Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 304: Chuẩn Bị (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Nương, ngân phiếu này." Khi chỉ còn lại Đỗ Kim Hoa, nàngđưa cho bà xem một xấp tiền giấy: "Tám trăm lượng đấy!"Bây giờ chuyện này đã xong, đương nhiên phải nói cho Đỗ KimHoa một tiếng rồi. Trần Bảo Âm đếm từng tờ ngân phiếu một,cười khúc khích và hỏi Đỗ Kim Hoa rằng: "Nhiều bạc như vậy, connên tiêu như thế nào đây?"Đỗ Kim Hoa ôm ngực, không thể nói nên lời. Hai mắt nhìnchằm chằm xấp ngân phiếu kia, bà chỉ cảm thấy trước mắtchoáng váng cả lên.Ông trời ơi, bao nhiêu, bao nhiêu đây?"Còn không đến một năm." Khóe môi Đỗ Kim Hoa run rẩy:"Triệu gia dễ dàng thừa nhận như vậy sao?"Sao lại thừa nhận chứ? Đỗ Kim Hoa thậm chí còn chẳng dámnghĩ rằng Triệu gia sẽ thành thật thừa nhận điều đó. Cho dù làtrăm mẫu ruộng hay là tám trăm lượng bạc, đây đều là tài phúmà người ta thậm chí không dám mơ tưởng đến! Đỗ Kim Hoa chorằng bọn họ sẽ quỵt nợ, tìm mọi cách để không trả. Ai mà ngờrằng họ không những không quỵt nợ mà còn trả trước nữa chứ?"Cho còn không tốt sao?" Trần Bảo Âm cười nói.Thủ tục qua nha môn rồi, hắn muốn không thừa nhận là cóthể không thừa nhận? Hơn nữa, trước đó nàng đã nói với TriệuVăn Khúc rằng hắn cứ việc dùng thủ đoạn, nàng cũng sẽ khôngđể hắn chơi xấu đâu."Tám trăm lượng, tám trăm lượng ..." Đỗ Kim Hoa vươn tay,muốn chạm vào xấp ngân phiếu nhưng lại không dám. Bà sợ rằngđây là một giấc mơ, chạm vào một cái là tỉnh ngay. Cũng như bàlo rằng một xấp ngân phiếu kia quý giá dễ hỏng, chạm vào mộtcái là hỏng rồi.Bà run rẩy rút tay lại, nói: "Con cất đi, Bảo Nha Nhi, con cấtđi."Đây là số tiền mà Bảo Nha Nhi kiếm được, nàng cứ tự giữ lấy,đừng cho trong nhà nữa."Không được nói cho bất kì ai biết cả!" Đỗ Kim Hoa nghiêm túcnói: "Con nghe thấy chưa? Không được nói cho cha con, khôngđược nói cho ca ca và tẩu tử của con. Chỉ có hai chúng ta biếtthôi, rõ chưa?"Chuyện giao hẹn với Triệu gia, ban đầu nàng cũng không nóicho người khác, lúc ấy vì giữ bí mật nên từ đầu đến cuối chỉ cóTrần Bảo Âm, Đỗ Kim Hoa và trưởng thôn biết mà thôi. Trưởngthôn sẽ không lắm miệng, còn Đỗ Kim Hoa thì càng không nói vớingười khác.Trong lòng bà nghĩ, tám trăm lượng bạc có thể làm của hồimôn cho khuê nữ, cầm trong tay, coi như tiền riêng, sau này gảcho ai đi nữa cũng sẽ không phải chịu tủi nhục."Cái này không được." Trần Bảo Âm chồng ngân phiếu lên, bọcchúng trong một chiếc khăn tay và nói: "Con phải tiêu chúng."Đỗ Kim Hoa tức đến mức mở to hai mắt, giơ tay lên muốnđánh nàng: "Ngươi, ngươi tiêu cái gì chứ? Thiếu đồ ăn hay thiếuđồ uống? Trên tay không cầm tiền là không được à! Cái thứ phácủa nhà ngươi, đúng là tức chết ta rồi mà!"Nhưng tay bà không có sức lực, run đến nỗi không tiếp tụcđược, chỉ có thể dùng sức trừng mắt khuê nữ.Trần Bảo Âm mỉm cười, dựa vào người bà, nói: "Nương, tiềnhay thu hút sự chú ý của mọi người mà, nhà chúng ta bây giờ cònkhông giữ được đấy thôi.""Tại sao chúng ta không giữ được? Ai biết nhà chúng ta có tiềnchứ? Người trong thôn sẽ không nói đâu!" Đỗ Kim Hoa nói:"Người xấu làm việc thiện, hại đến âm đức!"Trần Bảo Âm nói: "Nhà chúng ta sẽ có tiền thôi. Nhị ca nóimuốn thuê một cửa hàng ở trên trấn, mở rộng việc buôn bán đồăn, sau này mọi người sẽ biết nhà chúng ta có tiền.""Một anh hùng có ba người giúp đỡ, chúng ta không thể sốngmà không có sự giúp đỡ được, tương lai về sau còn dài mà." TrầnBảo Âm lại nói: "Sau này mọi người trong thôn sẽ giúp chúng ta,nương nói xem đúng không?"Đỗ Kim Hoa thấy không đúng lắm, bà nhíu mày nói: "Ngươiđịnh làm gì?"Trần Bảo Âm cười và nói: "Tiêu tiền!"Nàng vừa nói ra kế hoạch của mình, Đỗ Kim Hoa lập tức ômngực, trợn mắt ngã xuống."Nương, nương." Trần Bảo Âm cười nói: "Vậy con đi ra ngoàiđây."
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Nương, ngân phiếu này." Khi chỉ còn lại Đỗ Kim Hoa, nàngđưa cho bà xem một xấp tiền giấy: "Tám trăm lượng đấy!"Bây giờ chuyện này đã xong, đương nhiên phải nói cho Đỗ KimHoa một tiếng rồi. Trần Bảo Âm đếm từng tờ ngân phiếu một,cười khúc khích và hỏi Đỗ Kim Hoa rằng: "Nhiều bạc như vậy, connên tiêu như thế nào đây?"Đỗ Kim Hoa ôm ngực, không thể nói nên lời. Hai mắt nhìnchằm chằm xấp ngân phiếu kia, bà chỉ cảm thấy trước mắtchoáng váng cả lên.Ông trời ơi, bao nhiêu, bao nhiêu đây?"Còn không đến một năm." Khóe môi Đỗ Kim Hoa run rẩy:"Triệu gia dễ dàng thừa nhận như vậy sao?"Sao lại thừa nhận chứ? Đỗ Kim Hoa thậm chí còn chẳng dámnghĩ rằng Triệu gia sẽ thành thật thừa nhận điều đó. Cho dù làtrăm mẫu ruộng hay là tám trăm lượng bạc, đây đều là tài phúmà người ta thậm chí không dám mơ tưởng đến! Đỗ Kim Hoa chorằng bọn họ sẽ quỵt nợ, tìm mọi cách để không trả. Ai mà ngờrằng họ không những không quỵt nợ mà còn trả trước nữa chứ?"Cho còn không tốt sao?" Trần Bảo Âm cười nói.Thủ tục qua nha môn rồi, hắn muốn không thừa nhận là cóthể không thừa nhận? Hơn nữa, trước đó nàng đã nói với TriệuVăn Khúc rằng hắn cứ việc dùng thủ đoạn, nàng cũng sẽ khôngđể hắn chơi xấu đâu."Tám trăm lượng, tám trăm lượng ..." Đỗ Kim Hoa vươn tay,muốn chạm vào xấp ngân phiếu nhưng lại không dám. Bà sợ rằngđây là một giấc mơ, chạm vào một cái là tỉnh ngay. Cũng như bàlo rằng một xấp ngân phiếu kia quý giá dễ hỏng, chạm vào mộtcái là hỏng rồi.Bà run rẩy rút tay lại, nói: "Con cất đi, Bảo Nha Nhi, con cấtđi."Đây là số tiền mà Bảo Nha Nhi kiếm được, nàng cứ tự giữ lấy,đừng cho trong nhà nữa."Không được nói cho bất kì ai biết cả!" Đỗ Kim Hoa nghiêm túcnói: "Con nghe thấy chưa? Không được nói cho cha con, khôngđược nói cho ca ca và tẩu tử của con. Chỉ có hai chúng ta biếtthôi, rõ chưa?"Chuyện giao hẹn với Triệu gia, ban đầu nàng cũng không nóicho người khác, lúc ấy vì giữ bí mật nên từ đầu đến cuối chỉ cóTrần Bảo Âm, Đỗ Kim Hoa và trưởng thôn biết mà thôi. Trưởngthôn sẽ không lắm miệng, còn Đỗ Kim Hoa thì càng không nói vớingười khác.Trong lòng bà nghĩ, tám trăm lượng bạc có thể làm của hồimôn cho khuê nữ, cầm trong tay, coi như tiền riêng, sau này gảcho ai đi nữa cũng sẽ không phải chịu tủi nhục."Cái này không được." Trần Bảo Âm chồng ngân phiếu lên, bọcchúng trong một chiếc khăn tay và nói: "Con phải tiêu chúng."Đỗ Kim Hoa tức đến mức mở to hai mắt, giơ tay lên muốnđánh nàng: "Ngươi, ngươi tiêu cái gì chứ? Thiếu đồ ăn hay thiếuđồ uống? Trên tay không cầm tiền là không được à! Cái thứ phácủa nhà ngươi, đúng là tức chết ta rồi mà!"Nhưng tay bà không có sức lực, run đến nỗi không tiếp tụcđược, chỉ có thể dùng sức trừng mắt khuê nữ.Trần Bảo Âm mỉm cười, dựa vào người bà, nói: "Nương, tiềnhay thu hút sự chú ý của mọi người mà, nhà chúng ta bây giờ cònkhông giữ được đấy thôi.""Tại sao chúng ta không giữ được? Ai biết nhà chúng ta có tiềnchứ? Người trong thôn sẽ không nói đâu!" Đỗ Kim Hoa nói:"Người xấu làm việc thiện, hại đến âm đức!"Trần Bảo Âm nói: "Nhà chúng ta sẽ có tiền thôi. Nhị ca nóimuốn thuê một cửa hàng ở trên trấn, mở rộng việc buôn bán đồăn, sau này mọi người sẽ biết nhà chúng ta có tiền.""Một anh hùng có ba người giúp đỡ, chúng ta không thể sốngmà không có sự giúp đỡ được, tương lai về sau còn dài mà." TrầnBảo Âm lại nói: "Sau này mọi người trong thôn sẽ giúp chúng ta,nương nói xem đúng không?"Đỗ Kim Hoa thấy không đúng lắm, bà nhíu mày nói: "Ngươiđịnh làm gì?"Trần Bảo Âm cười và nói: "Tiêu tiền!"Nàng vừa nói ra kế hoạch của mình, Đỗ Kim Hoa lập tức ômngực, trợn mắt ngã xuống."Nương, nương." Trần Bảo Âm cười nói: "Vậy con đi ra ngoàiđây."
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Nương, ngân phiếu này." Khi chỉ còn lại Đỗ Kim Hoa, nàngđưa cho bà xem một xấp tiền giấy: "Tám trăm lượng đấy!"Bây giờ chuyện này đã xong, đương nhiên phải nói cho Đỗ KimHoa một tiếng rồi. Trần Bảo Âm đếm từng tờ ngân phiếu một,cười khúc khích và hỏi Đỗ Kim Hoa rằng: "Nhiều bạc như vậy, connên tiêu như thế nào đây?"Đỗ Kim Hoa ôm ngực, không thể nói nên lời. Hai mắt nhìnchằm chằm xấp ngân phiếu kia, bà chỉ cảm thấy trước mắtchoáng váng cả lên.Ông trời ơi, bao nhiêu, bao nhiêu đây?"Còn không đến một năm." Khóe môi Đỗ Kim Hoa run rẩy:"Triệu gia dễ dàng thừa nhận như vậy sao?"Sao lại thừa nhận chứ? Đỗ Kim Hoa thậm chí còn chẳng dámnghĩ rằng Triệu gia sẽ thành thật thừa nhận điều đó. Cho dù làtrăm mẫu ruộng hay là tám trăm lượng bạc, đây đều là tài phúmà người ta thậm chí không dám mơ tưởng đến! Đỗ Kim Hoa chorằng bọn họ sẽ quỵt nợ, tìm mọi cách để không trả. Ai mà ngờrằng họ không những không quỵt nợ mà còn trả trước nữa chứ?"Cho còn không tốt sao?" Trần Bảo Âm cười nói.Thủ tục qua nha môn rồi, hắn muốn không thừa nhận là cóthể không thừa nhận? Hơn nữa, trước đó nàng đã nói với TriệuVăn Khúc rằng hắn cứ việc dùng thủ đoạn, nàng cũng sẽ khôngđể hắn chơi xấu đâu."Tám trăm lượng, tám trăm lượng ..." Đỗ Kim Hoa vươn tay,muốn chạm vào xấp ngân phiếu nhưng lại không dám. Bà sợ rằngđây là một giấc mơ, chạm vào một cái là tỉnh ngay. Cũng như bàlo rằng một xấp ngân phiếu kia quý giá dễ hỏng, chạm vào mộtcái là hỏng rồi.Bà run rẩy rút tay lại, nói: "Con cất đi, Bảo Nha Nhi, con cấtđi."Đây là số tiền mà Bảo Nha Nhi kiếm được, nàng cứ tự giữ lấy,đừng cho trong nhà nữa."Không được nói cho bất kì ai biết cả!" Đỗ Kim Hoa nghiêm túcnói: "Con nghe thấy chưa? Không được nói cho cha con, khôngđược nói cho ca ca và tẩu tử của con. Chỉ có hai chúng ta biếtthôi, rõ chưa?"Chuyện giao hẹn với Triệu gia, ban đầu nàng cũng không nóicho người khác, lúc ấy vì giữ bí mật nên từ đầu đến cuối chỉ cóTrần Bảo Âm, Đỗ Kim Hoa và trưởng thôn biết mà thôi. Trưởngthôn sẽ không lắm miệng, còn Đỗ Kim Hoa thì càng không nói vớingười khác.Trong lòng bà nghĩ, tám trăm lượng bạc có thể làm của hồimôn cho khuê nữ, cầm trong tay, coi như tiền riêng, sau này gảcho ai đi nữa cũng sẽ không phải chịu tủi nhục."Cái này không được." Trần Bảo Âm chồng ngân phiếu lên, bọcchúng trong một chiếc khăn tay và nói: "Con phải tiêu chúng."Đỗ Kim Hoa tức đến mức mở to hai mắt, giơ tay lên muốnđánh nàng: "Ngươi, ngươi tiêu cái gì chứ? Thiếu đồ ăn hay thiếuđồ uống? Trên tay không cầm tiền là không được à! Cái thứ phácủa nhà ngươi, đúng là tức chết ta rồi mà!"Nhưng tay bà không có sức lực, run đến nỗi không tiếp tụcđược, chỉ có thể dùng sức trừng mắt khuê nữ.Trần Bảo Âm mỉm cười, dựa vào người bà, nói: "Nương, tiềnhay thu hút sự chú ý của mọi người mà, nhà chúng ta bây giờ cònkhông giữ được đấy thôi.""Tại sao chúng ta không giữ được? Ai biết nhà chúng ta có tiềnchứ? Người trong thôn sẽ không nói đâu!" Đỗ Kim Hoa nói:"Người xấu làm việc thiện, hại đến âm đức!"Trần Bảo Âm nói: "Nhà chúng ta sẽ có tiền thôi. Nhị ca nóimuốn thuê một cửa hàng ở trên trấn, mở rộng việc buôn bán đồăn, sau này mọi người sẽ biết nhà chúng ta có tiền.""Một anh hùng có ba người giúp đỡ, chúng ta không thể sốngmà không có sự giúp đỡ được, tương lai về sau còn dài mà." TrầnBảo Âm lại nói: "Sau này mọi người trong thôn sẽ giúp chúng ta,nương nói xem đúng không?"Đỗ Kim Hoa thấy không đúng lắm, bà nhíu mày nói: "Ngươiđịnh làm gì?"Trần Bảo Âm cười và nói: "Tiêu tiền!"Nàng vừa nói ra kế hoạch của mình, Đỗ Kim Hoa lập tức ômngực, trợn mắt ngã xuống."Nương, nương." Trần Bảo Âm cười nói: "Vậy con đi ra ngoàiđây."