Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 282: Phóng Thoại (3)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Lần này nàng ấy nghe lời nương đến bới móc Hoa thẩm, phảigọi là nàng thẳng tính hào hùng, ăn hạt dưa, đứng ở cửa nhàHoa thẩm mắng cả buổi chiều.Khát rồi thì sang nhà bên cạnh xin người ta một chén nướcuống, uống xong tiếp tục đi ra mắng. Cứ nói nàng ấy gả tới đâymấy năm nay đã thấy không biết bao nhiêu hành động hèn hạcủa Hoa thầm.Làm gì có chỗ nào cấm nói chuyện chứ? Chỗ nào cũng nóiđược.Ban đầu Hoa thẩm cũng ra mắng chửi lại nàng ấy, nhưng sauđó sức lực có hạn chống đỡ hết nổi, bèn đóng cửa làm ngơ.Tôn Ngũ Nương mắng đến chạng vạng tối, đến giờ ăn cơmmới ngẩng đầu ưỡn ngực rút lui."Bảo Nha Nhi, Nhị tẩu trút giận cho ngươi rồi!" Vào cửa, nàngấy cao giọng nói.Trần Bảo Âm đang ở trong phòng viết gì đó.Được Cố Đình Viễn gợi ý, nàng cảm thấy mình cũng có thể viếtthoại bản. Nói không chừng có thể kiếm tiền ấy chứ?Nghe thấy Tôn Ngũ Nương nói vậy, ngòi bút nàng dừng lại,nhớ tới chuyện kia, chuyện không vui đã quên lại tự dưng chiếulại trong đầu.Vô duyên vô cớ bị người ta chán ghét, sao có thể không cócảm giác gì chứ?"Đa tạ Nhị tẩu." Nàng đặt bút xuống, đi ra cửa, nói cảm ơnTôn Ngũ Nương.Tôn Ngũ Nương xua tay nói: "Ngươi khách sáo gì chứ? Bọnđều đã sớm coi ngươi như muội muội của mình. Ai bắt nạt ngươithì chính là đang bắt nạt ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ quacho người đó!"Hoa thẩm bị mắng đến mức xám xịt không dám lộ mặt rangoài. Hơn nữa sau khi biết được Cố Đình Viễn cố ý đến nhà TrầnBảo Âm xin lỗi, lại vừa thẹn vừa tức.Thanh Thanh tức đến phát khóc, cũng không có mặt mũi rangoài nữa, Hoa thẩm còn mắng nàng ấy: "Đồ nha đầu nhunhược! Ngươi xấu hổ cái gì? Trần Bảo Âm cũng không xấu hổ,ngươi xấu hổ cái gì?"Bà ta nuốt không trôi lời nói này của người ta, Cố Đình Viễnchướng mắt khuê nữ của bà ta, là Cố Đình Viễn không có mắtnhìn, bà ta ra cửa nói cùng người nói: "Thanh Thanh nhà ta mớilà cô nương tốt! Dịu dàng, hiền lành, biết cương biết nhu! VậyTrần Bảo Âm đâu? Biết chữ thì sao chứ? Biết khâu vá bồi bổchồng sao? Biết giặt quần áo nấu cơm sao? Nàng ta thì biết cáiquái gì?""Lại còn có tính tình mạnh mẽ, các ngươi đều coi nàng ta làngười dịu dàng lễ độ, đó là do không thấy lúc nàng ta khóc lócom sòm thôi! Nàng ta ở trước mặt của ta miệng phun ra một câuvô lễ rồi hai câu vô lễ, răng nanh sắc bén, chống đối trưởng bối,tú tài nếu cưới nàng ta về chỉ tổ mất mặt!"Mọi người chưa từng thấy Trần Bảo Âm mạnh mẽ, chỉ thấy bảnlĩnh của nàng. Huống chi, mạnh mẽ thì sao chứ? Người dám nóinàng thế này thế kia không nhiều lắm, không thấy Triệu tài chủnhận nàng làm nghĩa muội sao? Thể diện của nàng cao quý baonhiêu chứ!Lời này lọt vào tai Đỗ Kim Hoa, làm sao bà còn ngồi yên được?Lập tức đi tìm Hoa thẩm tính sổ."Khuê nữ nhà ta đụng chạm gì đến ngươi sao? Ngươi lại cònnói nàng thế này thế nọ?" Đỗ Kim Hoa không nói hai lời, lập tứcbắt đầu: "Lão nương không giữ mặt mũi cho ngươi nữa! Dám bắtnạt khuê nữ của ta!"Hoa thẩm cũng không phải dạng vừa, hai lão thái thái cãinhau, thật sự khó phân thắng bại.Hàng xóm xung quanh tốt bụng khuyên can.Cố Đình Viễn cũng nghe nói vậy, vội vàng chạy tới: "Trần cônương là cô nương tốt nhất trên đời!"Đỗ Kim Hoa và Hoa thẩm đồng thời dừng tay, nhìn về phía hắnhỏi: "Trần cô nương nào?"Cô nương trong thôn này, có rất nhiều cô nương đều là Trầncô nương!Cố Đình Viễn nhìn về phía Đỗ Kim Hoa, rồi thu hồi tầm mắt,mím môi, thẹn thùng nói: "Bảo Âm, Trần Bảo Âm."Dứt lời, Đỗ Kim Hoa hừ một tiếng: "Đương nhiên rồi!"Hoa thẩm như là bị tát mạnh vào mặt, vẻ mặt thất bại, chỉ vàohắn, tay run rẩy, nói: "Ngươi, ngươi đó! Ngươi đọc sách nhiều,đọc đến mức hỏng đầu óc rồi! Ngay cả mắt nhìn cũng không tốt!"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Lần này nàng ấy nghe lời nương đến bới móc Hoa thẩm, phảigọi là nàng thẳng tính hào hùng, ăn hạt dưa, đứng ở cửa nhàHoa thẩm mắng cả buổi chiều.Khát rồi thì sang nhà bên cạnh xin người ta một chén nướcuống, uống xong tiếp tục đi ra mắng. Cứ nói nàng ấy gả tới đâymấy năm nay đã thấy không biết bao nhiêu hành động hèn hạcủa Hoa thầm.Làm gì có chỗ nào cấm nói chuyện chứ? Chỗ nào cũng nóiđược.Ban đầu Hoa thẩm cũng ra mắng chửi lại nàng ấy, nhưng sauđó sức lực có hạn chống đỡ hết nổi, bèn đóng cửa làm ngơ.Tôn Ngũ Nương mắng đến chạng vạng tối, đến giờ ăn cơmmới ngẩng đầu ưỡn ngực rút lui."Bảo Nha Nhi, Nhị tẩu trút giận cho ngươi rồi!" Vào cửa, nàngấy cao giọng nói.Trần Bảo Âm đang ở trong phòng viết gì đó.Được Cố Đình Viễn gợi ý, nàng cảm thấy mình cũng có thể viếtthoại bản. Nói không chừng có thể kiếm tiền ấy chứ?Nghe thấy Tôn Ngũ Nương nói vậy, ngòi bút nàng dừng lại,nhớ tới chuyện kia, chuyện không vui đã quên lại tự dưng chiếulại trong đầu.Vô duyên vô cớ bị người ta chán ghét, sao có thể không cócảm giác gì chứ?"Đa tạ Nhị tẩu." Nàng đặt bút xuống, đi ra cửa, nói cảm ơnTôn Ngũ Nương.Tôn Ngũ Nương xua tay nói: "Ngươi khách sáo gì chứ? Bọnđều đã sớm coi ngươi như muội muội của mình. Ai bắt nạt ngươithì chính là đang bắt nạt ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ quacho người đó!"Hoa thẩm bị mắng đến mức xám xịt không dám lộ mặt rangoài. Hơn nữa sau khi biết được Cố Đình Viễn cố ý đến nhà TrầnBảo Âm xin lỗi, lại vừa thẹn vừa tức.Thanh Thanh tức đến phát khóc, cũng không có mặt mũi rangoài nữa, Hoa thẩm còn mắng nàng ấy: "Đồ nha đầu nhunhược! Ngươi xấu hổ cái gì? Trần Bảo Âm cũng không xấu hổ,ngươi xấu hổ cái gì?"Bà ta nuốt không trôi lời nói này của người ta, Cố Đình Viễnchướng mắt khuê nữ của bà ta, là Cố Đình Viễn không có mắtnhìn, bà ta ra cửa nói cùng người nói: "Thanh Thanh nhà ta mớilà cô nương tốt! Dịu dàng, hiền lành, biết cương biết nhu! VậyTrần Bảo Âm đâu? Biết chữ thì sao chứ? Biết khâu vá bồi bổchồng sao? Biết giặt quần áo nấu cơm sao? Nàng ta thì biết cáiquái gì?""Lại còn có tính tình mạnh mẽ, các ngươi đều coi nàng ta làngười dịu dàng lễ độ, đó là do không thấy lúc nàng ta khóc lócom sòm thôi! Nàng ta ở trước mặt của ta miệng phun ra một câuvô lễ rồi hai câu vô lễ, răng nanh sắc bén, chống đối trưởng bối,tú tài nếu cưới nàng ta về chỉ tổ mất mặt!"Mọi người chưa từng thấy Trần Bảo Âm mạnh mẽ, chỉ thấy bảnlĩnh của nàng. Huống chi, mạnh mẽ thì sao chứ? Người dám nóinàng thế này thế kia không nhiều lắm, không thấy Triệu tài chủnhận nàng làm nghĩa muội sao? Thể diện của nàng cao quý baonhiêu chứ!Lời này lọt vào tai Đỗ Kim Hoa, làm sao bà còn ngồi yên được?Lập tức đi tìm Hoa thẩm tính sổ."Khuê nữ nhà ta đụng chạm gì đến ngươi sao? Ngươi lại cònnói nàng thế này thế nọ?" Đỗ Kim Hoa không nói hai lời, lập tứcbắt đầu: "Lão nương không giữ mặt mũi cho ngươi nữa! Dám bắtnạt khuê nữ của ta!"Hoa thẩm cũng không phải dạng vừa, hai lão thái thái cãinhau, thật sự khó phân thắng bại.Hàng xóm xung quanh tốt bụng khuyên can.Cố Đình Viễn cũng nghe nói vậy, vội vàng chạy tới: "Trần cônương là cô nương tốt nhất trên đời!"Đỗ Kim Hoa và Hoa thẩm đồng thời dừng tay, nhìn về phía hắnhỏi: "Trần cô nương nào?"Cô nương trong thôn này, có rất nhiều cô nương đều là Trầncô nương!Cố Đình Viễn nhìn về phía Đỗ Kim Hoa, rồi thu hồi tầm mắt,mím môi, thẹn thùng nói: "Bảo Âm, Trần Bảo Âm."Dứt lời, Đỗ Kim Hoa hừ một tiếng: "Đương nhiên rồi!"Hoa thẩm như là bị tát mạnh vào mặt, vẻ mặt thất bại, chỉ vàohắn, tay run rẩy, nói: "Ngươi, ngươi đó! Ngươi đọc sách nhiều,đọc đến mức hỏng đầu óc rồi! Ngay cả mắt nhìn cũng không tốt!"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Lần này nàng ấy nghe lời nương đến bới móc Hoa thẩm, phảigọi là nàng thẳng tính hào hùng, ăn hạt dưa, đứng ở cửa nhàHoa thẩm mắng cả buổi chiều.Khát rồi thì sang nhà bên cạnh xin người ta một chén nướcuống, uống xong tiếp tục đi ra mắng. Cứ nói nàng ấy gả tới đâymấy năm nay đã thấy không biết bao nhiêu hành động hèn hạcủa Hoa thầm.Làm gì có chỗ nào cấm nói chuyện chứ? Chỗ nào cũng nóiđược.Ban đầu Hoa thẩm cũng ra mắng chửi lại nàng ấy, nhưng sauđó sức lực có hạn chống đỡ hết nổi, bèn đóng cửa làm ngơ.Tôn Ngũ Nương mắng đến chạng vạng tối, đến giờ ăn cơmmới ngẩng đầu ưỡn ngực rút lui."Bảo Nha Nhi, Nhị tẩu trút giận cho ngươi rồi!" Vào cửa, nàngấy cao giọng nói.Trần Bảo Âm đang ở trong phòng viết gì đó.Được Cố Đình Viễn gợi ý, nàng cảm thấy mình cũng có thể viếtthoại bản. Nói không chừng có thể kiếm tiền ấy chứ?Nghe thấy Tôn Ngũ Nương nói vậy, ngòi bút nàng dừng lại,nhớ tới chuyện kia, chuyện không vui đã quên lại tự dưng chiếulại trong đầu.Vô duyên vô cớ bị người ta chán ghét, sao có thể không cócảm giác gì chứ?"Đa tạ Nhị tẩu." Nàng đặt bút xuống, đi ra cửa, nói cảm ơnTôn Ngũ Nương.Tôn Ngũ Nương xua tay nói: "Ngươi khách sáo gì chứ? Bọnđều đã sớm coi ngươi như muội muội của mình. Ai bắt nạt ngươithì chính là đang bắt nạt ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ quacho người đó!"Hoa thẩm bị mắng đến mức xám xịt không dám lộ mặt rangoài. Hơn nữa sau khi biết được Cố Đình Viễn cố ý đến nhà TrầnBảo Âm xin lỗi, lại vừa thẹn vừa tức.Thanh Thanh tức đến phát khóc, cũng không có mặt mũi rangoài nữa, Hoa thẩm còn mắng nàng ấy: "Đồ nha đầu nhunhược! Ngươi xấu hổ cái gì? Trần Bảo Âm cũng không xấu hổ,ngươi xấu hổ cái gì?"Bà ta nuốt không trôi lời nói này của người ta, Cố Đình Viễnchướng mắt khuê nữ của bà ta, là Cố Đình Viễn không có mắtnhìn, bà ta ra cửa nói cùng người nói: "Thanh Thanh nhà ta mớilà cô nương tốt! Dịu dàng, hiền lành, biết cương biết nhu! VậyTrần Bảo Âm đâu? Biết chữ thì sao chứ? Biết khâu vá bồi bổchồng sao? Biết giặt quần áo nấu cơm sao? Nàng ta thì biết cáiquái gì?""Lại còn có tính tình mạnh mẽ, các ngươi đều coi nàng ta làngười dịu dàng lễ độ, đó là do không thấy lúc nàng ta khóc lócom sòm thôi! Nàng ta ở trước mặt của ta miệng phun ra một câuvô lễ rồi hai câu vô lễ, răng nanh sắc bén, chống đối trưởng bối,tú tài nếu cưới nàng ta về chỉ tổ mất mặt!"Mọi người chưa từng thấy Trần Bảo Âm mạnh mẽ, chỉ thấy bảnlĩnh của nàng. Huống chi, mạnh mẽ thì sao chứ? Người dám nóinàng thế này thế kia không nhiều lắm, không thấy Triệu tài chủnhận nàng làm nghĩa muội sao? Thể diện của nàng cao quý baonhiêu chứ!Lời này lọt vào tai Đỗ Kim Hoa, làm sao bà còn ngồi yên được?Lập tức đi tìm Hoa thẩm tính sổ."Khuê nữ nhà ta đụng chạm gì đến ngươi sao? Ngươi lại cònnói nàng thế này thế nọ?" Đỗ Kim Hoa không nói hai lời, lập tứcbắt đầu: "Lão nương không giữ mặt mũi cho ngươi nữa! Dám bắtnạt khuê nữ của ta!"Hoa thẩm cũng không phải dạng vừa, hai lão thái thái cãinhau, thật sự khó phân thắng bại.Hàng xóm xung quanh tốt bụng khuyên can.Cố Đình Viễn cũng nghe nói vậy, vội vàng chạy tới: "Trần cônương là cô nương tốt nhất trên đời!"Đỗ Kim Hoa và Hoa thẩm đồng thời dừng tay, nhìn về phía hắnhỏi: "Trần cô nương nào?"Cô nương trong thôn này, có rất nhiều cô nương đều là Trầncô nương!Cố Đình Viễn nhìn về phía Đỗ Kim Hoa, rồi thu hồi tầm mắt,mím môi, thẹn thùng nói: "Bảo Âm, Trần Bảo Âm."Dứt lời, Đỗ Kim Hoa hừ một tiếng: "Đương nhiên rồi!"Hoa thẩm như là bị tát mạnh vào mặt, vẻ mặt thất bại, chỉ vàohắn, tay run rẩy, nói: "Ngươi, ngươi đó! Ngươi đọc sách nhiều,đọc đến mức hỏng đầu óc rồi! Ngay cả mắt nhìn cũng không tốt!"