà, đãnghe thấy giọng của Trần Nhị Lang vang lên.Lan Lan đã đợi ở trong viện từ lâu, Kim Lai không có ở nhà,cho nên Ngân Lai đi chơi với Lan Lan.Nghe thấy tiếng động, cậu ta chạy la ngoài la lên: "Cha!""Cha! Nương!" Lan Lan cũng kích động kêu lên.Trần Nhị Lang lái xe la vào trong sân, nhảy ra khỏi xe bế NgânLai lên: "Con có nhớ cha không?""Nhớ!" Ngân Lai chớp chớp mắt, hưng phấn nói: "Cha, đồ chơilàm bằng đường đâu?"Trần Nhị Lang tức giận đến mức đánh vào mông của cậu tamột cái rồi đặt xuống đất: "Rõ ràng có phải nhớ cha đâu, nhớ tớiđồ chơi làm bằng đường thì có!"Ngân Lai không để ý tới hắn, kéo quần chạy qua một bên: "Đồ chơi làm bằng đường! Đại bá! Đại nương! Đồ chơi làm bằngđường!"Tiền Bích Hà đã mua những bức tượng nhỏ làm bằng đường,mua cho ba đứa trẻ mỗi đứa một cái. Hôm nay là ngày đầu tiênmở sạp, xem như cũng bán hết, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp,đương nhiên là phải mua cho bọn nhỏ chút đồ ngọt gì đó rồi.Lan Lan cầm được một món đồ chơi làm bằng đường thì rấtvui mừng, rúc vào người Tiền Bích Hà, không chịu rời một bướcnào. Nhưng hiện tại, Tiền Bích Hà không có thời gian để nóichuyện với con bé, cho nên chỉ xoa đầu rồi nói: "Chơi với đệ đệđi."Sau khi vào nhà chính, nàng ấy lấy túi tiền ra rồi đặt lên bàn:"Cha, nương, tất cả số tiền con kiếm được hôm nay đều ở đây."Đỗ Kim Hoa không nhịn được mà cười lên, cao giọng nói: "Nhịnương! Rót nước đi!""Ai!" Tôn Ngũ Nương vội vàng bưng nước tới.Cơm trưa ở trong nồi còn đang được nấu, gần như đã chuẩn bịxong, một nắm củi được cho vào đang từ từ cháy, cả nhà ngồitrong gian phòng chính, nhìn chằm chằm túi tiền trên bàn."Nào, đếm đi." Đỗ Kim Hoa kích động nói, đẩy nó cho TrầnBảo Âm."Bảo Nha Nhi, con đếm nhanh cho nên đếm đi."Thật ra Lan Lan cũng có thể đếm nhanh, Kim Lai cũng có thểlàm được, nhưng để bọn trẻ biết thu hoạch của gia đình cũng làđiều không nên. Trẻ con hay mồm mép, dù là một đứa trẻ hiểuchuyện đến đâu thì cũng không nên để chúng biết được."Vâng ạ." Trần Bảo Âm đáp lại, mở túi tiền ra, trút những đồngtiền ở bên trong ra ngoài, bắt đầu để một chỗ mười đồng, cứ vậymà đến mười đồng.Cả gia đình ngồi vào bàn hào hứng xem nàng đếm."Năm mươi văn.""Một trăm văn.""Một trăm năm mươi văn."Tiền Bích Hà kích động mà nắm chặt bàn tay của Trần ĐạiLang, trong khi Tôn Ngũ Nương vừa nghe đến con số năm mươithì véo Trần Nhị Lang một cái, nhưng sau khi ăn vài cú nhéo thìTrần Nhị Lang đau đến mức phải né nàng ấy ra."Tổng cộng là ba trăm bốn mươi văn." Sau khi Trần Bảo Âmđếm đến một đống nhỏ cuối cùng, ngẩng đầu lên nói.Giọng nói rơi xuống, khiến cho xung quanh bàn trở nên yênlặng.Ngay sau đó, Trần Hữu Phúc run rẩy nói: "Nhiều, bao nhiêu?"Trần Bảo Âm lặp lại: "Ba trăm bốn mươi văn."Trần Hữu Phúc lại rùng mình, không phải những đồng tiền nàylàm hắn sợ, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy bạc, nhưng lúc này mớitrôi qua có đúng một ngày thôi! Nếu trong một ngày kiếm đượcnhiều như vậy, vậy thì trong một tháng sẽ kiếm được bao nhiêu?Còn một năm thì sao?"Phí tổn vẫn chưa tính vào." Trần Bảo Âm lại nói."Bốn mươi bát mì, hai mươi bát nhỏ và hai mươi bát lớn, phítổn là một trăm văn. Hai cái giò, phí tổn là 90 văn. Các loạinguyên liệu khác như củi, muối, canh xương... được tính là 20văn. Đối với hai vị khách nhân đầu tiên, chúng ta còn tặng chobọn họ một vài lát thịt thì tính thêm mười văn tiền nữa. Sau khitổng cộng lại thì hôm nay kiếm được 140 văn."

Chương 242: Tính Sổ (3)