Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 290: Tặng Đèn (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn cười ấm áp, đưa đèn lồng thỏ ngọc trong tay ra:"Tặng cho nàng."Trần Bảo Âm nhìn chiếc đèn lồng được đưa tới, nhìn ngườithanh niên đang thản nhiên cười, không khỏi phồng má. Nhận lấyđèn thỏ ngọc, quay lưng bỏ đi.Người này rất biết giả vờ thành thật, giả bộ đứng đắn.Vừa đi, nàng không khỏi nhếch khóe miệng, không hiểu saođột nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn lên.Người đông nghịt, Cố Đình Viễn cẩn thận theo sát nàng, sợnàng bị người khác đụng phải, cũng khéo léo không để bị đámngười tách ra.Trần Bảo Âm quay đầu lại hỏi hắn: "Ngươi có muốn xách mộtchiếc không?"Người xách theo đèn lồng trên đường, đa số là nữ tử và tiểuhài tử, nam tử cũng có.Cố Đình Viễn nói câu gì đó, giọng quá nhỏ, Trần Bảo Âmkhông nghe thấy, liền dừng bước, chờ hắn đi tới mới nói: "Ngươinói cái gì?""Ngươi tặng cho ta?"Giọng nói trầm thấp dịu dàng của nam tửvang lên bên tai.Hơi thở ấm áp nhàn nhạt tràn tới khiến Trần Bảo Âm khôngkhỏi xoa lỗ tai, ngẩng đầu trừng hắn.Thấy trong mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc, dáng vẻ ngây thơ giốngnhư rất vô tội. Trần Bảo Âm tức giận, dùng sức đẩy ngực hắn:"Tránh ra!"Tên háo sắc! Đồ đáng ghét!Nàng không nên đi ngắm đèn lồng với hắn!"Vậy ta tự mua." Mới đi vài bước đã nghe phía sau vang lêngiọng nói thành thật của nam tử.Trần Bảo Âm dừng chân, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta tặngngươi!"Hắn đã tặng nàng rồi, chẳng lẽ nàng lại keo kiệt đến vậy ư?Vừa dứt lời, trên khuôn mặt trong trẻo kia hiện lên một nụcười dễ thấy: "Đa tạ tiểu thư."Nhìn bộ dạng vui vẻ ra mặt của hắn, dù ở trong đám ngườicũng chắp tay thi lễ, Trần Bảo Âm không nhịn được cười ra tiếng.Người này thật sự là..."Ngươi muốn kiểu nào?" Nàng đợi hắn đứng dậy, hai ngườicùng nhau đi về phía trước.Cố Đình Viễn đáp: "Đẹp.""Vớ vẩn." Trần Bảo Âm không khỏi nói: "Ai mà không muốnmột chiếc đèn đẹp?"Cố Đình Viễn đáp ngay: "Vớ vẩn cái gì? Đó là sự thật.""Cũng là vớ vẩn.""Nó vẫn là sự thật."Hai người vừa nói chuyện nhảm nhí vừa chui qua chui lại giữađám đông, dừng lại trước một gian hàng, cuối cùng chọn ra mộtchiếc đèn lồng mà họ thích.Đó là một chiếc đèn hồ ly nhỏ rất hiếm thấy, không hiểu saokhông có ai mua, Trần Bảo Âm liếc qua đã nhìn trúng và quyếtđịnh mua nó."Bốn mươi sáu văn, cảm ơn đã ủng hộ." Người bán hàng nhiệttình nói.Cố Đình Viễn muốn cởi túi tiền, Trần Bảo Âm đè tay hắn lại:"Để ta." Đã nói tặng hắn thì nàng sẽ tự trả.Ngón tay nàng chạm vào mu bàn tay là rời đi ngay, chỉ để lạicảm giác hơi lạnh, Cố Đình Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, khéptay vào tay áo, miệng cười tủm tỉm.Trần Bảo Âm mua đèn hồ ly, nhét vào tay Cố Đình Viễn: "Chongươi.""Đa tạ tiểu thư." Cố Đình Viễn nhận lấy.Một người xách đèn thỏ ngọc, một người xách đèn hồ ly,nương theo đám đông di chuyển trên đường phố náo nhiệt.Trần Bảo Âm hơi thơ thẩn, không kiềm được nhìn đèn tiểu hồly trong tay hắn. Nàng thích cái này hơn cái đèn ngọc thỏ đangcầm trong tay. Thế nhưng, đã nói là tặng hắn rồi.Cố Đình Viễn như thể không chú ý tới tầm mắt của nàng, nói:"Thoại bản lúc trước giao kèo với tiểu thư, tại hạ đã viết xong mộtnửa."Ai thèm quan tâm thoại bản của hắn chứ?Chẳng qua chỉ là một quyển "Tam Tự Kinh" thiếu nội dung màthôi, trong tay nàng có bản đầy đủ của "Tam Tự Kinh" đây này."Ta cũng đang viết thoại bản." Nàng hắng giọng, nói.Cố Đình Viễn kinh ngạc: "Ồ? Không biết tiểu thư cũng có nhãhứng như vậy.""Chẳng lẽ chỉ mỗi mình ngươi được viết à." Trần Bảo Âm nói.Cố Đình Viễn hỏi: "Tiểu thư viết chuyện gì?"Lời này nói trúng tâm ý của Trần Bảo Âm, mặt mũi sáng bừng,giọng điệu nhẹ tâng: "Chuyện về một con thỏ yêu!"Hắn viết chuyện về hồ yêu, nàng đâu thể viết trùng nên chọnthỏ yêu.Nói đến nhân vật chính thỏ yêu, Trần Bảo Âm bỗng nhiên cảmthấy đèn thỏ ngọc trong tay dần trở nên đáng yêu, đáng yêu hơnđèn tiểu hồ ly nhỏ nhiều, hào hứng kể nội dung câu chuyện củamình: "Mở đầu hơi tương tự chuyện của ngươi, nhưng sau đó thìhoàn toàn khác..."
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn cười ấm áp, đưa đèn lồng thỏ ngọc trong tay ra:"Tặng cho nàng."Trần Bảo Âm nhìn chiếc đèn lồng được đưa tới, nhìn ngườithanh niên đang thản nhiên cười, không khỏi phồng má. Nhận lấyđèn thỏ ngọc, quay lưng bỏ đi.Người này rất biết giả vờ thành thật, giả bộ đứng đắn.Vừa đi, nàng không khỏi nhếch khóe miệng, không hiểu saođột nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn lên.Người đông nghịt, Cố Đình Viễn cẩn thận theo sát nàng, sợnàng bị người khác đụng phải, cũng khéo léo không để bị đámngười tách ra.Trần Bảo Âm quay đầu lại hỏi hắn: "Ngươi có muốn xách mộtchiếc không?"Người xách theo đèn lồng trên đường, đa số là nữ tử và tiểuhài tử, nam tử cũng có.Cố Đình Viễn nói câu gì đó, giọng quá nhỏ, Trần Bảo Âmkhông nghe thấy, liền dừng bước, chờ hắn đi tới mới nói: "Ngươinói cái gì?""Ngươi tặng cho ta?"Giọng nói trầm thấp dịu dàng của nam tửvang lên bên tai.Hơi thở ấm áp nhàn nhạt tràn tới khiến Trần Bảo Âm khôngkhỏi xoa lỗ tai, ngẩng đầu trừng hắn.Thấy trong mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc, dáng vẻ ngây thơ giốngnhư rất vô tội. Trần Bảo Âm tức giận, dùng sức đẩy ngực hắn:"Tránh ra!"Tên háo sắc! Đồ đáng ghét!Nàng không nên đi ngắm đèn lồng với hắn!"Vậy ta tự mua." Mới đi vài bước đã nghe phía sau vang lêngiọng nói thành thật của nam tử.Trần Bảo Âm dừng chân, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta tặngngươi!"Hắn đã tặng nàng rồi, chẳng lẽ nàng lại keo kiệt đến vậy ư?Vừa dứt lời, trên khuôn mặt trong trẻo kia hiện lên một nụcười dễ thấy: "Đa tạ tiểu thư."Nhìn bộ dạng vui vẻ ra mặt của hắn, dù ở trong đám ngườicũng chắp tay thi lễ, Trần Bảo Âm không nhịn được cười ra tiếng.Người này thật sự là..."Ngươi muốn kiểu nào?" Nàng đợi hắn đứng dậy, hai ngườicùng nhau đi về phía trước.Cố Đình Viễn đáp: "Đẹp.""Vớ vẩn." Trần Bảo Âm không khỏi nói: "Ai mà không muốnmột chiếc đèn đẹp?"Cố Đình Viễn đáp ngay: "Vớ vẩn cái gì? Đó là sự thật.""Cũng là vớ vẩn.""Nó vẫn là sự thật."Hai người vừa nói chuyện nhảm nhí vừa chui qua chui lại giữađám đông, dừng lại trước một gian hàng, cuối cùng chọn ra mộtchiếc đèn lồng mà họ thích.Đó là một chiếc đèn hồ ly nhỏ rất hiếm thấy, không hiểu saokhông có ai mua, Trần Bảo Âm liếc qua đã nhìn trúng và quyếtđịnh mua nó."Bốn mươi sáu văn, cảm ơn đã ủng hộ." Người bán hàng nhiệttình nói.Cố Đình Viễn muốn cởi túi tiền, Trần Bảo Âm đè tay hắn lại:"Để ta." Đã nói tặng hắn thì nàng sẽ tự trả.Ngón tay nàng chạm vào mu bàn tay là rời đi ngay, chỉ để lạicảm giác hơi lạnh, Cố Đình Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, khéptay vào tay áo, miệng cười tủm tỉm.Trần Bảo Âm mua đèn hồ ly, nhét vào tay Cố Đình Viễn: "Chongươi.""Đa tạ tiểu thư." Cố Đình Viễn nhận lấy.Một người xách đèn thỏ ngọc, một người xách đèn hồ ly,nương theo đám đông di chuyển trên đường phố náo nhiệt.Trần Bảo Âm hơi thơ thẩn, không kiềm được nhìn đèn tiểu hồly trong tay hắn. Nàng thích cái này hơn cái đèn ngọc thỏ đangcầm trong tay. Thế nhưng, đã nói là tặng hắn rồi.Cố Đình Viễn như thể không chú ý tới tầm mắt của nàng, nói:"Thoại bản lúc trước giao kèo với tiểu thư, tại hạ đã viết xong mộtnửa."Ai thèm quan tâm thoại bản của hắn chứ?Chẳng qua chỉ là một quyển "Tam Tự Kinh" thiếu nội dung màthôi, trong tay nàng có bản đầy đủ của "Tam Tự Kinh" đây này."Ta cũng đang viết thoại bản." Nàng hắng giọng, nói.Cố Đình Viễn kinh ngạc: "Ồ? Không biết tiểu thư cũng có nhãhứng như vậy.""Chẳng lẽ chỉ mỗi mình ngươi được viết à." Trần Bảo Âm nói.Cố Đình Viễn hỏi: "Tiểu thư viết chuyện gì?"Lời này nói trúng tâm ý của Trần Bảo Âm, mặt mũi sáng bừng,giọng điệu nhẹ tâng: "Chuyện về một con thỏ yêu!"Hắn viết chuyện về hồ yêu, nàng đâu thể viết trùng nên chọnthỏ yêu.Nói đến nhân vật chính thỏ yêu, Trần Bảo Âm bỗng nhiên cảmthấy đèn thỏ ngọc trong tay dần trở nên đáng yêu, đáng yêu hơnđèn tiểu hồ ly nhỏ nhiều, hào hứng kể nội dung câu chuyện củamình: "Mở đầu hơi tương tự chuyện của ngươi, nhưng sau đó thìhoàn toàn khác..."
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn cười ấm áp, đưa đèn lồng thỏ ngọc trong tay ra:"Tặng cho nàng."Trần Bảo Âm nhìn chiếc đèn lồng được đưa tới, nhìn ngườithanh niên đang thản nhiên cười, không khỏi phồng má. Nhận lấyđèn thỏ ngọc, quay lưng bỏ đi.Người này rất biết giả vờ thành thật, giả bộ đứng đắn.Vừa đi, nàng không khỏi nhếch khóe miệng, không hiểu saođột nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn lên.Người đông nghịt, Cố Đình Viễn cẩn thận theo sát nàng, sợnàng bị người khác đụng phải, cũng khéo léo không để bị đámngười tách ra.Trần Bảo Âm quay đầu lại hỏi hắn: "Ngươi có muốn xách mộtchiếc không?"Người xách theo đèn lồng trên đường, đa số là nữ tử và tiểuhài tử, nam tử cũng có.Cố Đình Viễn nói câu gì đó, giọng quá nhỏ, Trần Bảo Âmkhông nghe thấy, liền dừng bước, chờ hắn đi tới mới nói: "Ngươinói cái gì?""Ngươi tặng cho ta?"Giọng nói trầm thấp dịu dàng của nam tửvang lên bên tai.Hơi thở ấm áp nhàn nhạt tràn tới khiến Trần Bảo Âm khôngkhỏi xoa lỗ tai, ngẩng đầu trừng hắn.Thấy trong mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc, dáng vẻ ngây thơ giốngnhư rất vô tội. Trần Bảo Âm tức giận, dùng sức đẩy ngực hắn:"Tránh ra!"Tên háo sắc! Đồ đáng ghét!Nàng không nên đi ngắm đèn lồng với hắn!"Vậy ta tự mua." Mới đi vài bước đã nghe phía sau vang lêngiọng nói thành thật của nam tử.Trần Bảo Âm dừng chân, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta tặngngươi!"Hắn đã tặng nàng rồi, chẳng lẽ nàng lại keo kiệt đến vậy ư?Vừa dứt lời, trên khuôn mặt trong trẻo kia hiện lên một nụcười dễ thấy: "Đa tạ tiểu thư."Nhìn bộ dạng vui vẻ ra mặt của hắn, dù ở trong đám ngườicũng chắp tay thi lễ, Trần Bảo Âm không nhịn được cười ra tiếng.Người này thật sự là..."Ngươi muốn kiểu nào?" Nàng đợi hắn đứng dậy, hai ngườicùng nhau đi về phía trước.Cố Đình Viễn đáp: "Đẹp.""Vớ vẩn." Trần Bảo Âm không khỏi nói: "Ai mà không muốnmột chiếc đèn đẹp?"Cố Đình Viễn đáp ngay: "Vớ vẩn cái gì? Đó là sự thật.""Cũng là vớ vẩn.""Nó vẫn là sự thật."Hai người vừa nói chuyện nhảm nhí vừa chui qua chui lại giữađám đông, dừng lại trước một gian hàng, cuối cùng chọn ra mộtchiếc đèn lồng mà họ thích.Đó là một chiếc đèn hồ ly nhỏ rất hiếm thấy, không hiểu saokhông có ai mua, Trần Bảo Âm liếc qua đã nhìn trúng và quyếtđịnh mua nó."Bốn mươi sáu văn, cảm ơn đã ủng hộ." Người bán hàng nhiệttình nói.Cố Đình Viễn muốn cởi túi tiền, Trần Bảo Âm đè tay hắn lại:"Để ta." Đã nói tặng hắn thì nàng sẽ tự trả.Ngón tay nàng chạm vào mu bàn tay là rời đi ngay, chỉ để lạicảm giác hơi lạnh, Cố Đình Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, khéptay vào tay áo, miệng cười tủm tỉm.Trần Bảo Âm mua đèn hồ ly, nhét vào tay Cố Đình Viễn: "Chongươi.""Đa tạ tiểu thư." Cố Đình Viễn nhận lấy.Một người xách đèn thỏ ngọc, một người xách đèn hồ ly,nương theo đám đông di chuyển trên đường phố náo nhiệt.Trần Bảo Âm hơi thơ thẩn, không kiềm được nhìn đèn tiểu hồly trong tay hắn. Nàng thích cái này hơn cái đèn ngọc thỏ đangcầm trong tay. Thế nhưng, đã nói là tặng hắn rồi.Cố Đình Viễn như thể không chú ý tới tầm mắt của nàng, nói:"Thoại bản lúc trước giao kèo với tiểu thư, tại hạ đã viết xong mộtnửa."Ai thèm quan tâm thoại bản của hắn chứ?Chẳng qua chỉ là một quyển "Tam Tự Kinh" thiếu nội dung màthôi, trong tay nàng có bản đầy đủ của "Tam Tự Kinh" đây này."Ta cũng đang viết thoại bản." Nàng hắng giọng, nói.Cố Đình Viễn kinh ngạc: "Ồ? Không biết tiểu thư cũng có nhãhứng như vậy.""Chẳng lẽ chỉ mỗi mình ngươi được viết à." Trần Bảo Âm nói.Cố Đình Viễn hỏi: "Tiểu thư viết chuyện gì?"Lời này nói trúng tâm ý của Trần Bảo Âm, mặt mũi sáng bừng,giọng điệu nhẹ tâng: "Chuyện về một con thỏ yêu!"Hắn viết chuyện về hồ yêu, nàng đâu thể viết trùng nên chọnthỏ yêu.Nói đến nhân vật chính thỏ yêu, Trần Bảo Âm bỗng nhiên cảmthấy đèn thỏ ngọc trong tay dần trở nên đáng yêu, đáng yêu hơnđèn tiểu hồ ly nhỏ nhiều, hào hứng kể nội dung câu chuyện củamình: "Mở đầu hơi tương tự chuyện của ngươi, nhưng sau đó thìhoàn toàn khác..."