Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 305: Chuẩn Bị (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Đỗ Kim Hoa nắm lấy tay nàng, tức giận nói: "Không được đi,không được đi."Trần Bảo Âm cúi người, hôn lên má bà, phát ra tiếng "chụt" rồinhanh chóng đi ra ngoài."Cố Đình Viễn!" Nàng đi tới trước ngôi nhà tranh ở đầu phíabắc của thôn, hô to một tiếng.Lần này nàng không gọi hắn là Cố tiên sinh nữa.Không lâu sau, Cố Đình Viễn ra khỏi nhà, trên mặt nở nụ cườiđầy ấm áp: "Bảo Âm.""Ai cho phép ngươi gọi tên của ta?" Trần Bảo Âm nhẹ nhàngdậm chân.Cố Đình Viễn mỉm cười: "Vậy nàng định đánh ta à?"Không cho phép ai gọi thì hắn lại càng muốn gọi. Nếu nàngthấy không thoải mái thì hắn cũng không ngại việc bị nàng đánhmột trận đâu?"Hừ!" Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt: "Tên lưu manh!"Có cái từ gọi là "tán tỉnh ve vãn", hắn bảo nàng đánh hắnchẳng khác gì muốn chiếm tiện nghi của nàng đây mà!Nhưng tâm trạng của nàng lúc này đang rất tốt nên không đểý lắm. Hơn nữa, nàng là người gọi tên hắn trước mà. Trần BảoÂm lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta muốn mời ngươi đến nhà củatrưởng thôn với ta đi một chuyến.""Được." Cố Đình Viễn gật đầu, sau đó nói: "Vì chuyện gì thế?"Khi cả hai bước ra ngoài, Trần Bảo Âm giải thích ngắn gọn vấnđề: "... Ta muốn đặt mua đất tổ cho thôn để sau này đám trẻ cógia cảnh bần hàn có thể đi học."Đại gia tộc rất coi trọng việc giáo dục con cái, có một khu đấttổ được phân chia đặc biệt, ở đó họ sẽ cấp dưỡng cho những đứatrẻ không đủ khả năng đi học. Trần gia thôn không phải đại giatộc gì nên không có đất tổ, trước khi Trần Bảo Âm trở về, hầunhư không có ai hỗ trợ giúp đỡ những đứa trẻ kia đi học cả.Trần Bảo Âm họ Trần, mặc dù nàng không lớn lên ở Trần giathôn nhưng phụ mẫu, ca ca, tẩu tẩu, chất tử và chất nữ của nàngđều lớn lên ở Trần gia thôn, đây là cội nguồn của nàng."Trưởng thôn sẽ vui vì nàng đi chuyến này lắm." Cố Đình Viễnnghe xong rồi nói.Trần Bảo Âm muốn lấy ra hai trăm lượng bạc để mua đất tổcho thôn, nuôi con cháu trong làng lâu dài, đây là một việc rất cócông đức, trưởng thôn sẽ không từ chối đâu.Quả nhiên, khi nghe được mục đích khi đến đó của bọn họ,trưởng thôn vô cùng kinh ngạc, vui vẻ cười nói: "Tốt, tốt lắm! BảoNha Nhi, ngươi có lòng dạ rộng lớn, có tầm nhìn xa trông rộng lạicó phong thái của bậc quân tử nữa! Trần gia tự hào về ngươi!Con cháu Trần gia vĩnh viễn sẽ không quên cống hiến của ngươiđâu!"Ông ấy muốn ghi Trần Bảo Âm vào gia phả để các thế hệ sauđều biết bọn họ từng có một vị tổ tiên cống hiến đến vậy."Tứ thúc công quá lời rồi." Trần Bảo Âm khiêm tốn nói.Nàng bảo Cố Đình Viễn đi cùng, một là để hắn làm nhânchứng, hai là thảo luận về việc mời tiên sinh.Học vấn của nàng không đủ để dạy Tứ Thư Ngũ Kinh cho bọntrẻ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ mời một vị tiên sinh đàng hoàngvề thôn. Chi phí mời tiên sinh sẽ lấy ra từ đất tổ. Về việc mời vịtiên sinh nào, Trần Bảo Âm không muốn động đến nhân tình bênphía kinh thành, nếu Cố Đình Viễn có thể giải quyết thì tốt rồi.Cố Đình Viễn là một người có học thức, hắn còn là tú tài nữa.Tiên sinh của hắn và bạn học của hắn ai cũng tài giỏi hết. Hắn sẽmời được một vị tiên sinh có tài năng và học vấn, tốt bụng thôi,chỉ cần người đó yêu quý vùng nông thôn là được.Thôn trưởng đang bàn bạc việc này với Cố Đình Viễn, Trần BảoÂm ở một bên lắng nghe. Trong lúc đó, cháu dâu của trưởng thônđến rót trà, lúc nhìn thấy Trần Bảo Âm ngồi ngang hàng với bọnhọ, trong mắt nàng ấy tràn đầy sự kinh ngạc.Nói chuyện hơn một canh giờ, cuối cùng cũng giải quyết mọichuyện xong xuôi. Trần Bảo Âm đồng ý gửi ngân lượng tới sau khixem đất xong, Cố Đình Viễn cũng đồng ý tìm một vị tiên sinh chothôn.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Đỗ Kim Hoa nắm lấy tay nàng, tức giận nói: "Không được đi,không được đi."Trần Bảo Âm cúi người, hôn lên má bà, phát ra tiếng "chụt" rồinhanh chóng đi ra ngoài."Cố Đình Viễn!" Nàng đi tới trước ngôi nhà tranh ở đầu phíabắc của thôn, hô to một tiếng.Lần này nàng không gọi hắn là Cố tiên sinh nữa.Không lâu sau, Cố Đình Viễn ra khỏi nhà, trên mặt nở nụ cườiđầy ấm áp: "Bảo Âm.""Ai cho phép ngươi gọi tên của ta?" Trần Bảo Âm nhẹ nhàngdậm chân.Cố Đình Viễn mỉm cười: "Vậy nàng định đánh ta à?"Không cho phép ai gọi thì hắn lại càng muốn gọi. Nếu nàngthấy không thoải mái thì hắn cũng không ngại việc bị nàng đánhmột trận đâu?"Hừ!" Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt: "Tên lưu manh!"Có cái từ gọi là "tán tỉnh ve vãn", hắn bảo nàng đánh hắnchẳng khác gì muốn chiếm tiện nghi của nàng đây mà!Nhưng tâm trạng của nàng lúc này đang rất tốt nên không đểý lắm. Hơn nữa, nàng là người gọi tên hắn trước mà. Trần BảoÂm lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta muốn mời ngươi đến nhà củatrưởng thôn với ta đi một chuyến.""Được." Cố Đình Viễn gật đầu, sau đó nói: "Vì chuyện gì thế?"Khi cả hai bước ra ngoài, Trần Bảo Âm giải thích ngắn gọn vấnđề: "... Ta muốn đặt mua đất tổ cho thôn để sau này đám trẻ cógia cảnh bần hàn có thể đi học."Đại gia tộc rất coi trọng việc giáo dục con cái, có một khu đấttổ được phân chia đặc biệt, ở đó họ sẽ cấp dưỡng cho những đứatrẻ không đủ khả năng đi học. Trần gia thôn không phải đại giatộc gì nên không có đất tổ, trước khi Trần Bảo Âm trở về, hầunhư không có ai hỗ trợ giúp đỡ những đứa trẻ kia đi học cả.Trần Bảo Âm họ Trần, mặc dù nàng không lớn lên ở Trần giathôn nhưng phụ mẫu, ca ca, tẩu tẩu, chất tử và chất nữ của nàngđều lớn lên ở Trần gia thôn, đây là cội nguồn của nàng."Trưởng thôn sẽ vui vì nàng đi chuyến này lắm." Cố Đình Viễnnghe xong rồi nói.Trần Bảo Âm muốn lấy ra hai trăm lượng bạc để mua đất tổcho thôn, nuôi con cháu trong làng lâu dài, đây là một việc rất cócông đức, trưởng thôn sẽ không từ chối đâu.Quả nhiên, khi nghe được mục đích khi đến đó của bọn họ,trưởng thôn vô cùng kinh ngạc, vui vẻ cười nói: "Tốt, tốt lắm! BảoNha Nhi, ngươi có lòng dạ rộng lớn, có tầm nhìn xa trông rộng lạicó phong thái của bậc quân tử nữa! Trần gia tự hào về ngươi!Con cháu Trần gia vĩnh viễn sẽ không quên cống hiến của ngươiđâu!"Ông ấy muốn ghi Trần Bảo Âm vào gia phả để các thế hệ sauđều biết bọn họ từng có một vị tổ tiên cống hiến đến vậy."Tứ thúc công quá lời rồi." Trần Bảo Âm khiêm tốn nói.Nàng bảo Cố Đình Viễn đi cùng, một là để hắn làm nhânchứng, hai là thảo luận về việc mời tiên sinh.Học vấn của nàng không đủ để dạy Tứ Thư Ngũ Kinh cho bọntrẻ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ mời một vị tiên sinh đàng hoàngvề thôn. Chi phí mời tiên sinh sẽ lấy ra từ đất tổ. Về việc mời vịtiên sinh nào, Trần Bảo Âm không muốn động đến nhân tình bênphía kinh thành, nếu Cố Đình Viễn có thể giải quyết thì tốt rồi.Cố Đình Viễn là một người có học thức, hắn còn là tú tài nữa.Tiên sinh của hắn và bạn học của hắn ai cũng tài giỏi hết. Hắn sẽmời được một vị tiên sinh có tài năng và học vấn, tốt bụng thôi,chỉ cần người đó yêu quý vùng nông thôn là được.Thôn trưởng đang bàn bạc việc này với Cố Đình Viễn, Trần BảoÂm ở một bên lắng nghe. Trong lúc đó, cháu dâu của trưởng thônđến rót trà, lúc nhìn thấy Trần Bảo Âm ngồi ngang hàng với bọnhọ, trong mắt nàng ấy tràn đầy sự kinh ngạc.Nói chuyện hơn một canh giờ, cuối cùng cũng giải quyết mọichuyện xong xuôi. Trần Bảo Âm đồng ý gửi ngân lượng tới sau khixem đất xong, Cố Đình Viễn cũng đồng ý tìm một vị tiên sinh chothôn.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Đỗ Kim Hoa nắm lấy tay nàng, tức giận nói: "Không được đi,không được đi."Trần Bảo Âm cúi người, hôn lên má bà, phát ra tiếng "chụt" rồinhanh chóng đi ra ngoài."Cố Đình Viễn!" Nàng đi tới trước ngôi nhà tranh ở đầu phíabắc của thôn, hô to một tiếng.Lần này nàng không gọi hắn là Cố tiên sinh nữa.Không lâu sau, Cố Đình Viễn ra khỏi nhà, trên mặt nở nụ cườiđầy ấm áp: "Bảo Âm.""Ai cho phép ngươi gọi tên của ta?" Trần Bảo Âm nhẹ nhàngdậm chân.Cố Đình Viễn mỉm cười: "Vậy nàng định đánh ta à?"Không cho phép ai gọi thì hắn lại càng muốn gọi. Nếu nàngthấy không thoải mái thì hắn cũng không ngại việc bị nàng đánhmột trận đâu?"Hừ!" Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt: "Tên lưu manh!"Có cái từ gọi là "tán tỉnh ve vãn", hắn bảo nàng đánh hắnchẳng khác gì muốn chiếm tiện nghi của nàng đây mà!Nhưng tâm trạng của nàng lúc này đang rất tốt nên không đểý lắm. Hơn nữa, nàng là người gọi tên hắn trước mà. Trần BảoÂm lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta muốn mời ngươi đến nhà củatrưởng thôn với ta đi một chuyến.""Được." Cố Đình Viễn gật đầu, sau đó nói: "Vì chuyện gì thế?"Khi cả hai bước ra ngoài, Trần Bảo Âm giải thích ngắn gọn vấnđề: "... Ta muốn đặt mua đất tổ cho thôn để sau này đám trẻ cógia cảnh bần hàn có thể đi học."Đại gia tộc rất coi trọng việc giáo dục con cái, có một khu đấttổ được phân chia đặc biệt, ở đó họ sẽ cấp dưỡng cho những đứatrẻ không đủ khả năng đi học. Trần gia thôn không phải đại giatộc gì nên không có đất tổ, trước khi Trần Bảo Âm trở về, hầunhư không có ai hỗ trợ giúp đỡ những đứa trẻ kia đi học cả.Trần Bảo Âm họ Trần, mặc dù nàng không lớn lên ở Trần giathôn nhưng phụ mẫu, ca ca, tẩu tẩu, chất tử và chất nữ của nàngđều lớn lên ở Trần gia thôn, đây là cội nguồn của nàng."Trưởng thôn sẽ vui vì nàng đi chuyến này lắm." Cố Đình Viễnnghe xong rồi nói.Trần Bảo Âm muốn lấy ra hai trăm lượng bạc để mua đất tổcho thôn, nuôi con cháu trong làng lâu dài, đây là một việc rất cócông đức, trưởng thôn sẽ không từ chối đâu.Quả nhiên, khi nghe được mục đích khi đến đó của bọn họ,trưởng thôn vô cùng kinh ngạc, vui vẻ cười nói: "Tốt, tốt lắm! BảoNha Nhi, ngươi có lòng dạ rộng lớn, có tầm nhìn xa trông rộng lạicó phong thái của bậc quân tử nữa! Trần gia tự hào về ngươi!Con cháu Trần gia vĩnh viễn sẽ không quên cống hiến của ngươiđâu!"Ông ấy muốn ghi Trần Bảo Âm vào gia phả để các thế hệ sauđều biết bọn họ từng có một vị tổ tiên cống hiến đến vậy."Tứ thúc công quá lời rồi." Trần Bảo Âm khiêm tốn nói.Nàng bảo Cố Đình Viễn đi cùng, một là để hắn làm nhânchứng, hai là thảo luận về việc mời tiên sinh.Học vấn của nàng không đủ để dạy Tứ Thư Ngũ Kinh cho bọntrẻ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ mời một vị tiên sinh đàng hoàngvề thôn. Chi phí mời tiên sinh sẽ lấy ra từ đất tổ. Về việc mời vịtiên sinh nào, Trần Bảo Âm không muốn động đến nhân tình bênphía kinh thành, nếu Cố Đình Viễn có thể giải quyết thì tốt rồi.Cố Đình Viễn là một người có học thức, hắn còn là tú tài nữa.Tiên sinh của hắn và bạn học của hắn ai cũng tài giỏi hết. Hắn sẽmời được một vị tiên sinh có tài năng và học vấn, tốt bụng thôi,chỉ cần người đó yêu quý vùng nông thôn là được.Thôn trưởng đang bàn bạc việc này với Cố Đình Viễn, Trần BảoÂm ở một bên lắng nghe. Trong lúc đó, cháu dâu của trưởng thônđến rót trà, lúc nhìn thấy Trần Bảo Âm ngồi ngang hàng với bọnhọ, trong mắt nàng ấy tràn đầy sự kinh ngạc.Nói chuyện hơn một canh giờ, cuối cùng cũng giải quyết mọichuyện xong xuôi. Trần Bảo Âm đồng ý gửi ngân lượng tới sau khixem đất xong, Cố Đình Viễn cũng đồng ý tìm một vị tiên sinh chothôn.