Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 295: Xin Con Trai (2)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Sau một lúc, hắn cười rồi tiếp tục đi về phía trước.Hôm này cũng được nói chuyện với nàng!Viết truyện không quan trọng, nàng muốn viết thì viết, khôngmuốn viết thì thôi. Nhưng nếu nàng viết thì họ sẽ có cơ hội tròchuyện nhiều hơn!Khóe mắt hắn quét qua mặt sông, đã đến giờ nhưng không cóđứa trẻ nào rơi xuống nước. Trên lớp Bảo Âm đã giảng, quân tửkhông đứng dưới tình cảnh nguy hiểm*, lũ trẻ biết bờ sông rấtnguy hiểm, ai lảng vảng ở chỗ này người đó không phải là quântử. Những đứa trẻ khác trong thôn cũng học tập theo nên khôngtới đây chơi nữa.(*) 君子不立于危墙之下: Quân tử bất lập vu nguy tường chihạ. Đây là một câu nói xuất phát từ Mạnh Tử, nói về đạo lý làmngười. Nghĩa đen là người sáng suốt nên biết tránh xa nguyhiểm."Tránh xa nguy hiểm" ở đây có hai chiều hướng, một lànhận ra nguy hiểm trước khi nó xảy ra, đề phòng và nghĩ ra đượccách ứng phó với nó. Hai là, nhanh chóng rời đi khi nhận ra mìnhđang ở trong tình huống nguy hiểm.Mọi thứ đã thay đổi. Hắn sẽ không ép nàng phải gả cho hắn,nhưng nàng có thiện cảm với hắn. Một cảm giác hạnh phúckhổng lồ tràn ngập trong lòng hắn.Cây cỏ từ màu xanh non dần chuyển sang màu xanh biếc, mùaxuân thoảng qua, mùa hè đã đến.Tiết trời nóng lên, trong nhà không bán món chín nữa. Khôngbán hết sẽ dễ hỏng, để nhà mình ăn cũng tiếc lắm nên dứt khoátkhông bán luôn.Mì nước nóng được thay bằng mì lạnh, ăn kèm với dưa góp,tươi mát và ngon miệng, bán rất chạy.Ngày hôm đó, Tiền Bích Hà đang kho thịt trong bếp. Kháchhàng cũ thèm giò do nàng làm nên đưa trước tiền cọc để nhờnàng làm một phần."Á!" Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.Đỗ Kim Hoa đang nhóm lửa, ngước mắt nhìn lên thì thấy taycon dâu cả đầm đìa máu tươi, bà hốt hoảng đứng lên: "Sao vậy?Cắt vào tay à?"Tiền Bích Hà đau đến mức nói không ra hơi, nước mắt giàndụa.Đỗ Kim Hoa vội vàng múc một gáo nước tưới lên tay nàng. Mớinhìn thấy vết thương, máu lại bắt đầu tuôn ra, bà cũng sợ táimặt: "Sao mà cắt sâu thế này?!"Ngón trỏ tay trái của Tiền Bích Hà bị cắt một dao, chỗ sâu cònlộ cả xương. Đỗ Kim Hoa đành đắp phân tro lên cho nàng rồi vộivàng lấy vải quấn lại, sau đó sang làng bên mời đại phu.Lúc ngang qua cửa thôn, bà bảo Trần Bảo Âm về nhà chămsóc chị dâu của nàng. Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức xinnghỉ, để sắp nhỏ tự học rồi quầy quạng về nhà.Vết thương trên tay Tiền Bích Hà rất sâu, gây tổn thương đếnxương, đại phu nói từ rày về sau, ngón tay này khó mà cử độnglinh hoạt được."Sao mà sơ ý thế? Ngươi đâu phải mới lần đầu nấu ăn, sao lạicắt vào tay được?" Đỗ Kim Hoa vừa nôn nóng vừa đau lòng.Tiền Bích Hà ngơ ngác, khuôn mặt trắng bệch giàn giụa nướcmắt, không nói được câu nào.Đến tối, Tôn Ngũ Nương vào phòng Trần Bảo Âm nói chuyện:"Đại tẩu có tâm sự.""Ngươi cũng biết à?" Trần Bảo Âm hỏi.Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ, dán vào tai nàng,thầm thì nói gì đó.Trần Bảo Âm nghe mà sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại mới đoánđược chuyện gì: "Vì chuyện này nên khi cắt rau nàng mới thấtthần, sơ ý cắt trúng tay?"Tôn Ngũ Nương gật đầu, tiếp tục cắn hạt dưa: "Gần như làthế."Làm chị em dâu, Tôn Ngũ Nương rất dễ phát hiện Tiền Bích Hàđang có nguyệt sự.Năm sau nàng ngưng thuốc. Mấy tháng trôi qua mà vẫn chưacó thai nên nàng rất nóng vội.Trần Bảo Âm khẽ nhíu mày.Tay Tiền Bích Hà không dùng được nữa, việc bán mì nước giaocho Trần Đại Lang. Hắn khỏe mạnh và thông minh, Tiền Bí Hòadạy hắn nhào bột, rắc bột, cắt mì và trang trí món ăn, hắn đềulàm rất tốt.Nhưng sắc mặt của Tiền Bích Hà ngày càng trở nên tiều tụy.Trần Đại Lang là người bên gối nàng, biết tâm bệnh của nàng làgì. Đêm đó hắn trầm ngâm nói: "Chúng ta đến kinh thành tìmdanh y đi."

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Sau một lúc, hắn cười rồi tiếp tục đi về phía trước.Hôm này cũng được nói chuyện với nàng!Viết truyện không quan trọng, nàng muốn viết thì viết, khôngmuốn viết thì thôi. Nhưng nếu nàng viết thì họ sẽ có cơ hội tròchuyện nhiều hơn!Khóe mắt hắn quét qua mặt sông, đã đến giờ nhưng không cóđứa trẻ nào rơi xuống nước. Trên lớp Bảo Âm đã giảng, quân tửkhông đứng dưới tình cảnh nguy hiểm*, lũ trẻ biết bờ sông rấtnguy hiểm, ai lảng vảng ở chỗ này người đó không phải là quântử. Những đứa trẻ khác trong thôn cũng học tập theo nên khôngtới đây chơi nữa.(*) 君子不立于危墙之下: Quân tử bất lập vu nguy tường chihạ. Đây là một câu nói xuất phát từ Mạnh Tử, nói về đạo lý làmngười. Nghĩa đen là người sáng suốt nên biết tránh xa nguyhiểm."Tránh xa nguy hiểm" ở đây có hai chiều hướng, một lànhận ra nguy hiểm trước khi nó xảy ra, đề phòng và nghĩ ra đượccách ứng phó với nó. Hai là, nhanh chóng rời đi khi nhận ra mìnhđang ở trong tình huống nguy hiểm.Mọi thứ đã thay đổi. Hắn sẽ không ép nàng phải gả cho hắn,nhưng nàng có thiện cảm với hắn. Một cảm giác hạnh phúckhổng lồ tràn ngập trong lòng hắn.Cây cỏ từ màu xanh non dần chuyển sang màu xanh biếc, mùaxuân thoảng qua, mùa hè đã đến.Tiết trời nóng lên, trong nhà không bán món chín nữa. Khôngbán hết sẽ dễ hỏng, để nhà mình ăn cũng tiếc lắm nên dứt khoátkhông bán luôn.Mì nước nóng được thay bằng mì lạnh, ăn kèm với dưa góp,tươi mát và ngon miệng, bán rất chạy.Ngày hôm đó, Tiền Bích Hà đang kho thịt trong bếp. Kháchhàng cũ thèm giò do nàng làm nên đưa trước tiền cọc để nhờnàng làm một phần."Á!" Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.Đỗ Kim Hoa đang nhóm lửa, ngước mắt nhìn lên thì thấy taycon dâu cả đầm đìa máu tươi, bà hốt hoảng đứng lên: "Sao vậy?Cắt vào tay à?"Tiền Bích Hà đau đến mức nói không ra hơi, nước mắt giàndụa.Đỗ Kim Hoa vội vàng múc một gáo nước tưới lên tay nàng. Mớinhìn thấy vết thương, máu lại bắt đầu tuôn ra, bà cũng sợ táimặt: "Sao mà cắt sâu thế này?!"Ngón trỏ tay trái của Tiền Bích Hà bị cắt một dao, chỗ sâu cònlộ cả xương. Đỗ Kim Hoa đành đắp phân tro lên cho nàng rồi vộivàng lấy vải quấn lại, sau đó sang làng bên mời đại phu.Lúc ngang qua cửa thôn, bà bảo Trần Bảo Âm về nhà chămsóc chị dâu của nàng. Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức xinnghỉ, để sắp nhỏ tự học rồi quầy quạng về nhà.Vết thương trên tay Tiền Bích Hà rất sâu, gây tổn thương đếnxương, đại phu nói từ rày về sau, ngón tay này khó mà cử độnglinh hoạt được."Sao mà sơ ý thế? Ngươi đâu phải mới lần đầu nấu ăn, sao lạicắt vào tay được?" Đỗ Kim Hoa vừa nôn nóng vừa đau lòng.Tiền Bích Hà ngơ ngác, khuôn mặt trắng bệch giàn giụa nướcmắt, không nói được câu nào.Đến tối, Tôn Ngũ Nương vào phòng Trần Bảo Âm nói chuyện:"Đại tẩu có tâm sự.""Ngươi cũng biết à?" Trần Bảo Âm hỏi.Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ, dán vào tai nàng,thầm thì nói gì đó.Trần Bảo Âm nghe mà sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại mới đoánđược chuyện gì: "Vì chuyện này nên khi cắt rau nàng mới thấtthần, sơ ý cắt trúng tay?"Tôn Ngũ Nương gật đầu, tiếp tục cắn hạt dưa: "Gần như làthế."Làm chị em dâu, Tôn Ngũ Nương rất dễ phát hiện Tiền Bích Hàđang có nguyệt sự.Năm sau nàng ngưng thuốc. Mấy tháng trôi qua mà vẫn chưacó thai nên nàng rất nóng vội.Trần Bảo Âm khẽ nhíu mày.Tay Tiền Bích Hà không dùng được nữa, việc bán mì nước giaocho Trần Đại Lang. Hắn khỏe mạnh và thông minh, Tiền Bí Hòadạy hắn nhào bột, rắc bột, cắt mì và trang trí món ăn, hắn đềulàm rất tốt.Nhưng sắc mặt của Tiền Bích Hà ngày càng trở nên tiều tụy.Trần Đại Lang là người bên gối nàng, biết tâm bệnh của nàng làgì. Đêm đó hắn trầm ngâm nói: "Chúng ta đến kinh thành tìmdanh y đi."

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Sau một lúc, hắn cười rồi tiếp tục đi về phía trước.Hôm này cũng được nói chuyện với nàng!Viết truyện không quan trọng, nàng muốn viết thì viết, khôngmuốn viết thì thôi. Nhưng nếu nàng viết thì họ sẽ có cơ hội tròchuyện nhiều hơn!Khóe mắt hắn quét qua mặt sông, đã đến giờ nhưng không cóđứa trẻ nào rơi xuống nước. Trên lớp Bảo Âm đã giảng, quân tửkhông đứng dưới tình cảnh nguy hiểm*, lũ trẻ biết bờ sông rấtnguy hiểm, ai lảng vảng ở chỗ này người đó không phải là quântử. Những đứa trẻ khác trong thôn cũng học tập theo nên khôngtới đây chơi nữa.(*) 君子不立于危墙之下: Quân tử bất lập vu nguy tường chihạ. Đây là một câu nói xuất phát từ Mạnh Tử, nói về đạo lý làmngười. Nghĩa đen là người sáng suốt nên biết tránh xa nguyhiểm."Tránh xa nguy hiểm" ở đây có hai chiều hướng, một lànhận ra nguy hiểm trước khi nó xảy ra, đề phòng và nghĩ ra đượccách ứng phó với nó. Hai là, nhanh chóng rời đi khi nhận ra mìnhđang ở trong tình huống nguy hiểm.Mọi thứ đã thay đổi. Hắn sẽ không ép nàng phải gả cho hắn,nhưng nàng có thiện cảm với hắn. Một cảm giác hạnh phúckhổng lồ tràn ngập trong lòng hắn.Cây cỏ từ màu xanh non dần chuyển sang màu xanh biếc, mùaxuân thoảng qua, mùa hè đã đến.Tiết trời nóng lên, trong nhà không bán món chín nữa. Khôngbán hết sẽ dễ hỏng, để nhà mình ăn cũng tiếc lắm nên dứt khoátkhông bán luôn.Mì nước nóng được thay bằng mì lạnh, ăn kèm với dưa góp,tươi mát và ngon miệng, bán rất chạy.Ngày hôm đó, Tiền Bích Hà đang kho thịt trong bếp. Kháchhàng cũ thèm giò do nàng làm nên đưa trước tiền cọc để nhờnàng làm một phần."Á!" Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.Đỗ Kim Hoa đang nhóm lửa, ngước mắt nhìn lên thì thấy taycon dâu cả đầm đìa máu tươi, bà hốt hoảng đứng lên: "Sao vậy?Cắt vào tay à?"Tiền Bích Hà đau đến mức nói không ra hơi, nước mắt giàndụa.Đỗ Kim Hoa vội vàng múc một gáo nước tưới lên tay nàng. Mớinhìn thấy vết thương, máu lại bắt đầu tuôn ra, bà cũng sợ táimặt: "Sao mà cắt sâu thế này?!"Ngón trỏ tay trái của Tiền Bích Hà bị cắt một dao, chỗ sâu cònlộ cả xương. Đỗ Kim Hoa đành đắp phân tro lên cho nàng rồi vộivàng lấy vải quấn lại, sau đó sang làng bên mời đại phu.Lúc ngang qua cửa thôn, bà bảo Trần Bảo Âm về nhà chămsóc chị dâu của nàng. Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức xinnghỉ, để sắp nhỏ tự học rồi quầy quạng về nhà.Vết thương trên tay Tiền Bích Hà rất sâu, gây tổn thương đếnxương, đại phu nói từ rày về sau, ngón tay này khó mà cử độnglinh hoạt được."Sao mà sơ ý thế? Ngươi đâu phải mới lần đầu nấu ăn, sao lạicắt vào tay được?" Đỗ Kim Hoa vừa nôn nóng vừa đau lòng.Tiền Bích Hà ngơ ngác, khuôn mặt trắng bệch giàn giụa nướcmắt, không nói được câu nào.Đến tối, Tôn Ngũ Nương vào phòng Trần Bảo Âm nói chuyện:"Đại tẩu có tâm sự.""Ngươi cũng biết à?" Trần Bảo Âm hỏi.Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ, dán vào tai nàng,thầm thì nói gì đó.Trần Bảo Âm nghe mà sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại mới đoánđược chuyện gì: "Vì chuyện này nên khi cắt rau nàng mới thấtthần, sơ ý cắt trúng tay?"Tôn Ngũ Nương gật đầu, tiếp tục cắn hạt dưa: "Gần như làthế."Làm chị em dâu, Tôn Ngũ Nương rất dễ phát hiện Tiền Bích Hàđang có nguyệt sự.Năm sau nàng ngưng thuốc. Mấy tháng trôi qua mà vẫn chưacó thai nên nàng rất nóng vội.Trần Bảo Âm khẽ nhíu mày.Tay Tiền Bích Hà không dùng được nữa, việc bán mì nước giaocho Trần Đại Lang. Hắn khỏe mạnh và thông minh, Tiền Bí Hòadạy hắn nhào bột, rắc bột, cắt mì và trang trí món ăn, hắn đềulàm rất tốt.Nhưng sắc mặt của Tiền Bích Hà ngày càng trở nên tiều tụy.Trần Đại Lang là người bên gối nàng, biết tâm bệnh của nàng làgì. Đêm đó hắn trầm ngâm nói: "Chúng ta đến kinh thành tìmdanh y đi."

Chương 295: Xin Con Trai (2)