Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 243: Phá Của (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Còn hai bát mì của nàng và Trần Nhị Lang ăn coi như cho đi,coi như bọn họ mua đồ ăn cho nàng và Trần Nhị Lang."A!" Trần Nhị Lang kêu lên một tiếng thảm thiết, nắm chặt mubàn tay, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.Đỗ Kim Hoa sợ đến cả người run lên, tức giận nói: "Hai ngườicác ngươi có thể nghiêm túc một chút không?"Tôn Vô Nương ngượng ngùng mà nắm tay, nói: "Ta, ta khôngphải cố ý." Nàng ấy cảm thấy có chút hưng phấn, tuy rằng trừ đirất nhiều phí tổn, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền!Đỗ Kim Hoa không nói gì, lại nhìn Trần Nhị Lang: "Nhéo conmột chút thì có đau nhiêu đâu? Một đại nhân mà nhảy còn caohơn cả người ta nữa!"Trần Nhị Lang bị oan nhưng không dám nói gì, lại ngồi xuống.Sau cơn phấn khích, mọi người hốt hoảng mà ngồi nhìn đốngtiền ở trên bàn. Kiếm tiền, đây chính là kiếm tiền! Một ngày đãkiếm được hơn trăm văn, mười ngày hơn ngàn văn. Vậy chẳngphải một tháng sẽ kiếm được vài lượng bạc sao? Một năm sẽ lạikiếm được thêm bao nhiêu nữa? Khuôn mặt của hắn đỏ bừng vìphấn khích, trong đầu phiên lên đủ loại tưởng tượng."Đáng tiếc." Tiền Bích Hà đột nhiên cau mày."Ta lại quên mua thịt cho ngày mai rồi."Bởi vì không biết ngày đầu tiên khai trương quầy hàng khôngbiết buôn bán có tốt hãy không. Nếu không tốt, quầy hàng khôngcó khách đến thăm, mọi người lại phải kéo đồ đạc về nhà, tóm lạilà sẽ suy nghĩ biện pháp khác. Vì vậy, nàng ấy đã không vội vàngmua thịt để dùng cho ngày mai."Cơm nước xong ta đi lên trấn!" Tôn Ngũ Nương đứng lên nói:"Xem phụ thân ta có còn thịt không."Có cũng không nhất thiết phải là thịt ngon hay thịt giò, phầnlớn buổi sáng đã bị người ta mua mất rồi. Tiền Bích Hà tính toántrong lòng, nói: "Có thịt gì thì chúng ta sẽ mua thịt đó. Lần này cógia vị nên nấu thịt gì cũng ngon. Chỉ là làm phiềnBảo Nha Nhi phải tính toán lại chi phí cho chúng ta."Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Trần Bảo Âm.Trần Bảo Âm cười cười nói: "Không có phiền phức gì, đến lúcđó muội tính là được."Giá cả không thể xác định tùy tiện được, nếu đắt quá thì ngườita không đến thăm, còn giá rẻ thì nhà mình lại không thể kiếmđược tiền. Trước đây dùng thịt chân giò, Trần Bảo Âm đã tínhtoán chi phí, nếu đổi thành thịt khác, ví dụ như thịt đầu heo, thịtgà vịt, thịt dê, v. v. thì phải tính lại.Tại thời điểm này thì chưa thể tính toán, phải đợi đến khi thịtđược làm ra, kết hợp với mỗi bát mì để xem có thể phục vụ đượcbao nhiêu bát thì sau đó mới đặt giá cho một bát mì."Ăn cơm, ăn cơm." Tôn Ngũ Nương đi ra ngoài: "Đều đói sắplả rồi đúng không? Ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi nói sau."Tiền Bích Hà đi theo vào phòng bếp, bưng cơm và thức ăn ra.Đỗ Kim Hoa cất tiền đi giấu ở nơi người khác không thể nhìnthấy.Trần Bảo Âm đã cất một túi đồ nhỏ vào trong phòng mình từsớm. Đợi đến khi ăn cơm xong, nàng lấy một cái giỏ ra nói: "Mẫuthân, con đi ra ngoài một chuyến.""Thật sự rất kỳ lạ." Đỗ Kim Hoa nói: "Con lấy gì, làm gì thế?"Trần Bảo Âm liền nói: "Chuyện của cô nương chúng con, mẫuthân đừng hỏi."Một câu nói khiến Đỗ Kim Hoa ngứa ngáy tay, vỗ tay nói: "Tathấy là con ngứa da!"Trần Bảo Âm cười hì hì, cầm giỏ bỏ chạy, phương hướng chạylà phía bắc. Đỗ Kim Hoa híp mắt nhìn, mặt trầm xuống, hừ mộttiếng.Tìm Cố Đình Viễn? Nàng không có lá gan đó. Phần lớn là đi tìmCố Thư Dung.Nhưng mà, ai mà không biết nàng và Cố Đình Viễn đã hứa hônchứ? Không biết tránh hiềm nghi!Đỗ Kim Hoa cầm chổi lên, xoẹt xoẹt quét sân.Ở gần như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, trướckia Đỗ Kim Hoa cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng lúc này lại thấyphiền phức.Cả ngày nàng đều chỉ chuồn đến chỗ Cố Đình Viễn ở họcđường bên kia, không ít lần làm cho người trong thôn chê cười.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Còn hai bát mì của nàng và Trần Nhị Lang ăn coi như cho đi,coi như bọn họ mua đồ ăn cho nàng và Trần Nhị Lang."A!" Trần Nhị Lang kêu lên một tiếng thảm thiết, nắm chặt mubàn tay, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.Đỗ Kim Hoa sợ đến cả người run lên, tức giận nói: "Hai ngườicác ngươi có thể nghiêm túc một chút không?"Tôn Vô Nương ngượng ngùng mà nắm tay, nói: "Ta, ta khôngphải cố ý." Nàng ấy cảm thấy có chút hưng phấn, tuy rằng trừ đirất nhiều phí tổn, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền!Đỗ Kim Hoa không nói gì, lại nhìn Trần Nhị Lang: "Nhéo conmột chút thì có đau nhiêu đâu? Một đại nhân mà nhảy còn caohơn cả người ta nữa!"Trần Nhị Lang bị oan nhưng không dám nói gì, lại ngồi xuống.Sau cơn phấn khích, mọi người hốt hoảng mà ngồi nhìn đốngtiền ở trên bàn. Kiếm tiền, đây chính là kiếm tiền! Một ngày đãkiếm được hơn trăm văn, mười ngày hơn ngàn văn. Vậy chẳngphải một tháng sẽ kiếm được vài lượng bạc sao? Một năm sẽ lạikiếm được thêm bao nhiêu nữa? Khuôn mặt của hắn đỏ bừng vìphấn khích, trong đầu phiên lên đủ loại tưởng tượng."Đáng tiếc." Tiền Bích Hà đột nhiên cau mày."Ta lại quên mua thịt cho ngày mai rồi."Bởi vì không biết ngày đầu tiên khai trương quầy hàng khôngbiết buôn bán có tốt hãy không. Nếu không tốt, quầy hàng khôngcó khách đến thăm, mọi người lại phải kéo đồ đạc về nhà, tóm lạilà sẽ suy nghĩ biện pháp khác. Vì vậy, nàng ấy đã không vội vàngmua thịt để dùng cho ngày mai."Cơm nước xong ta đi lên trấn!" Tôn Ngũ Nương đứng lên nói:"Xem phụ thân ta có còn thịt không."Có cũng không nhất thiết phải là thịt ngon hay thịt giò, phầnlớn buổi sáng đã bị người ta mua mất rồi. Tiền Bích Hà tính toántrong lòng, nói: "Có thịt gì thì chúng ta sẽ mua thịt đó. Lần này cógia vị nên nấu thịt gì cũng ngon. Chỉ là làm phiềnBảo Nha Nhi phải tính toán lại chi phí cho chúng ta."Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Trần Bảo Âm.Trần Bảo Âm cười cười nói: "Không có phiền phức gì, đến lúcđó muội tính là được."Giá cả không thể xác định tùy tiện được, nếu đắt quá thì ngườita không đến thăm, còn giá rẻ thì nhà mình lại không thể kiếmđược tiền. Trước đây dùng thịt chân giò, Trần Bảo Âm đã tínhtoán chi phí, nếu đổi thành thịt khác, ví dụ như thịt đầu heo, thịtgà vịt, thịt dê, v. v. thì phải tính lại.Tại thời điểm này thì chưa thể tính toán, phải đợi đến khi thịtđược làm ra, kết hợp với mỗi bát mì để xem có thể phục vụ đượcbao nhiêu bát thì sau đó mới đặt giá cho một bát mì."Ăn cơm, ăn cơm." Tôn Ngũ Nương đi ra ngoài: "Đều đói sắplả rồi đúng không? Ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi nói sau."Tiền Bích Hà đi theo vào phòng bếp, bưng cơm và thức ăn ra.Đỗ Kim Hoa cất tiền đi giấu ở nơi người khác không thể nhìnthấy.Trần Bảo Âm đã cất một túi đồ nhỏ vào trong phòng mình từsớm. Đợi đến khi ăn cơm xong, nàng lấy một cái giỏ ra nói: "Mẫuthân, con đi ra ngoài một chuyến.""Thật sự rất kỳ lạ." Đỗ Kim Hoa nói: "Con lấy gì, làm gì thế?"Trần Bảo Âm liền nói: "Chuyện của cô nương chúng con, mẫuthân đừng hỏi."Một câu nói khiến Đỗ Kim Hoa ngứa ngáy tay, vỗ tay nói: "Tathấy là con ngứa da!"Trần Bảo Âm cười hì hì, cầm giỏ bỏ chạy, phương hướng chạylà phía bắc. Đỗ Kim Hoa híp mắt nhìn, mặt trầm xuống, hừ mộttiếng.Tìm Cố Đình Viễn? Nàng không có lá gan đó. Phần lớn là đi tìmCố Thư Dung.Nhưng mà, ai mà không biết nàng và Cố Đình Viễn đã hứa hônchứ? Không biết tránh hiềm nghi!Đỗ Kim Hoa cầm chổi lên, xoẹt xoẹt quét sân.Ở gần như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, trướckia Đỗ Kim Hoa cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng lúc này lại thấyphiền phức.Cả ngày nàng đều chỉ chuồn đến chỗ Cố Đình Viễn ở họcđường bên kia, không ít lần làm cho người trong thôn chê cười.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Còn hai bát mì của nàng và Trần Nhị Lang ăn coi như cho đi,coi như bọn họ mua đồ ăn cho nàng và Trần Nhị Lang."A!" Trần Nhị Lang kêu lên một tiếng thảm thiết, nắm chặt mubàn tay, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.Đỗ Kim Hoa sợ đến cả người run lên, tức giận nói: "Hai ngườicác ngươi có thể nghiêm túc một chút không?"Tôn Vô Nương ngượng ngùng mà nắm tay, nói: "Ta, ta khôngphải cố ý." Nàng ấy cảm thấy có chút hưng phấn, tuy rằng trừ đirất nhiều phí tổn, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền!Đỗ Kim Hoa không nói gì, lại nhìn Trần Nhị Lang: "Nhéo conmột chút thì có đau nhiêu đâu? Một đại nhân mà nhảy còn caohơn cả người ta nữa!"Trần Nhị Lang bị oan nhưng không dám nói gì, lại ngồi xuống.Sau cơn phấn khích, mọi người hốt hoảng mà ngồi nhìn đốngtiền ở trên bàn. Kiếm tiền, đây chính là kiếm tiền! Một ngày đãkiếm được hơn trăm văn, mười ngày hơn ngàn văn. Vậy chẳngphải một tháng sẽ kiếm được vài lượng bạc sao? Một năm sẽ lạikiếm được thêm bao nhiêu nữa? Khuôn mặt của hắn đỏ bừng vìphấn khích, trong đầu phiên lên đủ loại tưởng tượng."Đáng tiếc." Tiền Bích Hà đột nhiên cau mày."Ta lại quên mua thịt cho ngày mai rồi."Bởi vì không biết ngày đầu tiên khai trương quầy hàng khôngbiết buôn bán có tốt hãy không. Nếu không tốt, quầy hàng khôngcó khách đến thăm, mọi người lại phải kéo đồ đạc về nhà, tóm lạilà sẽ suy nghĩ biện pháp khác. Vì vậy, nàng ấy đã không vội vàngmua thịt để dùng cho ngày mai."Cơm nước xong ta đi lên trấn!" Tôn Ngũ Nương đứng lên nói:"Xem phụ thân ta có còn thịt không."Có cũng không nhất thiết phải là thịt ngon hay thịt giò, phầnlớn buổi sáng đã bị người ta mua mất rồi. Tiền Bích Hà tính toántrong lòng, nói: "Có thịt gì thì chúng ta sẽ mua thịt đó. Lần này cógia vị nên nấu thịt gì cũng ngon. Chỉ là làm phiềnBảo Nha Nhi phải tính toán lại chi phí cho chúng ta."Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Trần Bảo Âm.Trần Bảo Âm cười cười nói: "Không có phiền phức gì, đến lúcđó muội tính là được."Giá cả không thể xác định tùy tiện được, nếu đắt quá thì ngườita không đến thăm, còn giá rẻ thì nhà mình lại không thể kiếmđược tiền. Trước đây dùng thịt chân giò, Trần Bảo Âm đã tínhtoán chi phí, nếu đổi thành thịt khác, ví dụ như thịt đầu heo, thịtgà vịt, thịt dê, v. v. thì phải tính lại.Tại thời điểm này thì chưa thể tính toán, phải đợi đến khi thịtđược làm ra, kết hợp với mỗi bát mì để xem có thể phục vụ đượcbao nhiêu bát thì sau đó mới đặt giá cho một bát mì."Ăn cơm, ăn cơm." Tôn Ngũ Nương đi ra ngoài: "Đều đói sắplả rồi đúng không? Ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi nói sau."Tiền Bích Hà đi theo vào phòng bếp, bưng cơm và thức ăn ra.Đỗ Kim Hoa cất tiền đi giấu ở nơi người khác không thể nhìnthấy.Trần Bảo Âm đã cất một túi đồ nhỏ vào trong phòng mình từsớm. Đợi đến khi ăn cơm xong, nàng lấy một cái giỏ ra nói: "Mẫuthân, con đi ra ngoài một chuyến.""Thật sự rất kỳ lạ." Đỗ Kim Hoa nói: "Con lấy gì, làm gì thế?"Trần Bảo Âm liền nói: "Chuyện của cô nương chúng con, mẫuthân đừng hỏi."Một câu nói khiến Đỗ Kim Hoa ngứa ngáy tay, vỗ tay nói: "Tathấy là con ngứa da!"Trần Bảo Âm cười hì hì, cầm giỏ bỏ chạy, phương hướng chạylà phía bắc. Đỗ Kim Hoa híp mắt nhìn, mặt trầm xuống, hừ mộttiếng.Tìm Cố Đình Viễn? Nàng không có lá gan đó. Phần lớn là đi tìmCố Thư Dung.Nhưng mà, ai mà không biết nàng và Cố Đình Viễn đã hứa hônchứ? Không biết tránh hiềm nghi!Đỗ Kim Hoa cầm chổi lên, xoẹt xoẹt quét sân.Ở gần như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, trướckia Đỗ Kim Hoa cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng lúc này lại thấyphiền phức.Cả ngày nàng đều chỉ chuồn đến chỗ Cố Đình Viễn ở họcđường bên kia, không ít lần làm cho người trong thôn chê cười.