Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 264: Thuyết Phục (3)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm lập tức nói: "Chúng ta từ từ làm cho hắn khônglêu lổng nữa, không để cho hắn thoáng một cái lại ra ngoài lôngbông. Hắn nhịn lâu như vậy, người thả hắn ra ngoài một chuyếnthì đã sao."Triệu lão thái thái lập tức vội vàng nói: "Khó khăn lắm nó mớisửa được, lại đụng vào những thứ kia không phải lại trở nên hưhỏng sao?"Đánh bạc là nghiện, thắng tiền hãy thua tiền đều sẽ nghiện,thật khó khăn Triệu Văn Khúc mới có một thời gian không đụngvào, sao có thể lại câu hắn?"Hắn đã sửa được rồi sao?" Trần Bảo Âm nhướng mày: "Nếuhắn sửa được rồi thì vì sao còn muốn đi ra ngoài?"Triệu lão thái thái sửng sốt."Lúc trước hắn không đi, không phải là không muốn đi mà làcó chuyện khác làm cho hắn phân tâm nên mới không đi." TrầnBảo Âm nói.Triệu lão thái thái không chút nghĩ ngợi lập tức nói: "Vậy ngươilại tìm cho nó một việc làm. Còn sao chép sách không?"Lần trước sao chép sách rất có tác dụng, nhốt hắn lâu nhưvậy."Người phải cho hắn khoan khoái thoải mái." Trần Bảo Âm kiênnhẫn nói: "Hắn đã chép sách lâu như vậy, ngài không cho hắnchút ngọt ngào thì hắn muốn hất chân sau."Triệu Văn Khúc không hoàn toàn giống dân cờ bạc. Con bạcthuần khiết, Trần Bảo Âm chưa từng thấy qua. Nhưng mà, vừađánh bạc, lại sắc, suốt ngày ăn chơi đàn đúm không về nhà thìnàng gặp qua không ít.Như Đỗ Kim Hoa mắng nàng, đó gọi là có tiền đốt. Nếu khôngcó chuyện gì để làm thì sẽ tiêu tiền.Nhưng bảo Triệu Văn Khúc làm việc thì cũng phải để cho hắnnghỉ ngơi. Giống như hai ca ca của nàng và tẩu tẩu, mỗi ngày làmviệc vất vả, thỉnh thoảng cũng được nghỉ ngơi để hít thở, cắn hạtdưa, nói chuyện phiếm, tiêu một chút tiền cho bản thân vui vẻ."Sau khi người trở về, bảo hắn đưa một cái lò sưởi tới đây."Trần Bảo Âm nói: "Trong học đường của ta lạnh lẽo, tay bọn nhỏđều bị lạnh, bảo hắn mang bếp và một ít than đến."Triệu lão thái thái vừa nghe, nàng lại muốn đồ, bản năng cũngkhông hài lòng lắm. Cúi mặt, nói: "Nó thậm chí còn không ăncơm, có chịu đến không?"Trần Bảo Âm lập tức nói: "Vậy ngài nói với hắn, chậm nhất làqua tết Nguyên Tiêu, nếu ta còn không đồng ý thì sẽ không cầncon gái nuôi như ta nữa."Ba tháng là đủ rồi.Triệu lão thái thái trừng mắt: "Cái gì?!""Đến lúc đó, chúng ta đổi trò mới." Trần Bảo Âm trấn an nói:"Ký khế thư, người không cần sợ hãi."Trong lòng Triệu lão thái thái giống như mèo cào, không nhịnđược hỏi: "Đổi chiêu mới gì?""Có mấy cái, ta còn chưa nghĩ ra là dùng cái nào." Trần BảoÂm lại nói: "Được rồi, không nói với người nưa, ta phải trở vềnhìn bọn nhỏ."Không nói nhiều với lão thái thái nữa, nàng đứng dậy mở rèmcỏ ra rồi đi ra ngoài.Triệu lão thái thái ở phía sau kêu "này này" cũng không gọiđược người quay lại. Đỗ Kim Hoa liếc bà ta một cái, vừa đắc ývừa khinh miệt: "Có một số người, chỉ có thể sinh ra cái loại hưhỏng. Còn một số người thì lại sinh ra cô nương thanh khiếtthông minh."Bảo Nha Nhi của bà năng lực mạnh! Lão bà tử này tức giậnmuốn chết mà vẫn còn phải quay lại xin ý kiến.Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn bà một cái, đứngdậy rời đi.Đỗ Kim Hoa lớn tiếng nói: "Không tiễn."Triệu gia.Triệu lão thái thái xuống xe ngựa, cố gắng che đi sự tức giậnvà bất bình trên mặt, giả vờ ngu ngơ không biết gì đi tới cửaphòng Triệu Văn Khúc, gõ cửa."Nhi tử." Bà ta chậm rãi nói: "Mẫu thân biết con không muốnmẫu thân không ép con."Trong phòng, Triệu Văn Khúc vừa mới thức dậy sau một giấcngủ. Ngồi ở bên cạnh bàn, rót một ly nước lạnh, nhìn về phíacửa."Nhưng mà, mẫu thân thật sự rất thích nha đầu kia rồi!" Lúcnói lời này, Triệu lão thái thái nắm chặt lòng bàn tay, mới khôngđể cho mình nghiến răng nghiến lợi: "Như vậy, nếu qua năm mới,qua tết Nguyên Tiêu, nha đầu kia còn không đồng ý thì coi nhưthôi!"Triệu Văn Khúc đang uống nước dừng một chút, buông lyxuống: "Thật sao?"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm lập tức nói: "Chúng ta từ từ làm cho hắn khônglêu lổng nữa, không để cho hắn thoáng một cái lại ra ngoài lôngbông. Hắn nhịn lâu như vậy, người thả hắn ra ngoài một chuyếnthì đã sao."Triệu lão thái thái lập tức vội vàng nói: "Khó khăn lắm nó mớisửa được, lại đụng vào những thứ kia không phải lại trở nên hưhỏng sao?"Đánh bạc là nghiện, thắng tiền hãy thua tiền đều sẽ nghiện,thật khó khăn Triệu Văn Khúc mới có một thời gian không đụngvào, sao có thể lại câu hắn?"Hắn đã sửa được rồi sao?" Trần Bảo Âm nhướng mày: "Nếuhắn sửa được rồi thì vì sao còn muốn đi ra ngoài?"Triệu lão thái thái sửng sốt."Lúc trước hắn không đi, không phải là không muốn đi mà làcó chuyện khác làm cho hắn phân tâm nên mới không đi." TrầnBảo Âm nói.Triệu lão thái thái không chút nghĩ ngợi lập tức nói: "Vậy ngươilại tìm cho nó một việc làm. Còn sao chép sách không?"Lần trước sao chép sách rất có tác dụng, nhốt hắn lâu nhưvậy."Người phải cho hắn khoan khoái thoải mái." Trần Bảo Âm kiênnhẫn nói: "Hắn đã chép sách lâu như vậy, ngài không cho hắnchút ngọt ngào thì hắn muốn hất chân sau."Triệu Văn Khúc không hoàn toàn giống dân cờ bạc. Con bạcthuần khiết, Trần Bảo Âm chưa từng thấy qua. Nhưng mà, vừađánh bạc, lại sắc, suốt ngày ăn chơi đàn đúm không về nhà thìnàng gặp qua không ít.Như Đỗ Kim Hoa mắng nàng, đó gọi là có tiền đốt. Nếu khôngcó chuyện gì để làm thì sẽ tiêu tiền.Nhưng bảo Triệu Văn Khúc làm việc thì cũng phải để cho hắnnghỉ ngơi. Giống như hai ca ca của nàng và tẩu tẩu, mỗi ngày làmviệc vất vả, thỉnh thoảng cũng được nghỉ ngơi để hít thở, cắn hạtdưa, nói chuyện phiếm, tiêu một chút tiền cho bản thân vui vẻ."Sau khi người trở về, bảo hắn đưa một cái lò sưởi tới đây."Trần Bảo Âm nói: "Trong học đường của ta lạnh lẽo, tay bọn nhỏđều bị lạnh, bảo hắn mang bếp và một ít than đến."Triệu lão thái thái vừa nghe, nàng lại muốn đồ, bản năng cũngkhông hài lòng lắm. Cúi mặt, nói: "Nó thậm chí còn không ăncơm, có chịu đến không?"Trần Bảo Âm lập tức nói: "Vậy ngài nói với hắn, chậm nhất làqua tết Nguyên Tiêu, nếu ta còn không đồng ý thì sẽ không cầncon gái nuôi như ta nữa."Ba tháng là đủ rồi.Triệu lão thái thái trừng mắt: "Cái gì?!""Đến lúc đó, chúng ta đổi trò mới." Trần Bảo Âm trấn an nói:"Ký khế thư, người không cần sợ hãi."Trong lòng Triệu lão thái thái giống như mèo cào, không nhịnđược hỏi: "Đổi chiêu mới gì?""Có mấy cái, ta còn chưa nghĩ ra là dùng cái nào." Trần BảoÂm lại nói: "Được rồi, không nói với người nưa, ta phải trở vềnhìn bọn nhỏ."Không nói nhiều với lão thái thái nữa, nàng đứng dậy mở rèmcỏ ra rồi đi ra ngoài.Triệu lão thái thái ở phía sau kêu "này này" cũng không gọiđược người quay lại. Đỗ Kim Hoa liếc bà ta một cái, vừa đắc ývừa khinh miệt: "Có một số người, chỉ có thể sinh ra cái loại hưhỏng. Còn một số người thì lại sinh ra cô nương thanh khiếtthông minh."Bảo Nha Nhi của bà năng lực mạnh! Lão bà tử này tức giậnmuốn chết mà vẫn còn phải quay lại xin ý kiến.Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn bà một cái, đứngdậy rời đi.Đỗ Kim Hoa lớn tiếng nói: "Không tiễn."Triệu gia.Triệu lão thái thái xuống xe ngựa, cố gắng che đi sự tức giậnvà bất bình trên mặt, giả vờ ngu ngơ không biết gì đi tới cửaphòng Triệu Văn Khúc, gõ cửa."Nhi tử." Bà ta chậm rãi nói: "Mẫu thân biết con không muốnmẫu thân không ép con."Trong phòng, Triệu Văn Khúc vừa mới thức dậy sau một giấcngủ. Ngồi ở bên cạnh bàn, rót một ly nước lạnh, nhìn về phíacửa."Nhưng mà, mẫu thân thật sự rất thích nha đầu kia rồi!" Lúcnói lời này, Triệu lão thái thái nắm chặt lòng bàn tay, mới khôngđể cho mình nghiến răng nghiến lợi: "Như vậy, nếu qua năm mới,qua tết Nguyên Tiêu, nha đầu kia còn không đồng ý thì coi nhưthôi!"Triệu Văn Khúc đang uống nước dừng một chút, buông lyxuống: "Thật sao?"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm lập tức nói: "Chúng ta từ từ làm cho hắn khônglêu lổng nữa, không để cho hắn thoáng một cái lại ra ngoài lôngbông. Hắn nhịn lâu như vậy, người thả hắn ra ngoài một chuyếnthì đã sao."Triệu lão thái thái lập tức vội vàng nói: "Khó khăn lắm nó mớisửa được, lại đụng vào những thứ kia không phải lại trở nên hưhỏng sao?"Đánh bạc là nghiện, thắng tiền hãy thua tiền đều sẽ nghiện,thật khó khăn Triệu Văn Khúc mới có một thời gian không đụngvào, sao có thể lại câu hắn?"Hắn đã sửa được rồi sao?" Trần Bảo Âm nhướng mày: "Nếuhắn sửa được rồi thì vì sao còn muốn đi ra ngoài?"Triệu lão thái thái sửng sốt."Lúc trước hắn không đi, không phải là không muốn đi mà làcó chuyện khác làm cho hắn phân tâm nên mới không đi." TrầnBảo Âm nói.Triệu lão thái thái không chút nghĩ ngợi lập tức nói: "Vậy ngươilại tìm cho nó một việc làm. Còn sao chép sách không?"Lần trước sao chép sách rất có tác dụng, nhốt hắn lâu nhưvậy."Người phải cho hắn khoan khoái thoải mái." Trần Bảo Âm kiênnhẫn nói: "Hắn đã chép sách lâu như vậy, ngài không cho hắnchút ngọt ngào thì hắn muốn hất chân sau."Triệu Văn Khúc không hoàn toàn giống dân cờ bạc. Con bạcthuần khiết, Trần Bảo Âm chưa từng thấy qua. Nhưng mà, vừađánh bạc, lại sắc, suốt ngày ăn chơi đàn đúm không về nhà thìnàng gặp qua không ít.Như Đỗ Kim Hoa mắng nàng, đó gọi là có tiền đốt. Nếu khôngcó chuyện gì để làm thì sẽ tiêu tiền.Nhưng bảo Triệu Văn Khúc làm việc thì cũng phải để cho hắnnghỉ ngơi. Giống như hai ca ca của nàng và tẩu tẩu, mỗi ngày làmviệc vất vả, thỉnh thoảng cũng được nghỉ ngơi để hít thở, cắn hạtdưa, nói chuyện phiếm, tiêu một chút tiền cho bản thân vui vẻ."Sau khi người trở về, bảo hắn đưa một cái lò sưởi tới đây."Trần Bảo Âm nói: "Trong học đường của ta lạnh lẽo, tay bọn nhỏđều bị lạnh, bảo hắn mang bếp và một ít than đến."Triệu lão thái thái vừa nghe, nàng lại muốn đồ, bản năng cũngkhông hài lòng lắm. Cúi mặt, nói: "Nó thậm chí còn không ăncơm, có chịu đến không?"Trần Bảo Âm lập tức nói: "Vậy ngài nói với hắn, chậm nhất làqua tết Nguyên Tiêu, nếu ta còn không đồng ý thì sẽ không cầncon gái nuôi như ta nữa."Ba tháng là đủ rồi.Triệu lão thái thái trừng mắt: "Cái gì?!""Đến lúc đó, chúng ta đổi trò mới." Trần Bảo Âm trấn an nói:"Ký khế thư, người không cần sợ hãi."Trong lòng Triệu lão thái thái giống như mèo cào, không nhịnđược hỏi: "Đổi chiêu mới gì?""Có mấy cái, ta còn chưa nghĩ ra là dùng cái nào." Trần BảoÂm lại nói: "Được rồi, không nói với người nưa, ta phải trở vềnhìn bọn nhỏ."Không nói nhiều với lão thái thái nữa, nàng đứng dậy mở rèmcỏ ra rồi đi ra ngoài.Triệu lão thái thái ở phía sau kêu "này này" cũng không gọiđược người quay lại. Đỗ Kim Hoa liếc bà ta một cái, vừa đắc ývừa khinh miệt: "Có một số người, chỉ có thể sinh ra cái loại hưhỏng. Còn một số người thì lại sinh ra cô nương thanh khiếtthông minh."Bảo Nha Nhi của bà năng lực mạnh! Lão bà tử này tức giậnmuốn chết mà vẫn còn phải quay lại xin ý kiến.Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn bà một cái, đứngdậy rời đi.Đỗ Kim Hoa lớn tiếng nói: "Không tiễn."Triệu gia.Triệu lão thái thái xuống xe ngựa, cố gắng che đi sự tức giậnvà bất bình trên mặt, giả vờ ngu ngơ không biết gì đi tới cửaphòng Triệu Văn Khúc, gõ cửa."Nhi tử." Bà ta chậm rãi nói: "Mẫu thân biết con không muốnmẫu thân không ép con."Trong phòng, Triệu Văn Khúc vừa mới thức dậy sau một giấcngủ. Ngồi ở bên cạnh bàn, rót một ly nước lạnh, nhìn về phíacửa."Nhưng mà, mẫu thân thật sự rất thích nha đầu kia rồi!" Lúcnói lời này, Triệu lão thái thái nắm chặt lòng bàn tay, mới khôngđể cho mình nghiến răng nghiến lợi: "Như vậy, nếu qua năm mới,qua tết Nguyên Tiêu, nha đầu kia còn không đồng ý thì coi nhưthôi!"Triệu Văn Khúc đang uống nước dừng một chút, buông lyxuống: "Thật sao?"