Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 296: Thẩm Vấn (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Bây giờ không giống như lúc trước, họ có một ít tiền trong tay,đủ lộ phí lên kinh, đủ để chi trả cho việc khám và bốc thuốc."Chúng ta thử thêm một lần nữa." Trần Đại Lang nói: "Nếu đạiphu mà chúng ta gặp lần này chữa được thì đó là số mệnh củata. Nếu... nếu vẫn không được, thì đó cũng là số mệnh của ta."Hắn không muốn thê tử bị việc này ám ảnh thêm nữa. Lần nàychỉ là vô ý cắt vào tay, lần sau thì thế nào?Họ đã có Lan Lan, sau khi Lan Lan xuất giá, còn có hai đưacháu trai Kim Lai và Ngân Lai. Nếu thực sự không được, họ có thểnhận nuôi một đứa, ít nhất là khi già cả rồi vẫn có người chămsóc.Mấy năm nay, vì chuyện này mà ngày qua ngày bí bách quá,Trần Đại Lang không muốn sống như vậy nữa.Tiền Bích Hà không nói gì, nàng vùi mặt vào gối.Ở ngoài mành, Lan Lan ngồi trên một cái giường khác, ôm lấyĐậu Nành đã lớn rồi, nhắm mắt thầm cầu nguyện: "Đậu Nành,ngươi phải phù hộ cho nương của ta mau chóng có đệ đệ."Từ Trần gia thôn đến kinh thành, đường xá không tính là quáxa xôi, ngồi xe ngựa thì chỉ mất hai ngày.Nhưng trong nhà ngoại trừ Trần Bảo Âm, chưa có ai từng rakhỏi cửa xa như vậy, nơi xa nhất đã từng đến là Lê Hoa trấn.Mặc dù Trần Đại Lang sinh ra đã cao lớn, nhưng nghĩ đến việcphải xa nhà, trong lòng vẫn thấy bối rối.Đỗ Kim Hoa nghe đại nhi tử nói xong, da mặt run lên vài cái,ngước mắt nói: "Cho nên vợ ngươi lúc trước cắt vào tay là vì nhớnhi tử đến mức ngây người sao?"Lời này không dễ trả lời lắm, mặc dù đó là thật nhưng Trần ĐạiLang chỉ nói: "Nương, chúng ta sẽ chăm sóc Bảo Nha Nhi thậttốt."Bảo Nha Nhi có bản lĩnh, lại từng sống ở kinh thành, có nàng ởbên cạnh, cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều cảm thấy yêntâm hơn rất nhiều, vì thế họ bèn nói với Đỗ Kim Hoa muốn chonàng cùng đi."Ngươi có từng nghĩ tới việc Bảo Nha Nhi sẽ thấy đau lòng haykhông?" Đỗ Kim Hoa cũng không trách mắng nhi tử: "Kinh thànhlà nơi nào, ngươi có nghĩ tới không?"Trần Đại Lang sửng sốt, sau đó im lặng một lúc, hắn nói: "NếuBảo Nha Nhi không muốn đi thì bỏ đi."Cái gì gọi là "không muốn đi thì thôi"? Lửa giận của Đỗ KimHoa lại bùng lên, bà cố gắng không mất bình tĩnh, nói: "Cácngươi tự đi hỏi nàng đi."Chuyện giữa bọn nhỏ, Đỗ Kim Hoa sẽ không nhúng tay quánhiều.Bây giờ đã khác trước, Bảo Nha Nhi trở về đã lâu như vậy, sớmđã thân mật khăng khít với người trong nhà, bà sẽ không cố ýthiên vị ai. Nếu như Bảo Nha Nhi quyết định muốn đi, bà khôngngăn cản."Vâng, nương." Trần Đại Lang nói.Số lần Trần Đại Lang nói chuyện riêng với Trần Bảo Âm khôngnhiều, còn xa mới quen thuộc với nàng như Trần Nhị Lang.Nhưng hắn dù sao cũng là ca ca ruột, tìm một cơ hội gọi nàng lạinói: "Bảo Nha Nhi, ca ca có chuyện muốn nói với muội.""Có chuyện gì vậy?" Trần Bảo Âm hỏi.Trần Đại Lang nói: "Ca ca và tẩu tẩu của muội muốn đến kinhthành để cầu thầy trị bệnh." Hắn nói không nhanh: "Chúng takhông quen thuộc kinh thành, cũng không biết ở kinh thành có yquán nào tốt, muội có thể đi cùng chúng ta không?"Nói xong, thấy Trần Bảo Âm cau mày, hắn nhớ tới lời nói củamẫu thân, lập tức bổ sung: "Nếu không muốn đi thì bỏ đi."Trần Bảo Âm mím môi cười nhẹ: "Ca ca cần muội, sao muội cóthể từ chối được?" Không phải là kinh thành sao? Nàng cònkhông dám trở về gì chứ? Nàng nói một cách sảng khoái rằng:"Muội đi với ca ca."Trần Đại Lang rất vui: "Bảo Nha Nhi, cảm ơn muội!""Huynh muội nhà mình, không cần nói hai lời." Trần Bảo Âmcười.Đỗ Kim Hoa biết được nàng đồng ý, cũng không cảm thấy kinhngạc, khuê nữ chính là người hay suy nghĩ đơn giản, người trongđến trước mặt nàng thỉnh cầu, nàng chưa từng từ chối."Ta cũng đi!""Cái gì?" Trần Nhị Lang ngạc nhiên hỏi: "Nương, người đi theolàm gì?"

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Bây giờ không giống như lúc trước, họ có một ít tiền trong tay,đủ lộ phí lên kinh, đủ để chi trả cho việc khám và bốc thuốc."Chúng ta thử thêm một lần nữa." Trần Đại Lang nói: "Nếu đạiphu mà chúng ta gặp lần này chữa được thì đó là số mệnh củata. Nếu... nếu vẫn không được, thì đó cũng là số mệnh của ta."Hắn không muốn thê tử bị việc này ám ảnh thêm nữa. Lần nàychỉ là vô ý cắt vào tay, lần sau thì thế nào?Họ đã có Lan Lan, sau khi Lan Lan xuất giá, còn có hai đưacháu trai Kim Lai và Ngân Lai. Nếu thực sự không được, họ có thểnhận nuôi một đứa, ít nhất là khi già cả rồi vẫn có người chămsóc.Mấy năm nay, vì chuyện này mà ngày qua ngày bí bách quá,Trần Đại Lang không muốn sống như vậy nữa.Tiền Bích Hà không nói gì, nàng vùi mặt vào gối.Ở ngoài mành, Lan Lan ngồi trên một cái giường khác, ôm lấyĐậu Nành đã lớn rồi, nhắm mắt thầm cầu nguyện: "Đậu Nành,ngươi phải phù hộ cho nương của ta mau chóng có đệ đệ."Từ Trần gia thôn đến kinh thành, đường xá không tính là quáxa xôi, ngồi xe ngựa thì chỉ mất hai ngày.Nhưng trong nhà ngoại trừ Trần Bảo Âm, chưa có ai từng rakhỏi cửa xa như vậy, nơi xa nhất đã từng đến là Lê Hoa trấn.Mặc dù Trần Đại Lang sinh ra đã cao lớn, nhưng nghĩ đến việcphải xa nhà, trong lòng vẫn thấy bối rối.Đỗ Kim Hoa nghe đại nhi tử nói xong, da mặt run lên vài cái,ngước mắt nói: "Cho nên vợ ngươi lúc trước cắt vào tay là vì nhớnhi tử đến mức ngây người sao?"Lời này không dễ trả lời lắm, mặc dù đó là thật nhưng Trần ĐạiLang chỉ nói: "Nương, chúng ta sẽ chăm sóc Bảo Nha Nhi thậttốt."Bảo Nha Nhi có bản lĩnh, lại từng sống ở kinh thành, có nàng ởbên cạnh, cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều cảm thấy yêntâm hơn rất nhiều, vì thế họ bèn nói với Đỗ Kim Hoa muốn chonàng cùng đi."Ngươi có từng nghĩ tới việc Bảo Nha Nhi sẽ thấy đau lòng haykhông?" Đỗ Kim Hoa cũng không trách mắng nhi tử: "Kinh thànhlà nơi nào, ngươi có nghĩ tới không?"Trần Đại Lang sửng sốt, sau đó im lặng một lúc, hắn nói: "NếuBảo Nha Nhi không muốn đi thì bỏ đi."Cái gì gọi là "không muốn đi thì thôi"? Lửa giận của Đỗ KimHoa lại bùng lên, bà cố gắng không mất bình tĩnh, nói: "Cácngươi tự đi hỏi nàng đi."Chuyện giữa bọn nhỏ, Đỗ Kim Hoa sẽ không nhúng tay quánhiều.Bây giờ đã khác trước, Bảo Nha Nhi trở về đã lâu như vậy, sớmđã thân mật khăng khít với người trong nhà, bà sẽ không cố ýthiên vị ai. Nếu như Bảo Nha Nhi quyết định muốn đi, bà khôngngăn cản."Vâng, nương." Trần Đại Lang nói.Số lần Trần Đại Lang nói chuyện riêng với Trần Bảo Âm khôngnhiều, còn xa mới quen thuộc với nàng như Trần Nhị Lang.Nhưng hắn dù sao cũng là ca ca ruột, tìm một cơ hội gọi nàng lạinói: "Bảo Nha Nhi, ca ca có chuyện muốn nói với muội.""Có chuyện gì vậy?" Trần Bảo Âm hỏi.Trần Đại Lang nói: "Ca ca và tẩu tẩu của muội muốn đến kinhthành để cầu thầy trị bệnh." Hắn nói không nhanh: "Chúng takhông quen thuộc kinh thành, cũng không biết ở kinh thành có yquán nào tốt, muội có thể đi cùng chúng ta không?"Nói xong, thấy Trần Bảo Âm cau mày, hắn nhớ tới lời nói củamẫu thân, lập tức bổ sung: "Nếu không muốn đi thì bỏ đi."Trần Bảo Âm mím môi cười nhẹ: "Ca ca cần muội, sao muội cóthể từ chối được?" Không phải là kinh thành sao? Nàng cònkhông dám trở về gì chứ? Nàng nói một cách sảng khoái rằng:"Muội đi với ca ca."Trần Đại Lang rất vui: "Bảo Nha Nhi, cảm ơn muội!""Huynh muội nhà mình, không cần nói hai lời." Trần Bảo Âmcười.Đỗ Kim Hoa biết được nàng đồng ý, cũng không cảm thấy kinhngạc, khuê nữ chính là người hay suy nghĩ đơn giản, người trongđến trước mặt nàng thỉnh cầu, nàng chưa từng từ chối."Ta cũng đi!""Cái gì?" Trần Nhị Lang ngạc nhiên hỏi: "Nương, người đi theolàm gì?"

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Bây giờ không giống như lúc trước, họ có một ít tiền trong tay,đủ lộ phí lên kinh, đủ để chi trả cho việc khám và bốc thuốc."Chúng ta thử thêm một lần nữa." Trần Đại Lang nói: "Nếu đạiphu mà chúng ta gặp lần này chữa được thì đó là số mệnh củata. Nếu... nếu vẫn không được, thì đó cũng là số mệnh của ta."Hắn không muốn thê tử bị việc này ám ảnh thêm nữa. Lần nàychỉ là vô ý cắt vào tay, lần sau thì thế nào?Họ đã có Lan Lan, sau khi Lan Lan xuất giá, còn có hai đưacháu trai Kim Lai và Ngân Lai. Nếu thực sự không được, họ có thểnhận nuôi một đứa, ít nhất là khi già cả rồi vẫn có người chămsóc.Mấy năm nay, vì chuyện này mà ngày qua ngày bí bách quá,Trần Đại Lang không muốn sống như vậy nữa.Tiền Bích Hà không nói gì, nàng vùi mặt vào gối.Ở ngoài mành, Lan Lan ngồi trên một cái giường khác, ôm lấyĐậu Nành đã lớn rồi, nhắm mắt thầm cầu nguyện: "Đậu Nành,ngươi phải phù hộ cho nương của ta mau chóng có đệ đệ."Từ Trần gia thôn đến kinh thành, đường xá không tính là quáxa xôi, ngồi xe ngựa thì chỉ mất hai ngày.Nhưng trong nhà ngoại trừ Trần Bảo Âm, chưa có ai từng rakhỏi cửa xa như vậy, nơi xa nhất đã từng đến là Lê Hoa trấn.Mặc dù Trần Đại Lang sinh ra đã cao lớn, nhưng nghĩ đến việcphải xa nhà, trong lòng vẫn thấy bối rối.Đỗ Kim Hoa nghe đại nhi tử nói xong, da mặt run lên vài cái,ngước mắt nói: "Cho nên vợ ngươi lúc trước cắt vào tay là vì nhớnhi tử đến mức ngây người sao?"Lời này không dễ trả lời lắm, mặc dù đó là thật nhưng Trần ĐạiLang chỉ nói: "Nương, chúng ta sẽ chăm sóc Bảo Nha Nhi thậttốt."Bảo Nha Nhi có bản lĩnh, lại từng sống ở kinh thành, có nàng ởbên cạnh, cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều cảm thấy yêntâm hơn rất nhiều, vì thế họ bèn nói với Đỗ Kim Hoa muốn chonàng cùng đi."Ngươi có từng nghĩ tới việc Bảo Nha Nhi sẽ thấy đau lòng haykhông?" Đỗ Kim Hoa cũng không trách mắng nhi tử: "Kinh thànhlà nơi nào, ngươi có nghĩ tới không?"Trần Đại Lang sửng sốt, sau đó im lặng một lúc, hắn nói: "NếuBảo Nha Nhi không muốn đi thì bỏ đi."Cái gì gọi là "không muốn đi thì thôi"? Lửa giận của Đỗ KimHoa lại bùng lên, bà cố gắng không mất bình tĩnh, nói: "Cácngươi tự đi hỏi nàng đi."Chuyện giữa bọn nhỏ, Đỗ Kim Hoa sẽ không nhúng tay quánhiều.Bây giờ đã khác trước, Bảo Nha Nhi trở về đã lâu như vậy, sớmđã thân mật khăng khít với người trong nhà, bà sẽ không cố ýthiên vị ai. Nếu như Bảo Nha Nhi quyết định muốn đi, bà khôngngăn cản."Vâng, nương." Trần Đại Lang nói.Số lần Trần Đại Lang nói chuyện riêng với Trần Bảo Âm khôngnhiều, còn xa mới quen thuộc với nàng như Trần Nhị Lang.Nhưng hắn dù sao cũng là ca ca ruột, tìm một cơ hội gọi nàng lạinói: "Bảo Nha Nhi, ca ca có chuyện muốn nói với muội.""Có chuyện gì vậy?" Trần Bảo Âm hỏi.Trần Đại Lang nói: "Ca ca và tẩu tẩu của muội muốn đến kinhthành để cầu thầy trị bệnh." Hắn nói không nhanh: "Chúng takhông quen thuộc kinh thành, cũng không biết ở kinh thành có yquán nào tốt, muội có thể đi cùng chúng ta không?"Nói xong, thấy Trần Bảo Âm cau mày, hắn nhớ tới lời nói củamẫu thân, lập tức bổ sung: "Nếu không muốn đi thì bỏ đi."Trần Bảo Âm mím môi cười nhẹ: "Ca ca cần muội, sao muội cóthể từ chối được?" Không phải là kinh thành sao? Nàng cònkhông dám trở về gì chứ? Nàng nói một cách sảng khoái rằng:"Muội đi với ca ca."Trần Đại Lang rất vui: "Bảo Nha Nhi, cảm ơn muội!""Huynh muội nhà mình, không cần nói hai lời." Trần Bảo Âmcười.Đỗ Kim Hoa biết được nàng đồng ý, cũng không cảm thấy kinhngạc, khuê nữ chính là người hay suy nghĩ đơn giản, người trongđến trước mặt nàng thỉnh cầu, nàng chưa từng từ chối."Ta cũng đi!""Cái gì?" Trần Nhị Lang ngạc nhiên hỏi: "Nương, người đi theolàm gì?"

Chương 296: Thẩm Vấn (1)