Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 267: Năm Mới (2)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Tỷ thấy Cố huynh đệ thật không thông minh." Tôn NgũNương ngồi xếp bằng cắn hạt dưa, nói: "Cơ hội kiếm tiền tốt nhưvậy, hắn lại không cần, nói đọc sách. Đang đọc sách gì chứ?Chậm một chốc một lát này thì sao chứ?"Trần Bảo Âm đang viết câu đối trên bàn. Người đến cầu chữquá nhiều, nàng không thể viết xong ngay được nên đã gọi ngườitrở về, viết xong lại đi đưa đi.Nghe đến đây, lông mi nàng rũ xuống, không trả lời.Ngược lại Tiền Bích Hà nói: "Tỷ nhìn Cố huynh đệ chưa chắcđã ngốc nghếch." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Bảo Nha Nhi mộtcái.Tôn Ngũ Nương nhất thời còn chưa nghĩ rõ ràng, đợi Tiền BíchHà nháy mắt, nàng ấy bỗng nhiên mở to hai mắt, chợt nhận ranói: "Ai da!" Nàng ấy vỗ đùi một cái: "Cố huynh đệ thật rất thú vịnha!"Trần Bảo Âm cúi đầu, khẽ rít một tiếng, không nói gì.Người nọ, có thể phỏng đoán tâm ý của người khác.Sắp Tết rồi, gia đình phải chuẩn bị màn thầu, bánh bao, thịtviên để ăn Tết. Tôn Ngũ Nương chưa bao giờ làm việc, bắt đầucũng rất phiền toái nên không để cho nàng ấy làm. Đỗ Kim Hoavà Tiền Bích Hà thì nhào bột cán vỏ để làm bánh bao.Đỗ Kim Hoa cán bột mỏng, lúc này cúi đầu không nói mộttiếng. Tôn Ngũ Nương liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười nói:"Mẫu thân, người hài lòng hay là không hài lòng?"Cố huynh đệ là người tốt như vậy, mặt mẹ chồng cũng khônglộ ra vẻ tươi cười. Nàng ấy không thể nhịn được!Đỗ Kim Hoa ngước mắt lên, tức giận nói: "Nhàn rỗi không cóviệc gì làm à? Cho gà ăn đi!"Tôn Ngũ Nương vỗ vỗ tay, luống cuống xuống giường: "Vâng!"Không phải là cho gà ăn thôi sao? Công việc nhẹ nhàng.Đỗ Kim Hoa một lần nữa cúi đầu xuống, cán bột, khóe miệngmím lại, nhìn không vui vẻ lắm. Tiền Bích Hà ở đối diện bà, ngướcmắt thật cẩn thận liếc mắt một cái, không dám lên tiếng.Lúc này mẹ chồng không vui. Tiền Bích Hà nhìn thoáng quabên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, không giống như vì Bảo Nha Nhi.Vậy thì tại sao?Suy nghĩ của Đỗ Kim Hoa đã bay xa, nhưng đôi tay làm việcnhà đã mấy chục năm, đang nhào bột một cách chính xác, khônghề sai sót.Bây giờ bà đang nghĩ gì vậy? Bà nhớ đến Lâm Lang. Trước kiamỗi khi đến Tết, đều là Lâm Lang dẫn bọn nhỏ chơi, chơi một lát,bà sợ nàng mệt nên đã gọi vào trong nhà ngồi, pha nước đườngđỏ cho nàng uống, bảo nàng cắn hạt dưa.Nhớ tới những thứ này, dáng vẻ cười tủm tỉm của đứa nhỏ kiađã in ở trong đầu làm cho Đỗ Kim Hoa cảm thấy khó chịu tronglòng. Cũng không biết bây giờ nàng sẽ như thế nào? Ở kinhthành sống tốt không?Đó là nhà của nàng, chắc là không đến mức quá kém? Thếnhưng, nghĩ đến ngày Bảo Nha Nhi trở về, Vương mama tác oaitác quái, Đỗ Kim Hoa lập tức cảm thấy Hầu phủ là một đầm nước,ở nơi đó cũng không dễ sống qua ngày.Khác với Đỗ Kim Hoa lo lắng, cuộc sống của Từ Lâm Lang ởHầu phủ không tồi.Nàng là thiên kim thật, chui ra từ trong bụng Hầu phu nhân,lại ở nông thôn chịu mười mấy năm khổ sở. Hầu phu nhânthương tiếc nàng, cũng không để cho người ta bỏ bê nàng. Màbản thân nàng, cũng khác với tính cách của Trần Bảo Âm, nàngkhiêm tốn cẩn thận, lanh lợi khéo léo, từ trên xuống dưới đều rấttốt. Không ai nói xấu nàng, cũng không ai ngáng chân nàng.Chỉ có điều, Từ Lâm Lang cũng nhớ tới những ngày ở Trần gia.Ở Hầu phủ chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nhàm chán một chút.Ở nông thôn, nàng đứng ở đâu cũng có thể nghe thấy nhữngđiều thú vị. Ở Hầu phủ, mỗi người đều kín như bưng, giống nhưdùng một vẻ ngoài xinh đẹp bao lấy, lời nói chú ý, hành vi cẩnthận.Nhưng Từ Lâm Lang biết, không ai thật sự chú ý đến điều này,sau lưng luôn nói xấu người khác. Nhưng đó là sau lưng, đóngcửa lại rồi nói với những người gần gũi với mình. Từ Lâm Lang thìsao? Nàng trở về nửa chừng, không có ai gần gũi.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Tỷ thấy Cố huynh đệ thật không thông minh." Tôn NgũNương ngồi xếp bằng cắn hạt dưa, nói: "Cơ hội kiếm tiền tốt nhưvậy, hắn lại không cần, nói đọc sách. Đang đọc sách gì chứ?Chậm một chốc một lát này thì sao chứ?"Trần Bảo Âm đang viết câu đối trên bàn. Người đến cầu chữquá nhiều, nàng không thể viết xong ngay được nên đã gọi ngườitrở về, viết xong lại đi đưa đi.Nghe đến đây, lông mi nàng rũ xuống, không trả lời.Ngược lại Tiền Bích Hà nói: "Tỷ nhìn Cố huynh đệ chưa chắcđã ngốc nghếch." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Bảo Nha Nhi mộtcái.Tôn Ngũ Nương nhất thời còn chưa nghĩ rõ ràng, đợi Tiền BíchHà nháy mắt, nàng ấy bỗng nhiên mở to hai mắt, chợt nhận ranói: "Ai da!" Nàng ấy vỗ đùi một cái: "Cố huynh đệ thật rất thú vịnha!"Trần Bảo Âm cúi đầu, khẽ rít một tiếng, không nói gì.Người nọ, có thể phỏng đoán tâm ý của người khác.Sắp Tết rồi, gia đình phải chuẩn bị màn thầu, bánh bao, thịtviên để ăn Tết. Tôn Ngũ Nương chưa bao giờ làm việc, bắt đầucũng rất phiền toái nên không để cho nàng ấy làm. Đỗ Kim Hoavà Tiền Bích Hà thì nhào bột cán vỏ để làm bánh bao.Đỗ Kim Hoa cán bột mỏng, lúc này cúi đầu không nói mộttiếng. Tôn Ngũ Nương liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười nói:"Mẫu thân, người hài lòng hay là không hài lòng?"Cố huynh đệ là người tốt như vậy, mặt mẹ chồng cũng khônglộ ra vẻ tươi cười. Nàng ấy không thể nhịn được!Đỗ Kim Hoa ngước mắt lên, tức giận nói: "Nhàn rỗi không cóviệc gì làm à? Cho gà ăn đi!"Tôn Ngũ Nương vỗ vỗ tay, luống cuống xuống giường: "Vâng!"Không phải là cho gà ăn thôi sao? Công việc nhẹ nhàng.Đỗ Kim Hoa một lần nữa cúi đầu xuống, cán bột, khóe miệngmím lại, nhìn không vui vẻ lắm. Tiền Bích Hà ở đối diện bà, ngướcmắt thật cẩn thận liếc mắt một cái, không dám lên tiếng.Lúc này mẹ chồng không vui. Tiền Bích Hà nhìn thoáng quabên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, không giống như vì Bảo Nha Nhi.Vậy thì tại sao?Suy nghĩ của Đỗ Kim Hoa đã bay xa, nhưng đôi tay làm việcnhà đã mấy chục năm, đang nhào bột một cách chính xác, khônghề sai sót.Bây giờ bà đang nghĩ gì vậy? Bà nhớ đến Lâm Lang. Trước kiamỗi khi đến Tết, đều là Lâm Lang dẫn bọn nhỏ chơi, chơi một lát,bà sợ nàng mệt nên đã gọi vào trong nhà ngồi, pha nước đườngđỏ cho nàng uống, bảo nàng cắn hạt dưa.Nhớ tới những thứ này, dáng vẻ cười tủm tỉm của đứa nhỏ kiađã in ở trong đầu làm cho Đỗ Kim Hoa cảm thấy khó chịu tronglòng. Cũng không biết bây giờ nàng sẽ như thế nào? Ở kinhthành sống tốt không?Đó là nhà của nàng, chắc là không đến mức quá kém? Thếnhưng, nghĩ đến ngày Bảo Nha Nhi trở về, Vương mama tác oaitác quái, Đỗ Kim Hoa lập tức cảm thấy Hầu phủ là một đầm nước,ở nơi đó cũng không dễ sống qua ngày.Khác với Đỗ Kim Hoa lo lắng, cuộc sống của Từ Lâm Lang ởHầu phủ không tồi.Nàng là thiên kim thật, chui ra từ trong bụng Hầu phu nhân,lại ở nông thôn chịu mười mấy năm khổ sở. Hầu phu nhânthương tiếc nàng, cũng không để cho người ta bỏ bê nàng. Màbản thân nàng, cũng khác với tính cách của Trần Bảo Âm, nàngkhiêm tốn cẩn thận, lanh lợi khéo léo, từ trên xuống dưới đều rấttốt. Không ai nói xấu nàng, cũng không ai ngáng chân nàng.Chỉ có điều, Từ Lâm Lang cũng nhớ tới những ngày ở Trần gia.Ở Hầu phủ chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nhàm chán một chút.Ở nông thôn, nàng đứng ở đâu cũng có thể nghe thấy nhữngđiều thú vị. Ở Hầu phủ, mỗi người đều kín như bưng, giống nhưdùng một vẻ ngoài xinh đẹp bao lấy, lời nói chú ý, hành vi cẩnthận.Nhưng Từ Lâm Lang biết, không ai thật sự chú ý đến điều này,sau lưng luôn nói xấu người khác. Nhưng đó là sau lưng, đóngcửa lại rồi nói với những người gần gũi với mình. Từ Lâm Lang thìsao? Nàng trở về nửa chừng, không có ai gần gũi.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Tỷ thấy Cố huynh đệ thật không thông minh." Tôn NgũNương ngồi xếp bằng cắn hạt dưa, nói: "Cơ hội kiếm tiền tốt nhưvậy, hắn lại không cần, nói đọc sách. Đang đọc sách gì chứ?Chậm một chốc một lát này thì sao chứ?"Trần Bảo Âm đang viết câu đối trên bàn. Người đến cầu chữquá nhiều, nàng không thể viết xong ngay được nên đã gọi ngườitrở về, viết xong lại đi đưa đi.Nghe đến đây, lông mi nàng rũ xuống, không trả lời.Ngược lại Tiền Bích Hà nói: "Tỷ nhìn Cố huynh đệ chưa chắcđã ngốc nghếch." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Bảo Nha Nhi mộtcái.Tôn Ngũ Nương nhất thời còn chưa nghĩ rõ ràng, đợi Tiền BíchHà nháy mắt, nàng ấy bỗng nhiên mở to hai mắt, chợt nhận ranói: "Ai da!" Nàng ấy vỗ đùi một cái: "Cố huynh đệ thật rất thú vịnha!"Trần Bảo Âm cúi đầu, khẽ rít một tiếng, không nói gì.Người nọ, có thể phỏng đoán tâm ý của người khác.Sắp Tết rồi, gia đình phải chuẩn bị màn thầu, bánh bao, thịtviên để ăn Tết. Tôn Ngũ Nương chưa bao giờ làm việc, bắt đầucũng rất phiền toái nên không để cho nàng ấy làm. Đỗ Kim Hoavà Tiền Bích Hà thì nhào bột cán vỏ để làm bánh bao.Đỗ Kim Hoa cán bột mỏng, lúc này cúi đầu không nói mộttiếng. Tôn Ngũ Nương liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười nói:"Mẫu thân, người hài lòng hay là không hài lòng?"Cố huynh đệ là người tốt như vậy, mặt mẹ chồng cũng khônglộ ra vẻ tươi cười. Nàng ấy không thể nhịn được!Đỗ Kim Hoa ngước mắt lên, tức giận nói: "Nhàn rỗi không cóviệc gì làm à? Cho gà ăn đi!"Tôn Ngũ Nương vỗ vỗ tay, luống cuống xuống giường: "Vâng!"Không phải là cho gà ăn thôi sao? Công việc nhẹ nhàng.Đỗ Kim Hoa một lần nữa cúi đầu xuống, cán bột, khóe miệngmím lại, nhìn không vui vẻ lắm. Tiền Bích Hà ở đối diện bà, ngướcmắt thật cẩn thận liếc mắt một cái, không dám lên tiếng.Lúc này mẹ chồng không vui. Tiền Bích Hà nhìn thoáng quabên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, không giống như vì Bảo Nha Nhi.Vậy thì tại sao?Suy nghĩ của Đỗ Kim Hoa đã bay xa, nhưng đôi tay làm việcnhà đã mấy chục năm, đang nhào bột một cách chính xác, khônghề sai sót.Bây giờ bà đang nghĩ gì vậy? Bà nhớ đến Lâm Lang. Trước kiamỗi khi đến Tết, đều là Lâm Lang dẫn bọn nhỏ chơi, chơi một lát,bà sợ nàng mệt nên đã gọi vào trong nhà ngồi, pha nước đườngđỏ cho nàng uống, bảo nàng cắn hạt dưa.Nhớ tới những thứ này, dáng vẻ cười tủm tỉm của đứa nhỏ kiađã in ở trong đầu làm cho Đỗ Kim Hoa cảm thấy khó chịu tronglòng. Cũng không biết bây giờ nàng sẽ như thế nào? Ở kinhthành sống tốt không?Đó là nhà của nàng, chắc là không đến mức quá kém? Thếnhưng, nghĩ đến ngày Bảo Nha Nhi trở về, Vương mama tác oaitác quái, Đỗ Kim Hoa lập tức cảm thấy Hầu phủ là một đầm nước,ở nơi đó cũng không dễ sống qua ngày.Khác với Đỗ Kim Hoa lo lắng, cuộc sống của Từ Lâm Lang ởHầu phủ không tồi.Nàng là thiên kim thật, chui ra từ trong bụng Hầu phu nhân,lại ở nông thôn chịu mười mấy năm khổ sở. Hầu phu nhânthương tiếc nàng, cũng không để cho người ta bỏ bê nàng. Màbản thân nàng, cũng khác với tính cách của Trần Bảo Âm, nàngkhiêm tốn cẩn thận, lanh lợi khéo léo, từ trên xuống dưới đều rấttốt. Không ai nói xấu nàng, cũng không ai ngáng chân nàng.Chỉ có điều, Từ Lâm Lang cũng nhớ tới những ngày ở Trần gia.Ở Hầu phủ chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nhàm chán một chút.Ở nông thôn, nàng đứng ở đâu cũng có thể nghe thấy nhữngđiều thú vị. Ở Hầu phủ, mỗi người đều kín như bưng, giống nhưdùng một vẻ ngoài xinh đẹp bao lấy, lời nói chú ý, hành vi cẩnthận.Nhưng Từ Lâm Lang biết, không ai thật sự chú ý đến điều này,sau lưng luôn nói xấu người khác. Nhưng đó là sau lưng, đóngcửa lại rồi nói với những người gần gũi với mình. Từ Lâm Lang thìsao? Nàng trở về nửa chừng, không có ai gần gũi.

Chương 267: Năm Mới (2)