Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 280: Phóng Thoại (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng ấy mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía phòng bên cạnh. AViễn đã làm cái gì vậy?!"Nàng tới rồi." Cố Đình Viễn đi ra, thấy Trần Bảo Âm, gươngmặt vốn lạnh nhạt nay lại nở nụ cười.Còn cười! Cười cái gì mà cười? Biết nàng sẽ đến tìm hắn nênhắn cố ý phải không?Trong đầu Trần Bảo Âm bị sự tức giận bao trùm lấy, nàngkhông thèm nhìn Cố Thư Dung mà túm lấy Cố Đình Viễn đi ra saunhà.Sau nhà không có người, vừa trống trải lại vừa yên tĩnh.Nàng mạnh mẽ áp sát hắn vào bức tường: "Ngươi..."Hai mắt nàng như phun ra lửa, hung tợn trừng mắt nhìn hắn:"Giải thích đi!"Nếu giải thích không làm nàng hài lòng thì việc này chưa xongđâu!Cố Đình Viễn bị đè trên vách tường, vẻ mặt không hề bối rốichút nào, cũng không hề xấu hổ. Trong mắt hắn lóe sáng, dườngnhư hắn đang thấy rất vui vẻ."Là lỗi của ta." Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói dịu dàng.Trần Bảo Âm trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là lỗi củangươi!" Nếu không thì sao? Hắn còn cảm thấy mình rất vô tội hả?Nàng căm tức nhìn hắn, quát: "Vì sao lại trêu đùa ta?"Cố Đình Viễn không dám nói, đây không phải là trêu đùa, tuyrằng ý định ban đầu của hắn không phải như thế nhưng thật sựcứ để nàng làm thế này thì không ra dáng lắm, nên hắn bènxuống nước trước: "Tại hạ muốn trực tiếp chân thành xin lỗi Trầntiểu thư."Xin lỗi trực tiếp? Phải rồi, để nàng tức giận đến tìm hắn, chínhlà mục đích của hắn."Ta mới đi bao lâu..." Trần Bảo Âm vẫn trừng mắt nhìn hắn:"Mà ngươi đã viết ra được một quyển sách?"Đó là điều bất khả thi. Hắn hẳn đã viết cuốn sách này từ lâulắm rồi, nhiều nhất là vài trang sau khi nàng đi.Nhưng những trang sau là gì chứ? Là phần còn lại của "TamTự Kinh"!Hắn vốn muốn dùng "thoại bản" như vậy để trêu chọc nàng!Bị nàng hung tợn trừng mắt, Cố Đình Viễn không nhịn đượcnhếch môi. Nàng đang nhìn chăm chú hắn, trong mắt chỉ có mộtmình hắn."Không đúng." Hắn nhẹ giọng nói: "Nhưng đây là lỗi của ta."Trước cửa phòng, vẻ mặt Cố Thư Dung tràn ngập lo lắng, nắmchặt hai tay đi tới đi lui.Chỉ nghe tiếng "thùm thụp" trầm đục phát ra từ phía sau nhà,nghe như là tiếng đấm.Đánh người à?!Nàng ấy cả kinh trừng to mắt, là ai đánh ai vậy?Chắc A Viễn sẽ không đánh người đâu, nếu Bảo Âm bị đánh thìcũng sẽ không im lặng như vậy, vậy thì Bảo Âm đang đánh A Viễnsao?Nàng ấy đứng bất động, cẩn thận nghe lại, âm thanh "thùmthụp" như tiếng trống, nặng nề dồn dập, nghe thấy vậy tronglòng nàng ấy cũng sốt ruột theo."A Viễn!" Cố Thư Dung nhịn không được sốt ruột lên tiếng:"Đệ đừng chọc giận Trần tiểu thư!"Bảo Âm là một cô nương tốt, tiếp xúc lâu như vậy Cố ThưDung biết rất rõ tính tình của nàng. Nếu để nàng tức giận đếnmức đánh người thì nhất định là A Viễn đã làm gì đó.Nàng ấy gấp gáp đến mức không chịu được, A Viễn cũng thậtlà, chọc cho người ta nổi giận đùng đùng, còn không dỗ dành chotốt mà đang muốn làm cái gì đây?Nàng ấy vừa dứt lời không lâu, tiếng đấm đã dừng lại.Hai người trước sau đi ra.Mặt Trần Bảo Âm đỏ lên, mặt đệ đệ nàng ấy cũng đỏ bừng.Cố Thư Dung cả kinh ngây ngốc tại chỗ, trong đầu chỉ còn lạimột ý nghĩ, cơ thể nàng ấy lảo đảo, không khỏi che ngực mìnhlại."Bảo Âm..." Nàng ấy gọi nàng.Trần Bảo Âm dừng bước, nhìn về phía nàng ấy chào: "Cố tỷtỷ." Rồi nàng mím môi, xoay người rời đi.Cố Thư Dung lo lắng nhìn bóng lưng nàng, muốn gọi nàng lạinhưng lại không biết nên nói gì. Đợi đến khi người ta đi xa, mớiquay đầu đánh vào người Cố Đình Viễn: "Tên khốn kiếp!"Cố Đình Viễn không dám động đậy, chỉ kêu lên: "Tỷ tỷ."Cố Thư Dung giơ tay, còn muốn đánh hắn nhưng lại nhìn xungquanh một lượt, túm lấy y phục hắn kéo vào trong phòng.Vào phòng, nàng ấy mới hạ giọng nói: "Đệ bắt nạt cô nươngnhà người ta?!"Cố Đình Viễn sửng sốt: "Cái gì?""Không, không có." Ngay sau đó hắn xua tay
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng ấy mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía phòng bên cạnh. AViễn đã làm cái gì vậy?!"Nàng tới rồi." Cố Đình Viễn đi ra, thấy Trần Bảo Âm, gươngmặt vốn lạnh nhạt nay lại nở nụ cười.Còn cười! Cười cái gì mà cười? Biết nàng sẽ đến tìm hắn nênhắn cố ý phải không?Trong đầu Trần Bảo Âm bị sự tức giận bao trùm lấy, nàngkhông thèm nhìn Cố Thư Dung mà túm lấy Cố Đình Viễn đi ra saunhà.Sau nhà không có người, vừa trống trải lại vừa yên tĩnh.Nàng mạnh mẽ áp sát hắn vào bức tường: "Ngươi..."Hai mắt nàng như phun ra lửa, hung tợn trừng mắt nhìn hắn:"Giải thích đi!"Nếu giải thích không làm nàng hài lòng thì việc này chưa xongđâu!Cố Đình Viễn bị đè trên vách tường, vẻ mặt không hề bối rốichút nào, cũng không hề xấu hổ. Trong mắt hắn lóe sáng, dườngnhư hắn đang thấy rất vui vẻ."Là lỗi của ta." Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói dịu dàng.Trần Bảo Âm trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là lỗi củangươi!" Nếu không thì sao? Hắn còn cảm thấy mình rất vô tội hả?Nàng căm tức nhìn hắn, quát: "Vì sao lại trêu đùa ta?"Cố Đình Viễn không dám nói, đây không phải là trêu đùa, tuyrằng ý định ban đầu của hắn không phải như thế nhưng thật sựcứ để nàng làm thế này thì không ra dáng lắm, nên hắn bènxuống nước trước: "Tại hạ muốn trực tiếp chân thành xin lỗi Trầntiểu thư."Xin lỗi trực tiếp? Phải rồi, để nàng tức giận đến tìm hắn, chínhlà mục đích của hắn."Ta mới đi bao lâu..." Trần Bảo Âm vẫn trừng mắt nhìn hắn:"Mà ngươi đã viết ra được một quyển sách?"Đó là điều bất khả thi. Hắn hẳn đã viết cuốn sách này từ lâulắm rồi, nhiều nhất là vài trang sau khi nàng đi.Nhưng những trang sau là gì chứ? Là phần còn lại của "TamTự Kinh"!Hắn vốn muốn dùng "thoại bản" như vậy để trêu chọc nàng!Bị nàng hung tợn trừng mắt, Cố Đình Viễn không nhịn đượcnhếch môi. Nàng đang nhìn chăm chú hắn, trong mắt chỉ có mộtmình hắn."Không đúng." Hắn nhẹ giọng nói: "Nhưng đây là lỗi của ta."Trước cửa phòng, vẻ mặt Cố Thư Dung tràn ngập lo lắng, nắmchặt hai tay đi tới đi lui.Chỉ nghe tiếng "thùm thụp" trầm đục phát ra từ phía sau nhà,nghe như là tiếng đấm.Đánh người à?!Nàng ấy cả kinh trừng to mắt, là ai đánh ai vậy?Chắc A Viễn sẽ không đánh người đâu, nếu Bảo Âm bị đánh thìcũng sẽ không im lặng như vậy, vậy thì Bảo Âm đang đánh A Viễnsao?Nàng ấy đứng bất động, cẩn thận nghe lại, âm thanh "thùmthụp" như tiếng trống, nặng nề dồn dập, nghe thấy vậy tronglòng nàng ấy cũng sốt ruột theo."A Viễn!" Cố Thư Dung nhịn không được sốt ruột lên tiếng:"Đệ đừng chọc giận Trần tiểu thư!"Bảo Âm là một cô nương tốt, tiếp xúc lâu như vậy Cố ThưDung biết rất rõ tính tình của nàng. Nếu để nàng tức giận đếnmức đánh người thì nhất định là A Viễn đã làm gì đó.Nàng ấy gấp gáp đến mức không chịu được, A Viễn cũng thậtlà, chọc cho người ta nổi giận đùng đùng, còn không dỗ dành chotốt mà đang muốn làm cái gì đây?Nàng ấy vừa dứt lời không lâu, tiếng đấm đã dừng lại.Hai người trước sau đi ra.Mặt Trần Bảo Âm đỏ lên, mặt đệ đệ nàng ấy cũng đỏ bừng.Cố Thư Dung cả kinh ngây ngốc tại chỗ, trong đầu chỉ còn lạimột ý nghĩ, cơ thể nàng ấy lảo đảo, không khỏi che ngực mìnhlại."Bảo Âm..." Nàng ấy gọi nàng.Trần Bảo Âm dừng bước, nhìn về phía nàng ấy chào: "Cố tỷtỷ." Rồi nàng mím môi, xoay người rời đi.Cố Thư Dung lo lắng nhìn bóng lưng nàng, muốn gọi nàng lạinhưng lại không biết nên nói gì. Đợi đến khi người ta đi xa, mớiquay đầu đánh vào người Cố Đình Viễn: "Tên khốn kiếp!"Cố Đình Viễn không dám động đậy, chỉ kêu lên: "Tỷ tỷ."Cố Thư Dung giơ tay, còn muốn đánh hắn nhưng lại nhìn xungquanh một lượt, túm lấy y phục hắn kéo vào trong phòng.Vào phòng, nàng ấy mới hạ giọng nói: "Đệ bắt nạt cô nươngnhà người ta?!"Cố Đình Viễn sửng sốt: "Cái gì?""Không, không có." Ngay sau đó hắn xua tay
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng ấy mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía phòng bên cạnh. AViễn đã làm cái gì vậy?!"Nàng tới rồi." Cố Đình Viễn đi ra, thấy Trần Bảo Âm, gươngmặt vốn lạnh nhạt nay lại nở nụ cười.Còn cười! Cười cái gì mà cười? Biết nàng sẽ đến tìm hắn nênhắn cố ý phải không?Trong đầu Trần Bảo Âm bị sự tức giận bao trùm lấy, nàngkhông thèm nhìn Cố Thư Dung mà túm lấy Cố Đình Viễn đi ra saunhà.Sau nhà không có người, vừa trống trải lại vừa yên tĩnh.Nàng mạnh mẽ áp sát hắn vào bức tường: "Ngươi..."Hai mắt nàng như phun ra lửa, hung tợn trừng mắt nhìn hắn:"Giải thích đi!"Nếu giải thích không làm nàng hài lòng thì việc này chưa xongđâu!Cố Đình Viễn bị đè trên vách tường, vẻ mặt không hề bối rốichút nào, cũng không hề xấu hổ. Trong mắt hắn lóe sáng, dườngnhư hắn đang thấy rất vui vẻ."Là lỗi của ta." Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói dịu dàng.Trần Bảo Âm trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là lỗi củangươi!" Nếu không thì sao? Hắn còn cảm thấy mình rất vô tội hả?Nàng căm tức nhìn hắn, quát: "Vì sao lại trêu đùa ta?"Cố Đình Viễn không dám nói, đây không phải là trêu đùa, tuyrằng ý định ban đầu của hắn không phải như thế nhưng thật sựcứ để nàng làm thế này thì không ra dáng lắm, nên hắn bènxuống nước trước: "Tại hạ muốn trực tiếp chân thành xin lỗi Trầntiểu thư."Xin lỗi trực tiếp? Phải rồi, để nàng tức giận đến tìm hắn, chínhlà mục đích của hắn."Ta mới đi bao lâu..." Trần Bảo Âm vẫn trừng mắt nhìn hắn:"Mà ngươi đã viết ra được một quyển sách?"Đó là điều bất khả thi. Hắn hẳn đã viết cuốn sách này từ lâulắm rồi, nhiều nhất là vài trang sau khi nàng đi.Nhưng những trang sau là gì chứ? Là phần còn lại của "TamTự Kinh"!Hắn vốn muốn dùng "thoại bản" như vậy để trêu chọc nàng!Bị nàng hung tợn trừng mắt, Cố Đình Viễn không nhịn đượcnhếch môi. Nàng đang nhìn chăm chú hắn, trong mắt chỉ có mộtmình hắn."Không đúng." Hắn nhẹ giọng nói: "Nhưng đây là lỗi của ta."Trước cửa phòng, vẻ mặt Cố Thư Dung tràn ngập lo lắng, nắmchặt hai tay đi tới đi lui.Chỉ nghe tiếng "thùm thụp" trầm đục phát ra từ phía sau nhà,nghe như là tiếng đấm.Đánh người à?!Nàng ấy cả kinh trừng to mắt, là ai đánh ai vậy?Chắc A Viễn sẽ không đánh người đâu, nếu Bảo Âm bị đánh thìcũng sẽ không im lặng như vậy, vậy thì Bảo Âm đang đánh A Viễnsao?Nàng ấy đứng bất động, cẩn thận nghe lại, âm thanh "thùmthụp" như tiếng trống, nặng nề dồn dập, nghe thấy vậy tronglòng nàng ấy cũng sốt ruột theo."A Viễn!" Cố Thư Dung nhịn không được sốt ruột lên tiếng:"Đệ đừng chọc giận Trần tiểu thư!"Bảo Âm là một cô nương tốt, tiếp xúc lâu như vậy Cố ThưDung biết rất rõ tính tình của nàng. Nếu để nàng tức giận đếnmức đánh người thì nhất định là A Viễn đã làm gì đó.Nàng ấy gấp gáp đến mức không chịu được, A Viễn cũng thậtlà, chọc cho người ta nổi giận đùng đùng, còn không dỗ dành chotốt mà đang muốn làm cái gì đây?Nàng ấy vừa dứt lời không lâu, tiếng đấm đã dừng lại.Hai người trước sau đi ra.Mặt Trần Bảo Âm đỏ lên, mặt đệ đệ nàng ấy cũng đỏ bừng.Cố Thư Dung cả kinh ngây ngốc tại chỗ, trong đầu chỉ còn lạimột ý nghĩ, cơ thể nàng ấy lảo đảo, không khỏi che ngực mìnhlại."Bảo Âm..." Nàng ấy gọi nàng.Trần Bảo Âm dừng bước, nhìn về phía nàng ấy chào: "Cố tỷtỷ." Rồi nàng mím môi, xoay người rời đi.Cố Thư Dung lo lắng nhìn bóng lưng nàng, muốn gọi nàng lạinhưng lại không biết nên nói gì. Đợi đến khi người ta đi xa, mớiquay đầu đánh vào người Cố Đình Viễn: "Tên khốn kiếp!"Cố Đình Viễn không dám động đậy, chỉ kêu lên: "Tỷ tỷ."Cố Thư Dung giơ tay, còn muốn đánh hắn nhưng lại nhìn xungquanh một lượt, túm lấy y phục hắn kéo vào trong phòng.Vào phòng, nàng ấy mới hạ giọng nói: "Đệ bắt nạt cô nươngnhà người ta?!"Cố Đình Viễn sửng sốt: "Cái gì?""Không, không có." Ngay sau đó hắn xua tay