Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 289: Ngắm Đèn (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Cố tỷ tỷ, lên xe đi." Trần Bảo Âm gọi."Ừ." Cố Thư Dung không khách sáo.Có Cố Thư Dung và Cố Đình Viễn gia nhập, đoàn người càngthêm náo nhiệt."Lúc trước các ngươi sống trên trấn, biết chỗ nào chơi vuikhông?" Trần Nhị Lang hỏi.Cố Đình Viễn lập tức nói: "Ta và tỷ tỷ đặt bàn ở Xuân Phonglâu, ở lầu hai có thể ngắm đèn. Đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu, nếukhông chê, chúng ta cùng nhau ngắm đèn nhé?"Hắn mời họ ư? Ai nấy đều hiểu, rõ ràng hắn chỉ muốn mờiTrần Bảo Âm."Xuân Phong Lâu? Ngươi đặt bàn rồi, chắc là không rẻ đâunhỉ?" Trần Nhị Lang líu lưỡi.Cố Đình Viễn cười cười, chỉ nói: "Nếu nơi này có thể thoải máingắm đèn thì nó đáng mà.""Nào." Cố Thư Dung nắm tay Trần Bảo Âm và lắc nhẹ, liếc nhìnem trai mình một cái, nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì ta đuổi nó đi."Mấy nam nhân không nghe rõ nhưng Trần Bảo Âm và haingười chị dâu đều nghe thấy, mặt Trần Bảo Âm hơi nóng lên, haichị dâu lại cười rộ lên.Cuối cùng, không từ chối được lời mời chân thành của Cố ĐìnhViễn, đoàn người đến Xuân Phong Lâu.Bảy người lớn và ba đứa trẻ ngồi xuống.Cố Đình Viễn gọi đồ ăn, mọi người vừa ăn vừa nhìn ánh đènngoài cửa sổ từ từng đóm từng đóm nhỏ biến thành một dãysáng lung linh, rực rỡ và chói mắt.Bọn trẻ đã sớm ngồi không yên, muốn ra ngoài xem đèn."Đi thôi." Trần Đại Lang ôm Lan Lan đứng lên trước.Ngay sau đó Trần Nhị Lang ôm lấy Kim Lai và Ngân Lai, mỗitay một đứa, nhẹ nhàng bế lên.Hắn liếc Cố Đình Viễn một cái, cười ha ha: "Cố huynh đệ,muốn thử không?"Cố Đình Viễn mặt không đổi sắc, chỉ chắp tay với hắn."Ha ha ha!" Trần Nhị Lang cười ha hả, cười đủ rồi mới an ủi:"Sau này ngươi có con thì ngươi sẽ ôm được thôi."Cố Đình Viễn cúi đầu, không dám ngẩng lên.Tôn Ngũ Nương không khách sáo, trực tiếp đập lên vai hắnmột cái: "Dong dài cái gì! Đi thôi!"Cả nhà Trần Đại Lang đã xuống lầu.Trần Nhị Lang ôm hai đứa nhỏ, cùng vợ xuống lầu.Cố Thư Dung nói: "Ta thấy Vương lão thái thái ở phòng bên, tađi chào hỏi một lát."Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Cố Đình Viễn và Trần BảoÂm."Trần cô nương." Cố Đình Viễn ngẩng đầu, mặt hây hây đỏ,ánh mắt lấp lánh tỏa sáng: "Không biết tại hạ có vinh hạnh nàyhay không, mời Trần cô nương cùng nhau ngắm đèn?"Trần Bảo Âm xuống lầu trước.Cố Đình Viễn theo sau. Hai người lần lượt ra khỏi Xuân PhongLâu.Trên đường phố, ánh đèn nhấp nháy, nối thành từng dãy, tụthành đại dương mênh mông, đẹp vô cùng.Người đi đường chen chúc, có nam có nữ, có già có trẻ, rộnràng huyên náo. Bầu không khí náo nhiệt của lễ hội nhanh chónglây cho Trần Bảo Âm, khóe miệng cong lên, hòa vào đám đông.Nhiều tiểu thương đang tổ chức hoạt động đoán đố đèn, aiđoán trúng sẽ nhận được chiếc đèn lồng tương ứng, thu hútnhiều người dừng chân.Cố Đình Viễn hơi cúi đầu, âm lượng vừa đủ truyền vào tainàng: "Có đèn mà nàng thích không?" Nếu có, hắn sẽ lấy chonàng.Ai ngờ, Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức rời mắt khỏi đámđông rồi bước đi: "Đi thôi!"Không cần hắn đoán đố đèn cho nàng đâu.Cố Đình Viễn ngoan ngoãn đi theo.Kiếp trước, nàng cũng không thích hắn đoán đố đèn.Hắn còn tưởng nàng sẽ thích, đèn lồng chắc vừa đẹp vừakhông cần mất tiền, nhưng khi ấy nàng lại nhéo tai hắn nói:"Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt! Muốn nổi bần bật để các cô nươngnhìn ngươi phải không?"Lần này nàng vẫn từ chối, Cố Đình Viễn cũng không cảm thấybất ngờ. Vừa theo sát nàng, vừa nhanh tay nhanh mắt mua mộtchiếc đèn thỏ ngọc ở quầy hàng ven đường.Vội vàng trả tiền, hắn xách trong tay, nhanh chân đuổi theo."Bảo Âm."Đám đông chật chội, giữa đại dương náo nhiệt, tiếng gọi củahắn giống như một đóa bọt sóng không bắt mắt, lập tức bị nhấnchìm.Nhưng Trần Bảo Âm vẫn nghe thấy tên của mình. Quay đầulại, quả nhiên thấy người thư sinh đứng sau lưng nàng, khôngkhỏi trừng hắn: "Ngươi gọi ta làm gì!"

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Cố tỷ tỷ, lên xe đi." Trần Bảo Âm gọi."Ừ." Cố Thư Dung không khách sáo.Có Cố Thư Dung và Cố Đình Viễn gia nhập, đoàn người càngthêm náo nhiệt."Lúc trước các ngươi sống trên trấn, biết chỗ nào chơi vuikhông?" Trần Nhị Lang hỏi.Cố Đình Viễn lập tức nói: "Ta và tỷ tỷ đặt bàn ở Xuân Phonglâu, ở lầu hai có thể ngắm đèn. Đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu, nếukhông chê, chúng ta cùng nhau ngắm đèn nhé?"Hắn mời họ ư? Ai nấy đều hiểu, rõ ràng hắn chỉ muốn mờiTrần Bảo Âm."Xuân Phong Lâu? Ngươi đặt bàn rồi, chắc là không rẻ đâunhỉ?" Trần Nhị Lang líu lưỡi.Cố Đình Viễn cười cười, chỉ nói: "Nếu nơi này có thể thoải máingắm đèn thì nó đáng mà.""Nào." Cố Thư Dung nắm tay Trần Bảo Âm và lắc nhẹ, liếc nhìnem trai mình một cái, nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì ta đuổi nó đi."Mấy nam nhân không nghe rõ nhưng Trần Bảo Âm và haingười chị dâu đều nghe thấy, mặt Trần Bảo Âm hơi nóng lên, haichị dâu lại cười rộ lên.Cuối cùng, không từ chối được lời mời chân thành của Cố ĐìnhViễn, đoàn người đến Xuân Phong Lâu.Bảy người lớn và ba đứa trẻ ngồi xuống.Cố Đình Viễn gọi đồ ăn, mọi người vừa ăn vừa nhìn ánh đènngoài cửa sổ từ từng đóm từng đóm nhỏ biến thành một dãysáng lung linh, rực rỡ và chói mắt.Bọn trẻ đã sớm ngồi không yên, muốn ra ngoài xem đèn."Đi thôi." Trần Đại Lang ôm Lan Lan đứng lên trước.Ngay sau đó Trần Nhị Lang ôm lấy Kim Lai và Ngân Lai, mỗitay một đứa, nhẹ nhàng bế lên.Hắn liếc Cố Đình Viễn một cái, cười ha ha: "Cố huynh đệ,muốn thử không?"Cố Đình Viễn mặt không đổi sắc, chỉ chắp tay với hắn."Ha ha ha!" Trần Nhị Lang cười ha hả, cười đủ rồi mới an ủi:"Sau này ngươi có con thì ngươi sẽ ôm được thôi."Cố Đình Viễn cúi đầu, không dám ngẩng lên.Tôn Ngũ Nương không khách sáo, trực tiếp đập lên vai hắnmột cái: "Dong dài cái gì! Đi thôi!"Cả nhà Trần Đại Lang đã xuống lầu.Trần Nhị Lang ôm hai đứa nhỏ, cùng vợ xuống lầu.Cố Thư Dung nói: "Ta thấy Vương lão thái thái ở phòng bên, tađi chào hỏi một lát."Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Cố Đình Viễn và Trần BảoÂm."Trần cô nương." Cố Đình Viễn ngẩng đầu, mặt hây hây đỏ,ánh mắt lấp lánh tỏa sáng: "Không biết tại hạ có vinh hạnh nàyhay không, mời Trần cô nương cùng nhau ngắm đèn?"Trần Bảo Âm xuống lầu trước.Cố Đình Viễn theo sau. Hai người lần lượt ra khỏi Xuân PhongLâu.Trên đường phố, ánh đèn nhấp nháy, nối thành từng dãy, tụthành đại dương mênh mông, đẹp vô cùng.Người đi đường chen chúc, có nam có nữ, có già có trẻ, rộnràng huyên náo. Bầu không khí náo nhiệt của lễ hội nhanh chónglây cho Trần Bảo Âm, khóe miệng cong lên, hòa vào đám đông.Nhiều tiểu thương đang tổ chức hoạt động đoán đố đèn, aiđoán trúng sẽ nhận được chiếc đèn lồng tương ứng, thu hútnhiều người dừng chân.Cố Đình Viễn hơi cúi đầu, âm lượng vừa đủ truyền vào tainàng: "Có đèn mà nàng thích không?" Nếu có, hắn sẽ lấy chonàng.Ai ngờ, Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức rời mắt khỏi đámđông rồi bước đi: "Đi thôi!"Không cần hắn đoán đố đèn cho nàng đâu.Cố Đình Viễn ngoan ngoãn đi theo.Kiếp trước, nàng cũng không thích hắn đoán đố đèn.Hắn còn tưởng nàng sẽ thích, đèn lồng chắc vừa đẹp vừakhông cần mất tiền, nhưng khi ấy nàng lại nhéo tai hắn nói:"Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt! Muốn nổi bần bật để các cô nươngnhìn ngươi phải không?"Lần này nàng vẫn từ chối, Cố Đình Viễn cũng không cảm thấybất ngờ. Vừa theo sát nàng, vừa nhanh tay nhanh mắt mua mộtchiếc đèn thỏ ngọc ở quầy hàng ven đường.Vội vàng trả tiền, hắn xách trong tay, nhanh chân đuổi theo."Bảo Âm."Đám đông chật chội, giữa đại dương náo nhiệt, tiếng gọi củahắn giống như một đóa bọt sóng không bắt mắt, lập tức bị nhấnchìm.Nhưng Trần Bảo Âm vẫn nghe thấy tên của mình. Quay đầulại, quả nhiên thấy người thư sinh đứng sau lưng nàng, khôngkhỏi trừng hắn: "Ngươi gọi ta làm gì!"

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Cố tỷ tỷ, lên xe đi." Trần Bảo Âm gọi."Ừ." Cố Thư Dung không khách sáo.Có Cố Thư Dung và Cố Đình Viễn gia nhập, đoàn người càngthêm náo nhiệt."Lúc trước các ngươi sống trên trấn, biết chỗ nào chơi vuikhông?" Trần Nhị Lang hỏi.Cố Đình Viễn lập tức nói: "Ta và tỷ tỷ đặt bàn ở Xuân Phonglâu, ở lầu hai có thể ngắm đèn. Đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu, nếukhông chê, chúng ta cùng nhau ngắm đèn nhé?"Hắn mời họ ư? Ai nấy đều hiểu, rõ ràng hắn chỉ muốn mờiTrần Bảo Âm."Xuân Phong Lâu? Ngươi đặt bàn rồi, chắc là không rẻ đâunhỉ?" Trần Nhị Lang líu lưỡi.Cố Đình Viễn cười cười, chỉ nói: "Nếu nơi này có thể thoải máingắm đèn thì nó đáng mà.""Nào." Cố Thư Dung nắm tay Trần Bảo Âm và lắc nhẹ, liếc nhìnem trai mình một cái, nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì ta đuổi nó đi."Mấy nam nhân không nghe rõ nhưng Trần Bảo Âm và haingười chị dâu đều nghe thấy, mặt Trần Bảo Âm hơi nóng lên, haichị dâu lại cười rộ lên.Cuối cùng, không từ chối được lời mời chân thành của Cố ĐìnhViễn, đoàn người đến Xuân Phong Lâu.Bảy người lớn và ba đứa trẻ ngồi xuống.Cố Đình Viễn gọi đồ ăn, mọi người vừa ăn vừa nhìn ánh đènngoài cửa sổ từ từng đóm từng đóm nhỏ biến thành một dãysáng lung linh, rực rỡ và chói mắt.Bọn trẻ đã sớm ngồi không yên, muốn ra ngoài xem đèn."Đi thôi." Trần Đại Lang ôm Lan Lan đứng lên trước.Ngay sau đó Trần Nhị Lang ôm lấy Kim Lai và Ngân Lai, mỗitay một đứa, nhẹ nhàng bế lên.Hắn liếc Cố Đình Viễn một cái, cười ha ha: "Cố huynh đệ,muốn thử không?"Cố Đình Viễn mặt không đổi sắc, chỉ chắp tay với hắn."Ha ha ha!" Trần Nhị Lang cười ha hả, cười đủ rồi mới an ủi:"Sau này ngươi có con thì ngươi sẽ ôm được thôi."Cố Đình Viễn cúi đầu, không dám ngẩng lên.Tôn Ngũ Nương không khách sáo, trực tiếp đập lên vai hắnmột cái: "Dong dài cái gì! Đi thôi!"Cả nhà Trần Đại Lang đã xuống lầu.Trần Nhị Lang ôm hai đứa nhỏ, cùng vợ xuống lầu.Cố Thư Dung nói: "Ta thấy Vương lão thái thái ở phòng bên, tađi chào hỏi một lát."Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Cố Đình Viễn và Trần BảoÂm."Trần cô nương." Cố Đình Viễn ngẩng đầu, mặt hây hây đỏ,ánh mắt lấp lánh tỏa sáng: "Không biết tại hạ có vinh hạnh nàyhay không, mời Trần cô nương cùng nhau ngắm đèn?"Trần Bảo Âm xuống lầu trước.Cố Đình Viễn theo sau. Hai người lần lượt ra khỏi Xuân PhongLâu.Trên đường phố, ánh đèn nhấp nháy, nối thành từng dãy, tụthành đại dương mênh mông, đẹp vô cùng.Người đi đường chen chúc, có nam có nữ, có già có trẻ, rộnràng huyên náo. Bầu không khí náo nhiệt của lễ hội nhanh chónglây cho Trần Bảo Âm, khóe miệng cong lên, hòa vào đám đông.Nhiều tiểu thương đang tổ chức hoạt động đoán đố đèn, aiđoán trúng sẽ nhận được chiếc đèn lồng tương ứng, thu hútnhiều người dừng chân.Cố Đình Viễn hơi cúi đầu, âm lượng vừa đủ truyền vào tainàng: "Có đèn mà nàng thích không?" Nếu có, hắn sẽ lấy chonàng.Ai ngờ, Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức rời mắt khỏi đámđông rồi bước đi: "Đi thôi!"Không cần hắn đoán đố đèn cho nàng đâu.Cố Đình Viễn ngoan ngoãn đi theo.Kiếp trước, nàng cũng không thích hắn đoán đố đèn.Hắn còn tưởng nàng sẽ thích, đèn lồng chắc vừa đẹp vừakhông cần mất tiền, nhưng khi ấy nàng lại nhéo tai hắn nói:"Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt! Muốn nổi bần bật để các cô nươngnhìn ngươi phải không?"Lần này nàng vẫn từ chối, Cố Đình Viễn cũng không cảm thấybất ngờ. Vừa theo sát nàng, vừa nhanh tay nhanh mắt mua mộtchiếc đèn thỏ ngọc ở quầy hàng ven đường.Vội vàng trả tiền, hắn xách trong tay, nhanh chân đuổi theo."Bảo Âm."Đám đông chật chội, giữa đại dương náo nhiệt, tiếng gọi củahắn giống như một đóa bọt sóng không bắt mắt, lập tức bị nhấnchìm.Nhưng Trần Bảo Âm vẫn nghe thấy tên của mình. Quay đầulại, quả nhiên thấy người thư sinh đứng sau lưng nàng, khôngkhỏi trừng hắn: "Ngươi gọi ta làm gì!"

Chương 289: Ngắm Đèn (3)