Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 281: Phóng Thoại (2)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Chỉ là để nàng đánh hắn một trận, cũng không, không tính làbắt nạt chứ?"Vậy đệ đỏ mặt cái gì?" Cố Thư Dung trừng hắn: "Mặt Bảo Âmcũng đỏ!"Chắc không phải là đánh hắn nên mệt chứ? A, cũng chưa chắckhông có khả năng. Cố Thư Dung lại hỏi: "Sao đệ lại chọc giậnngười ta?"Ánh mắt Cố Đình Viễn nhẹ lại: "Đệ..."Trong đầu hắn chỉ có hình ảnh lúc nàng đánh hắn, ánh mắtnàng sáng quắc tỏa sáng, cực kỳ hăng hái, giống như một đámlửa vậy."Bốp, bốp!" Cố Thư Dung lại đánh hắn hai cái, nói: "Đệ, đệ đểta nói tốt về đệ một chút thì chết sao!"Vốn tưởng rằng đệ đệ của mình ít ra vẫn là một người thànhthật, nàng ấy luôn luôn rất kiêu ngạo, nói đệ đệ nàng ấy vừa cótài vừa có sức. Không ngờ, không ngờ... Tức chết nàng ấy mất!"Lần này đệ muốn đền bù cho người ta như thế nào?" Cố ThưDung không nghĩ ra cách nào khác, bèn ngồi bên cạnh bàn rồi vỗxuống bàn.Cố Đình Viễn đã lấy lại tinh thần, biết tỷ tỷ hiểu lầm, hắn thấycó chút áy náy, vội giải thích rằng: "Cuốn sách lần trước của đệ,nàng ấy không thích nên đệ viết thêm một quyển cho nàng ấy."Vậy sao? Chỉ vì vậy mà Bảo Âm tức giận xông tới đánh người?Cố Thư Dung nửa tin nửa ngờ, đành phải nói: "Vậy đệ viết chotốt, đừng chọc giận người ta nữa.""Vâng." Cố Đình Viễn gật đầu.Trần Bảo Âm về đến nhà."Đã về rồi đó hả?" Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng: "Cóchuyện gì xảy ra vậy?"Lúc quay về gió tấp vào mặt giúp Trần Bảo Âm tỉnh táo lại, lắcđầu: "Không có gì.""Con lừa ai thế?" Đỗ Kim Hoa còn lâu mới tin: "Con nổi giậnđùng đùng chạy ra ngoài như vậy, không có gì mới lạ! Con cứ từtừ nói cho nương biết."Trần Bảo Âm giậm chân nói: "Hắn chọc con tức giận! Con điđánh hắn một trận! Được chưa?"Nhất định phải hỏi cho ra mới chịu!"Con còn đánh người à?" Đỗ Kim Hoa nhướng mày, ngạc nhiênquan sát nàng: "Không để người khác nhìn thấy chứ?"Phản ứng kiểu gì đây? Trần Bảo Âm hơi ngạc nhiên, chẳng lẽkhông ai nhìn thấy thì không sao à? Nghĩ vậy, nàng lắc đầu:"Không có." Sao nàng lại để người ta nhìn thấy mình đánh ngườichứ?"Coi như con còn biết suy nghĩ." Chỉ nghe Đỗ Kim Hoa nói vậy,bà không hỏi nữa, xoay người đi ra ngoài.Khuê nữ không chịu thiệt là được, cái khác thì không sao. Vềphần khác, chuyện của người trẻ tuổi, bà cũng không cần hỏi rõràng như vậy.Bảo Nha Nhi không giống với những hài tử khác. Trong lòngnàng có tính toán, nhưng vẫn không được lỗ mãng.Ra khỏi phòng khuê nữ, bà đi thẳng vào phòng đứa con traithứ hai: "Thứ tức!""Có chuyện gì vậy, nương?" Tôn Ngũ Nương đang nằm trêngiường ăn táo, nhìn sang hỏi.Đỗ Kim Hoa nói thẳng: "Ngươi sang nhà Hoa thẩm mắng mộttrận, buổi tối nương hấp canh trứng cho ngươi ăn!"Tôn Ngũ Nương "vụt" một tiếng bay từ trên giường xuống,nói: "Nương, sao người không nói sớm? Con đã sớm muốn đimắng con mụ lòng dạ hiểm độc kia rồi, dám bắt nạt Bảo Nha Nhicủa chúng ta, coi chúng ta không ra gì sao? Nương đợi ở đây, đểcon đi!"Nói xong rồi nàng ấy hấp tấp đi ra ngoài.Cũng không phải nàng ấy vì chén canh trứng kia mà đi, tìnhcảm của Bảo Nha Nhi và nàng ấy sao có thể thua một chén canhtrứng chứ? Đây không phải là do trước kia Đỗ Kim Hoa không lêntiếng nên Tôn Ngũ Nương mới không dám ra ngoài gây chuyệnsao.Lúc này Đỗ Kim Hoa lên tiếng rồi, nàng ấy cầm một túi hạtdưa, đi về phía nhà Hoa thẩm. Đứng ở trước cửa nhà Hoa thẩm,vừa hé miệng đã hô lớn: "Có vài người, đẻ ra đã có tám tầng damặt, đắp lên thêm mấy tấm da mặt nữa vẫn vô tư!"Không biết xấu hổ! Dám cướp hôn sự của Bảo Nha Nhi!Tôn Ngũ Nương nổi danh là người vô lại, trong thôn cũngkhông có bao nhiêu người muốn tiếp xúc với nàng ấy, cũng là bởivì nàng ấy nói chuyện không quá bận tâm, cũng không để ý đếntâm trạng của người khác.

Chỉ là để nàng đánh hắn một trận, cũng không, không tính là

bắt nạt chứ?

"Vậy đệ đỏ mặt cái gì?" Cố Thư Dung trừng hắn: "Mặt Bảo Âm

cũng đỏ!"

Chắc không phải là đánh hắn nên mệt chứ? A, cũng chưa chắc

không có khả năng. Cố Thư Dung lại hỏi: "Sao đệ lại chọc giận

người ta?"

Ánh mắt Cố Đình Viễn nhẹ lại: "Đệ..."

Trong đầu hắn chỉ có hình ảnh lúc nàng đánh hắn, ánh mắt

nàng sáng quắc tỏa sáng, cực kỳ hăng hái, giống như một đám

lửa vậy.

"Bốp, bốp!" Cố Thư Dung lại đánh hắn hai cái, nói: "Đệ, đệ để

ta nói tốt về đệ một chút thì chết sao!"

Vốn tưởng rằng đệ đệ của mình ít ra vẫn là một người thành

thật, nàng ấy luôn luôn rất kiêu ngạo, nói đệ đệ nàng ấy vừa có

tài vừa có sức. Không ngờ, không ngờ... Tức chết nàng ấy mất!

"Lần này đệ muốn đền bù cho người ta như thế nào?" Cố Thư

Dung không nghĩ ra cách nào khác, bèn ngồi bên cạnh bàn rồi vỗ

xuống bàn.

Cố Đình Viễn đã lấy lại tinh thần, biết tỷ tỷ hiểu lầm, hắn thấy

có chút áy náy, vội giải thích rằng: "Cuốn sách lần trước của đệ,

nàng ấy không thích nên đệ viết thêm một quyển cho nàng ấy."

Vậy sao? Chỉ vì vậy mà Bảo Âm tức giận xông tới đánh người?

Cố Thư Dung nửa tin nửa ngờ, đành phải nói: "Vậy đệ viết cho

tốt, đừng chọc giận người ta nữa."

"Vâng." Cố Đình Viễn gật đầu.

Trần Bảo Âm về đến nhà.

"Đã về rồi đó hả?" Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng: "Có

chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc quay về gió tấp vào mặt giúp Trần Bảo Âm tỉnh táo lại, lắc

đầu: "Không có gì."

"Con lừa ai thế?" Đỗ Kim Hoa còn lâu mới tin: "Con nổi giận

đùng đùng chạy ra ngoài như vậy, không có gì mới lạ! Con cứ từ

từ nói cho nương biết."

Trần Bảo Âm giậm chân nói: "Hắn chọc con tức giận! Con đi

đánh hắn một trận! Được chưa?"

Nhất định phải hỏi cho ra mới chịu!

"Con còn đánh người à?" Đỗ Kim Hoa nhướng mày, ngạc nhiên

quan sát nàng: "Không để người khác nhìn thấy chứ?"

Phản ứng kiểu gì đây? Trần Bảo Âm hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ

không ai nhìn thấy thì không sao à? Nghĩ vậy, nàng lắc đầu:

"Không có." Sao nàng lại để người ta nhìn thấy mình đánh người

chứ?

"Coi như con còn biết suy nghĩ." Chỉ nghe Đỗ Kim Hoa nói vậy,

bà không hỏi nữa, xoay người đi ra ngoài.

Khuê nữ không chịu thiệt là được, cái khác thì không sao. Về

phần khác, chuyện của người trẻ tuổi, bà cũng không cần hỏi rõ

ràng như vậy.

Bảo Nha Nhi không giống với những hài tử khác. Trong lòng

nàng có tính toán, nhưng vẫn không được lỗ mãng.

Ra khỏi phòng khuê nữ, bà đi thẳng vào phòng đứa con trai

thứ hai: "Thứ tức!"

"Có chuyện gì vậy, nương?" Tôn Ngũ Nương đang nằm trên

giường ăn táo, nhìn sang hỏi.

Đỗ Kim Hoa nói thẳng: "Ngươi sang nhà Hoa thẩm mắng một

trận, buổi tối nương hấp canh trứng cho ngươi ăn!"

Tôn Ngũ Nương "vụt" một tiếng bay từ trên giường xuống,

nói: "Nương, sao người không nói sớm? Con đã sớm muốn đi

mắng con mụ lòng dạ hiểm độc kia rồi, dám bắt nạt Bảo Nha Nhi

của chúng ta, coi chúng ta không ra gì sao? Nương đợi ở đây, để

con đi!"

Nói xong rồi nàng ấy hấp tấp đi ra ngoài.

Cũng không phải nàng ấy vì chén canh trứng kia mà đi, tình

cảm của Bảo Nha Nhi và nàng ấy sao có thể thua một chén canh

trứng chứ? Đây không phải là do trước kia Đỗ Kim Hoa không lên

tiếng nên Tôn Ngũ Nương mới không dám ra ngoài gây chuyện

sao.

Lúc này Đỗ Kim Hoa lên tiếng rồi, nàng ấy cầm một túi hạt

dưa, đi về phía nhà Hoa thẩm. Đứng ở trước cửa nhà Hoa thẩm,

vừa hé miệng đã hô lớn: "Có vài người, đẻ ra đã có tám tầng da

mặt, đắp lên thêm mấy tấm da mặt nữa vẫn vô tư!"

Không biết xấu hổ! Dám cướp hôn sự của Bảo Nha Nhi!

Tôn Ngũ Nương nổi danh là người vô lại, trong thôn cũng

không có bao nhiêu người muốn tiếp xúc với nàng ấy, cũng là bởi

vì nàng ấy nói chuyện không quá bận tâm, cũng không để ý đến

tâm trạng của người khác.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Chỉ là để nàng đánh hắn một trận, cũng không, không tính làbắt nạt chứ?"Vậy đệ đỏ mặt cái gì?" Cố Thư Dung trừng hắn: "Mặt Bảo Âmcũng đỏ!"Chắc không phải là đánh hắn nên mệt chứ? A, cũng chưa chắckhông có khả năng. Cố Thư Dung lại hỏi: "Sao đệ lại chọc giậnngười ta?"Ánh mắt Cố Đình Viễn nhẹ lại: "Đệ..."Trong đầu hắn chỉ có hình ảnh lúc nàng đánh hắn, ánh mắtnàng sáng quắc tỏa sáng, cực kỳ hăng hái, giống như một đámlửa vậy."Bốp, bốp!" Cố Thư Dung lại đánh hắn hai cái, nói: "Đệ, đệ đểta nói tốt về đệ một chút thì chết sao!"Vốn tưởng rằng đệ đệ của mình ít ra vẫn là một người thànhthật, nàng ấy luôn luôn rất kiêu ngạo, nói đệ đệ nàng ấy vừa cótài vừa có sức. Không ngờ, không ngờ... Tức chết nàng ấy mất!"Lần này đệ muốn đền bù cho người ta như thế nào?" Cố ThưDung không nghĩ ra cách nào khác, bèn ngồi bên cạnh bàn rồi vỗxuống bàn.Cố Đình Viễn đã lấy lại tinh thần, biết tỷ tỷ hiểu lầm, hắn thấycó chút áy náy, vội giải thích rằng: "Cuốn sách lần trước của đệ,nàng ấy không thích nên đệ viết thêm một quyển cho nàng ấy."Vậy sao? Chỉ vì vậy mà Bảo Âm tức giận xông tới đánh người?Cố Thư Dung nửa tin nửa ngờ, đành phải nói: "Vậy đệ viết chotốt, đừng chọc giận người ta nữa.""Vâng." Cố Đình Viễn gật đầu.Trần Bảo Âm về đến nhà."Đã về rồi đó hả?" Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng: "Cóchuyện gì xảy ra vậy?"Lúc quay về gió tấp vào mặt giúp Trần Bảo Âm tỉnh táo lại, lắcđầu: "Không có gì.""Con lừa ai thế?" Đỗ Kim Hoa còn lâu mới tin: "Con nổi giậnđùng đùng chạy ra ngoài như vậy, không có gì mới lạ! Con cứ từtừ nói cho nương biết."Trần Bảo Âm giậm chân nói: "Hắn chọc con tức giận! Con điđánh hắn một trận! Được chưa?"Nhất định phải hỏi cho ra mới chịu!"Con còn đánh người à?" Đỗ Kim Hoa nhướng mày, ngạc nhiênquan sát nàng: "Không để người khác nhìn thấy chứ?"Phản ứng kiểu gì đây? Trần Bảo Âm hơi ngạc nhiên, chẳng lẽkhông ai nhìn thấy thì không sao à? Nghĩ vậy, nàng lắc đầu:"Không có." Sao nàng lại để người ta nhìn thấy mình đánh ngườichứ?"Coi như con còn biết suy nghĩ." Chỉ nghe Đỗ Kim Hoa nói vậy,bà không hỏi nữa, xoay người đi ra ngoài.Khuê nữ không chịu thiệt là được, cái khác thì không sao. Vềphần khác, chuyện của người trẻ tuổi, bà cũng không cần hỏi rõràng như vậy.Bảo Nha Nhi không giống với những hài tử khác. Trong lòngnàng có tính toán, nhưng vẫn không được lỗ mãng.Ra khỏi phòng khuê nữ, bà đi thẳng vào phòng đứa con traithứ hai: "Thứ tức!""Có chuyện gì vậy, nương?" Tôn Ngũ Nương đang nằm trêngiường ăn táo, nhìn sang hỏi.Đỗ Kim Hoa nói thẳng: "Ngươi sang nhà Hoa thẩm mắng mộttrận, buổi tối nương hấp canh trứng cho ngươi ăn!"Tôn Ngũ Nương "vụt" một tiếng bay từ trên giường xuống,nói: "Nương, sao người không nói sớm? Con đã sớm muốn đimắng con mụ lòng dạ hiểm độc kia rồi, dám bắt nạt Bảo Nha Nhicủa chúng ta, coi chúng ta không ra gì sao? Nương đợi ở đây, đểcon đi!"Nói xong rồi nàng ấy hấp tấp đi ra ngoài.Cũng không phải nàng ấy vì chén canh trứng kia mà đi, tìnhcảm của Bảo Nha Nhi và nàng ấy sao có thể thua một chén canhtrứng chứ? Đây không phải là do trước kia Đỗ Kim Hoa không lêntiếng nên Tôn Ngũ Nương mới không dám ra ngoài gây chuyệnsao.Lúc này Đỗ Kim Hoa lên tiếng rồi, nàng ấy cầm một túi hạtdưa, đi về phía nhà Hoa thẩm. Đứng ở trước cửa nhà Hoa thẩm,vừa hé miệng đã hô lớn: "Có vài người, đẻ ra đã có tám tầng damặt, đắp lên thêm mấy tấm da mặt nữa vẫn vô tư!"Không biết xấu hổ! Dám cướp hôn sự của Bảo Nha Nhi!Tôn Ngũ Nương nổi danh là người vô lại, trong thôn cũngkhông có bao nhiêu người muốn tiếp xúc với nàng ấy, cũng là bởivì nàng ấy nói chuyện không quá bận tâm, cũng không để ý đếntâm trạng của người khác.

Chương 281: Phóng Thoại (2)