Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 294: Xin Con Trai (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn nói: "Hay là, thư sinh thấy tiểu thỏ yêu xinh đẹpđáng yêu nên tự nguyện để nàng cắn?"Hắn nói nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh, nhưng Trần Bảo Âmkhông nhận ra điều đó. Mắt nàng sáng lên, suy nghĩ rộng mở:"Hắn thay lòng đổi dạ!"Cố Đình Viễn sửng sốt, thay lòng đổi dạ?Chỉ nghe Trần Bảo Âm nói một cách hưng phấn với tốc độ cựcnhanh: "Xuất hiện thêm một con mèo yêu! Nàng ta đẹp hơn tiểuthỏ yêu, khi thư sinh gặp gỡ nàng ta, hắn lập tức thay lòng đổidạ!""Tiểu thỏ yêu tức không chịu được, cắn hắn một cái rồi chạytrốn." Kể đến phần sau, giọng nói của nàng hơi uể oải.Nhàm chán thật.Cố Đình Viễn mím môi, kiên nhẫn nói: "Cách viết của nàngkhông hợp tình hợp lý."Trần Bảo Âm nhìn hắn: "Ngươi nói xem?""Nàng viết thư sinh như một tên ngốc không có đầu óc, gặp cônào yêu cô đấy, không suy xét hậu quả." Cố Đình Viễn nói.Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát thì thấy có lý, vì vậy nàng sửalại: "Sau khi thay lòng đổi dạ, thư sinh lo sợ tiểu thỏ yêu sẽ trảthù nên liên hợp với mèo yêu giết chết tiểu thỏ yêu."Cố Đình Viễn: "...""Mèo yêu còn đào nội đan của tiểu thỏ yêu ra, ăn sạch.""Không được." Trước khi Cố Đình Viễn kịp nói gì, nàng đã lắcđầu: "Tiểu thỏ yêu là nữ chính, nàng không được chết.""Sau khi bị giết, hồn của tiểu thỏ yêu bay về núi yêu, đượcYêu Vương cứu và tái tạo thân thể. Tiểu Thỏ Yêu nợ hắn mộtmạng, bị bắt làm áp trại phu nhân...""Không được!" Cố Đình Viễn ngắt lời.Trần Bảo Âm dừng lại, nhìn hắn: "Tại sao?""Không được." Cố Đình Viễn nghĩ rất nhanh: "Yêu Vươngkhông nhất thiết phải là nam nhân, lỡ là nữ tử thì sao?""Nhưng độc giả thích Yêu Vương là nam tử." Trần Bảo Âmphản bác. Trong quá trình sáng tác, nàng vô thức mặc định YêuVương là nam tử, ngoại hình tuấn tú, khí chất bí ẩn."Nhưng ngươi nói cũng có lý." Trần Bảo Âm vẫn rất sẵn lòngnghe ý kiến của hắn: "Vậy thì, đó là một nữ Yêu Vương, YêuVương có một người em trai, vì sức khỏe yếu ớt nên dù có gươngmặt tuấn tú, lâu nay cũng chẳng tiểu yêu nào bằng lòng gả chohắn. Yêu Vương nói, ta đã cứu mạng ngươi, hãy làm vợ của emtrai ta."Cố Đình Viễn: "...""Ngươi nói rất có lý." Hắn nói một cách khó khăn: "Một namYêu Vương sẽ hợp hơn.""Đúng không?" Trần Bảo Âm nhướng mày, rất đắc ý: "Tiểu thỏyêu nói, nếu ngươi giúp ta báo thù thì ta sẽ làm áp trại phu nhâncủa ngươi.""Nhưng vẫn không ổn." Cố Đình Viễn nói tiếp: "Thường thì YêuVương có thực lực thâm hậu như vậy, tu hành biết bao lâu, sốngqua hàng trăm hoặc hàng ngàn năm, tâm kế sâu không lườngđược, đại đa số trường hợp đều là vai ác.""Ngươi nói đúng!" Trần Bảo Âm hào hứng trở lại, tốc độ nóinhanh hơn: "Sau khi Yêu Vương giúp nàng báo thù, thỏ yêu vốntính gả cho hắn, nhưng ngay tại hôn lễ lại phát hiện mình chỉ làvật tế lễ, Yêu Vương muốn giết nàng để đặt dấu chấm hết chomưu đồ của mình!""Tiểu thỏ yêu liều chết phản kháng, phá hủy tế đàn, cơ thể tuyvong, nhưng hồn phách thoát được. Bấy giờ nàng đột nhiên bámvào người một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh một công tử thếgia..."Cố Đình Viễn: "..."Hết Yêu Vương rồi tới công tử thế gia. Ban đầu đã cam kết làchuyện giữa tiểu thỏ yêu và thư sinh mà?"Thế có khác gì "Thỏ yêu lịch hiểm ký" đâu?" Hắn cẩn thậnhỏi.Trần Bảo Âm cũng phát hiện. Nàng nhàm chán vẫy vẫy cànhliễu, ánh sáng trong mắt dần tối đi: "Thôi vậy."Quá dài, chỉ cần nghĩ đến việc phải viết dài như vậy thì nàngchẳng còn tí hứng thú nào nữa.Cố Đình Viễn không biết nên thở phào hay thế nào, đànhthành thật nói: "Giống "Thỏ yêu lịch hiểm ký", đều là câu chuyệnrất thú vị. Lối viết của Trần tiểu thư thực sự khiến tại hạ khâmphục."Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn, hừ một tiếng, lấy cành liễu quấtnhẹ hắn rồi nói: "Ta lên lớp đây."Mãi đến khi nàng đi xa, biến mất khỏi tầm nhìn, chỗ bị quấtvẫn còn ấm áp, thoải mái đến không độ hắn không muốn dichuyển.

Cố Đình Viễn nói: "Hay là, thư sinh thấy tiểu thỏ yêu xinh đẹp

đáng yêu nên tự nguyện để nàng cắn?"

Hắn nói nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh, nhưng Trần Bảo Âm

không nhận ra điều đó. Mắt nàng sáng lên, suy nghĩ rộng mở:

"Hắn thay lòng đổi dạ!"

Cố Đình Viễn sửng sốt, thay lòng đổi dạ?

Chỉ nghe Trần Bảo Âm nói một cách hưng phấn với tốc độ cực

nhanh: "Xuất hiện thêm một con mèo yêu! Nàng ta đẹp hơn tiểu

thỏ yêu, khi thư sinh gặp gỡ nàng ta, hắn lập tức thay lòng đổi

dạ!"

"Tiểu thỏ yêu tức không chịu được, cắn hắn một cái rồi chạy

trốn." Kể đến phần sau, giọng nói của nàng hơi uể oải.

Nhàm chán thật.

Cố Đình Viễn mím môi, kiên nhẫn nói: "Cách viết của nàng

không hợp tình hợp lý."

Trần Bảo Âm nhìn hắn: "Ngươi nói xem?"

"Nàng viết thư sinh như một tên ngốc không có đầu óc, gặp cô

nào yêu cô đấy, không suy xét hậu quả." Cố Đình Viễn nói.

Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát thì thấy có lý, vì vậy nàng sửa

lại: "Sau khi thay lòng đổi dạ, thư sinh lo sợ tiểu thỏ yêu sẽ trả

thù nên liên hợp với mèo yêu giết chết tiểu thỏ yêu."

Cố Đình Viễn: "..."

"Mèo yêu còn đào nội đan của tiểu thỏ yêu ra, ăn sạch."

"Không được." Trước khi Cố Đình Viễn kịp nói gì, nàng đã lắc

đầu: "Tiểu thỏ yêu là nữ chính, nàng không được chết."

"Sau khi bị giết, hồn của tiểu thỏ yêu bay về núi yêu, được

Yêu Vương cứu và tái tạo thân thể. Tiểu Thỏ Yêu nợ hắn một

mạng, bị bắt làm áp trại phu nhân..."

"Không được!" Cố Đình Viễn ngắt lời.

Trần Bảo Âm dừng lại, nhìn hắn: "Tại sao?"

"Không được." Cố Đình Viễn nghĩ rất nhanh: "Yêu Vương

không nhất thiết phải là nam nhân, lỡ là nữ tử thì sao?"

"Nhưng độc giả thích Yêu Vương là nam tử." Trần Bảo Âm

phản bác. Trong quá trình sáng tác, nàng vô thức mặc định Yêu

Vương là nam tử, ngoại hình tuấn tú, khí chất bí ẩn.

"Nhưng ngươi nói cũng có lý." Trần Bảo Âm vẫn rất sẵn lòng

nghe ý kiến của hắn: "Vậy thì, đó là một nữ Yêu Vương, Yêu

Vương có một người em trai, vì sức khỏe yếu ớt nên dù có gương

mặt tuấn tú, lâu nay cũng chẳng tiểu yêu nào bằng lòng gả cho

hắn. Yêu Vương nói, ta đã cứu mạng ngươi, hãy làm vợ của em

trai ta."

Cố Đình Viễn: "..."

"Ngươi nói rất có lý." Hắn nói một cách khó khăn: "Một nam

Yêu Vương sẽ hợp hơn."

"Đúng không?" Trần Bảo Âm nhướng mày, rất đắc ý: "Tiểu thỏ

yêu nói, nếu ngươi giúp ta báo thù thì ta sẽ làm áp trại phu nhân

của ngươi."

"Nhưng vẫn không ổn." Cố Đình Viễn nói tiếp: "Thường thì Yêu

Vương có thực lực thâm hậu như vậy, tu hành biết bao lâu, sống

qua hàng trăm hoặc hàng ngàn năm, tâm kế sâu không lường

được, đại đa số trường hợp đều là vai ác."

"Ngươi nói đúng!" Trần Bảo Âm hào hứng trở lại, tốc độ nói

nhanh hơn: "Sau khi Yêu Vương giúp nàng báo thù, thỏ yêu vốn

tính gả cho hắn, nhưng ngay tại hôn lễ lại phát hiện mình chỉ là

vật tế lễ, Yêu Vương muốn giết nàng để đặt dấu chấm hết cho

mưu đồ của mình!"

"Tiểu thỏ yêu liều chết phản kháng, phá hủy tế đàn, cơ thể tuy

vong, nhưng hồn phách thoát được. Bấy giờ nàng đột nhiên bám

vào người một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh một công tử thế

gia..."

Cố Đình Viễn: "..."

Hết Yêu Vương rồi tới công tử thế gia. Ban đầu đã cam kết là

chuyện giữa tiểu thỏ yêu và thư sinh mà?

"Thế có khác gì "Thỏ yêu lịch hiểm ký" đâu?" Hắn cẩn thận

hỏi.

Trần Bảo Âm cũng phát hiện. Nàng nhàm chán vẫy vẫy cành

liễu, ánh sáng trong mắt dần tối đi: "Thôi vậy."

Quá dài, chỉ cần nghĩ đến việc phải viết dài như vậy thì nàng

chẳng còn tí hứng thú nào nữa.

Cố Đình Viễn không biết nên thở phào hay thế nào, đành

thành thật nói: "Giống "Thỏ yêu lịch hiểm ký", đều là câu chuyện

rất thú vị. Lối viết của Trần tiểu thư thực sự khiến tại hạ khâm

phục."

Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn, hừ một tiếng, lấy cành liễu quất

nhẹ hắn rồi nói: "Ta lên lớp đây."

Mãi đến khi nàng đi xa, biến mất khỏi tầm nhìn, chỗ bị quất

vẫn còn ấm áp, thoải mái đến không độ hắn không muốn di

chuyển.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn nói: "Hay là, thư sinh thấy tiểu thỏ yêu xinh đẹpđáng yêu nên tự nguyện để nàng cắn?"Hắn nói nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh, nhưng Trần Bảo Âmkhông nhận ra điều đó. Mắt nàng sáng lên, suy nghĩ rộng mở:"Hắn thay lòng đổi dạ!"Cố Đình Viễn sửng sốt, thay lòng đổi dạ?Chỉ nghe Trần Bảo Âm nói một cách hưng phấn với tốc độ cựcnhanh: "Xuất hiện thêm một con mèo yêu! Nàng ta đẹp hơn tiểuthỏ yêu, khi thư sinh gặp gỡ nàng ta, hắn lập tức thay lòng đổidạ!""Tiểu thỏ yêu tức không chịu được, cắn hắn một cái rồi chạytrốn." Kể đến phần sau, giọng nói của nàng hơi uể oải.Nhàm chán thật.Cố Đình Viễn mím môi, kiên nhẫn nói: "Cách viết của nàngkhông hợp tình hợp lý."Trần Bảo Âm nhìn hắn: "Ngươi nói xem?""Nàng viết thư sinh như một tên ngốc không có đầu óc, gặp cônào yêu cô đấy, không suy xét hậu quả." Cố Đình Viễn nói.Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát thì thấy có lý, vì vậy nàng sửalại: "Sau khi thay lòng đổi dạ, thư sinh lo sợ tiểu thỏ yêu sẽ trảthù nên liên hợp với mèo yêu giết chết tiểu thỏ yêu."Cố Đình Viễn: "...""Mèo yêu còn đào nội đan của tiểu thỏ yêu ra, ăn sạch.""Không được." Trước khi Cố Đình Viễn kịp nói gì, nàng đã lắcđầu: "Tiểu thỏ yêu là nữ chính, nàng không được chết.""Sau khi bị giết, hồn của tiểu thỏ yêu bay về núi yêu, đượcYêu Vương cứu và tái tạo thân thể. Tiểu Thỏ Yêu nợ hắn mộtmạng, bị bắt làm áp trại phu nhân...""Không được!" Cố Đình Viễn ngắt lời.Trần Bảo Âm dừng lại, nhìn hắn: "Tại sao?""Không được." Cố Đình Viễn nghĩ rất nhanh: "Yêu Vươngkhông nhất thiết phải là nam nhân, lỡ là nữ tử thì sao?""Nhưng độc giả thích Yêu Vương là nam tử." Trần Bảo Âmphản bác. Trong quá trình sáng tác, nàng vô thức mặc định YêuVương là nam tử, ngoại hình tuấn tú, khí chất bí ẩn."Nhưng ngươi nói cũng có lý." Trần Bảo Âm vẫn rất sẵn lòngnghe ý kiến của hắn: "Vậy thì, đó là một nữ Yêu Vương, YêuVương có một người em trai, vì sức khỏe yếu ớt nên dù có gươngmặt tuấn tú, lâu nay cũng chẳng tiểu yêu nào bằng lòng gả chohắn. Yêu Vương nói, ta đã cứu mạng ngươi, hãy làm vợ của emtrai ta."Cố Đình Viễn: "...""Ngươi nói rất có lý." Hắn nói một cách khó khăn: "Một namYêu Vương sẽ hợp hơn.""Đúng không?" Trần Bảo Âm nhướng mày, rất đắc ý: "Tiểu thỏyêu nói, nếu ngươi giúp ta báo thù thì ta sẽ làm áp trại phu nhâncủa ngươi.""Nhưng vẫn không ổn." Cố Đình Viễn nói tiếp: "Thường thì YêuVương có thực lực thâm hậu như vậy, tu hành biết bao lâu, sốngqua hàng trăm hoặc hàng ngàn năm, tâm kế sâu không lườngđược, đại đa số trường hợp đều là vai ác.""Ngươi nói đúng!" Trần Bảo Âm hào hứng trở lại, tốc độ nóinhanh hơn: "Sau khi Yêu Vương giúp nàng báo thù, thỏ yêu vốntính gả cho hắn, nhưng ngay tại hôn lễ lại phát hiện mình chỉ làvật tế lễ, Yêu Vương muốn giết nàng để đặt dấu chấm hết chomưu đồ của mình!""Tiểu thỏ yêu liều chết phản kháng, phá hủy tế đàn, cơ thể tuyvong, nhưng hồn phách thoát được. Bấy giờ nàng đột nhiên bámvào người một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh một công tử thếgia..."Cố Đình Viễn: "..."Hết Yêu Vương rồi tới công tử thế gia. Ban đầu đã cam kết làchuyện giữa tiểu thỏ yêu và thư sinh mà?"Thế có khác gì "Thỏ yêu lịch hiểm ký" đâu?" Hắn cẩn thậnhỏi.Trần Bảo Âm cũng phát hiện. Nàng nhàm chán vẫy vẫy cànhliễu, ánh sáng trong mắt dần tối đi: "Thôi vậy."Quá dài, chỉ cần nghĩ đến việc phải viết dài như vậy thì nàngchẳng còn tí hứng thú nào nữa.Cố Đình Viễn không biết nên thở phào hay thế nào, đànhthành thật nói: "Giống "Thỏ yêu lịch hiểm ký", đều là câu chuyệnrất thú vị. Lối viết của Trần tiểu thư thực sự khiến tại hạ khâmphục."Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn, hừ một tiếng, lấy cành liễu quấtnhẹ hắn rồi nói: "Ta lên lớp đây."Mãi đến khi nàng đi xa, biến mất khỏi tầm nhìn, chỗ bị quấtvẫn còn ấm áp, thoải mái đến không độ hắn không muốn dichuyển.

Chương 294: Xin Con Trai (1)