Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 307: Chuẩn Bị (4)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Về sau Bảo Nha Nhi gả cho người ta thì ai chia tiền chúng tađây?" Cất tiền của mình xong, Tôn Ngũ Nương thuận miệng nóimột câu.Đỗ Kim Hoa liếc nhìn nàng một cái, nói: "Không thiếu tiền củangươi đâu.""Lam Lam vẫn còn quá nhỏ." Tôn Ngũ Nương nhìn về phíaphòng phía đông, sau đó nhìn về phía phòng phía tây, thở dài nói:"Đúng vậy, nếu không thì bọn họ thay thế cũng được."Bọn trẻ còn nhỏ, cho dù có thể tính toán rõ ràng các khoảnnhưng đây là thu nhập từ việc mua bán của gia đình, một đứa trẻnhỏ như vậy không thích hợp để tính toán số tiền tiết kiệm củagia đình."Nhị tẩu, ngươi học không?" Trần Bảo Âm nhìn về phía nàngấy, nói: "Nếu muốn học thì muội sẽ dạy cho tẩu."Tôn Ngũ Nương sửng sốt: "Tẩu sao?""Nhà chúng ta phải có người ghi sổ sách chứ." Trần Bảo Âmnói: "Nương quản lý tiền, tẩu tẩu ghi sổ sách, như thế nào?"Tôn Ngũ Nương chưa từng nghĩ tới chuyện này, giờ phút nàytrong lòng nàng ấy như có đất rung núi chuyển, vừa kinh ngạcvừa dao động đáp: "Tẩu, tẩu có thể làm được sao?""Tẩu tẩu sợ học không được à?" Trần Bảo Âm cười nói.Tôn Ngũ Nương khẽ cắn môi, nói: "Làm sao có thể chứ? Cóthể sinh ra một đứa trẻ thông minh như Kim Lai thì ta cũng khôngthể là kẻ ngốc được! Ta học! Ngày mai ta sẽ học!"Trần Bảo Âm cười nói: "Được, sau bữa tối ngày mai, muội sẽdạy cho tẩu tẩu.""Bảo Nha Nhi của chúng ta thật rộng lượng." Tôn Ngũ Nươngkhông khỏi cảm khái thở dài. Những cô nương nhà người ta, nhắctới đến gả chồng là xấu hổ né tránh, không đáp lời lại. Bảo NhaNhi thì không, nàng tự nhiên hào phóng, thậm chí còn đề nghịdạy nàng ấy tính toán sổ sách nữa.Đỗ Kim Hoa liếc nàng ấy một cái, nói: "Cái miệng này củangươi, người khác không rộng lượng chút thì sớm đã bị tức chếtrồi."Tôn Ngũ Nương không biết cách ăn nói, thậm chí còn thườngxuyên bốc đồng, ví dụ như, nàng ấy không nên nói câu vừa rồi.Trần Bảo Âm phải gả cho người ta, nàng ấy lo lắng không ai ghisổ sách thì nói riêng với Đỗ Kim Hoa là được, tại sao lại phải nóitrước mặt Trần Bảo Âm chứ?Sau khi bị mẹ chồng dạy cho một bài học, Tôn Ngũ Nương nói:"Ta sai rồi, nương." Nàng ấy lại nhìn về phía Trần Bảo Âm: "BảoNha Nhi, đừng trách nhị tẩu, nhị tẩu không cố ý."Những lời này khiến người ta muốn tức giận cũng không được,cười cũng không được. Trần Bảo Âm nói: "Con sao có thể tức giậnvới nhị tẩu được chứ?"Đỗ Kim Hoa không muốn nhìn nàng nữa, bà vẫy tay nói: "Đi,đi ngủ đi."Tôn Ngũ Nương cười nịnh nọt, sau đó túm Trần Nhị Lang rờiđi.Trần Đại Lang cùng Tiền Bích Hà cũng đi rồi, theo sau là TrầnBảo Âm.Sau khi mọi người giải tán, Đỗ Kim Hoa đóng cửa đi ngủ.Sau khi nằm xuống, mãi một hồi lâu rồi mà bà cũng chẳng ngủđược. Sắp đến tháng tám rồi, Cố Đình Viễn phải đi tham gia kỳ thicử nhân. Hắn có thể vượt qua thi đậu không? Sau khi thi đậu,hắn có thay lòng đổi dạ không? Bây giờ không đổi nhưng tươnglai thì sao đây?Hắn làm đại quan rồi, nếu bắt nạt Bảo Nha Nhi thì người trongnhà có thể chống lưng cho nàng không?Nghĩ đến đây, bà không ngủ được.Lúc này, Cố Thư Dung cũng bị mất ngủ.Mấy ngày nay nàng ấy giúp Cố Đình Viễn thu dọn đồ đạc, hắnmuốn đi phủ thành trước để chuẩn bị thi hương.Đệ đệ có thể thi đậu sao? Cố Thư Dung ngóng trông monghắn có thể thi đậu, không có ai trông mong hơn nàng ấy lúc nàycả vì đây chính là đệ đệ cho nàng ấy một tay nuôi lớn mà.Nhưng cũng bởi vậy mà nàng ấy thấy phiền não.Trước kia khi mới chuyển đến, nàng ấy không chịu phiền quấyđược nên đã nói rằng đợi khi đệ đệ thi đỗ xong mới gả cho mộtnhà tốt. Nàng ấy thấy lo rằng nếu đệ đệ không thi đậu được thìmình sẽ bị cười nhạo. Nhưng cũng thấy lo vì nếu đệ đệ thi đỗ thìnàng ấy phải tìm một nhà chồng mất.

"Về sau Bảo Nha Nhi gả cho người ta thì ai chia tiền chúng ta

đây?" Cất tiền của mình xong, Tôn Ngũ Nương thuận miệng nói

một câu.

Đỗ Kim Hoa liếc nhìn nàng một cái, nói: "Không thiếu tiền của

ngươi đâu."

"Lam Lam vẫn còn quá nhỏ." Tôn Ngũ Nương nhìn về phía

phòng phía đông, sau đó nhìn về phía phòng phía tây, thở dài nói:

"Đúng vậy, nếu không thì bọn họ thay thế cũng được."

Bọn trẻ còn nhỏ, cho dù có thể tính toán rõ ràng các khoản

nhưng đây là thu nhập từ việc mua bán của gia đình, một đứa trẻ

nhỏ như vậy không thích hợp để tính toán số tiền tiết kiệm của

gia đình.

"Nhị tẩu, ngươi học không?" Trần Bảo Âm nhìn về phía nàng

ấy, nói: "Nếu muốn học thì muội sẽ dạy cho tẩu."

Tôn Ngũ Nương sửng sốt: "Tẩu sao?"

"Nhà chúng ta phải có người ghi sổ sách chứ." Trần Bảo Âm

nói: "Nương quản lý tiền, tẩu tẩu ghi sổ sách, như thế nào?"

Tôn Ngũ Nương chưa từng nghĩ tới chuyện này, giờ phút này

trong lòng nàng ấy như có đất rung núi chuyển, vừa kinh ngạc

vừa dao động đáp: "Tẩu, tẩu có thể làm được sao?"

"Tẩu tẩu sợ học không được à?" Trần Bảo Âm cười nói.

Tôn Ngũ Nương khẽ cắn môi, nói: "Làm sao có thể chứ? Có

thể sinh ra một đứa trẻ thông minh như Kim Lai thì ta cũng không

thể là kẻ ngốc được! Ta học! Ngày mai ta sẽ học!"

Trần Bảo Âm cười nói: "Được, sau bữa tối ngày mai, muội sẽ

dạy cho tẩu tẩu."

"Bảo Nha Nhi của chúng ta thật rộng lượng." Tôn Ngũ Nương

không khỏi cảm khái thở dài. Những cô nương nhà người ta, nhắc

tới đến gả chồng là xấu hổ né tránh, không đáp lời lại. Bảo Nha

Nhi thì không, nàng tự nhiên hào phóng, thậm chí còn đề nghị

dạy nàng ấy tính toán sổ sách nữa.

Đỗ Kim Hoa liếc nàng ấy một cái, nói: "Cái miệng này của

ngươi, người khác không rộng lượng chút thì sớm đã bị tức chết

rồi."

Tôn Ngũ Nương không biết cách ăn nói, thậm chí còn thường

xuyên bốc đồng, ví dụ như, nàng ấy không nên nói câu vừa rồi.

Trần Bảo Âm phải gả cho người ta, nàng ấy lo lắng không ai ghi

sổ sách thì nói riêng với Đỗ Kim Hoa là được, tại sao lại phải nói

trước mặt Trần Bảo Âm chứ?

Sau khi bị mẹ chồng dạy cho một bài học, Tôn Ngũ Nương nói:

"Ta sai rồi, nương." Nàng ấy lại nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Bảo

Nha Nhi, đừng trách nhị tẩu, nhị tẩu không cố ý."

Những lời này khiến người ta muốn tức giận cũng không được,

cười cũng không được. Trần Bảo Âm nói: "Con sao có thể tức giận

với nhị tẩu được chứ?"

Đỗ Kim Hoa không muốn nhìn nàng nữa, bà vẫy tay nói: "Đi,

đi ngủ đi."

Tôn Ngũ Nương cười nịnh nọt, sau đó túm Trần Nhị Lang rời

đi.

Trần Đại Lang cùng Tiền Bích Hà cũng đi rồi, theo sau là Trần

Bảo Âm.

Sau khi mọi người giải tán, Đỗ Kim Hoa đóng cửa đi ngủ.

Sau khi nằm xuống, mãi một hồi lâu rồi mà bà cũng chẳng ngủ

được. Sắp đến tháng tám rồi, Cố Đình Viễn phải đi tham gia kỳ thi

cử nhân. Hắn có thể vượt qua thi đậu không? Sau khi thi đậu,

hắn có thay lòng đổi dạ không? Bây giờ không đổi nhưng tương

lai thì sao đây?

Hắn làm đại quan rồi, nếu bắt nạt Bảo Nha Nhi thì người trong

nhà có thể chống lưng cho nàng không?

Nghĩ đến đây, bà không ngủ được.

Lúc này, Cố Thư Dung cũng bị mất ngủ.

Mấy ngày nay nàng ấy giúp Cố Đình Viễn thu dọn đồ đạc, hắn

muốn đi phủ thành trước để chuẩn bị thi hương.

Đệ đệ có thể thi đậu sao? Cố Thư Dung ngóng trông mong

hắn có thể thi đậu, không có ai trông mong hơn nàng ấy lúc này

cả vì đây chính là đệ đệ cho nàng ấy một tay nuôi lớn mà.

Nhưng cũng bởi vậy mà nàng ấy thấy phiền não.

Trước kia khi mới chuyển đến, nàng ấy không chịu phiền quấy

được nên đã nói rằng đợi khi đệ đệ thi đỗ xong mới gả cho một

nhà tốt. Nàng ấy thấy lo rằng nếu đệ đệ không thi đậu được thì

mình sẽ bị cười nhạo. Nhưng cũng thấy lo vì nếu đệ đệ thi đỗ thì

nàng ấy phải tìm một nhà chồng mất.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Về sau Bảo Nha Nhi gả cho người ta thì ai chia tiền chúng tađây?" Cất tiền của mình xong, Tôn Ngũ Nương thuận miệng nóimột câu.Đỗ Kim Hoa liếc nhìn nàng một cái, nói: "Không thiếu tiền củangươi đâu.""Lam Lam vẫn còn quá nhỏ." Tôn Ngũ Nương nhìn về phíaphòng phía đông, sau đó nhìn về phía phòng phía tây, thở dài nói:"Đúng vậy, nếu không thì bọn họ thay thế cũng được."Bọn trẻ còn nhỏ, cho dù có thể tính toán rõ ràng các khoảnnhưng đây là thu nhập từ việc mua bán của gia đình, một đứa trẻnhỏ như vậy không thích hợp để tính toán số tiền tiết kiệm củagia đình."Nhị tẩu, ngươi học không?" Trần Bảo Âm nhìn về phía nàngấy, nói: "Nếu muốn học thì muội sẽ dạy cho tẩu."Tôn Ngũ Nương sửng sốt: "Tẩu sao?""Nhà chúng ta phải có người ghi sổ sách chứ." Trần Bảo Âmnói: "Nương quản lý tiền, tẩu tẩu ghi sổ sách, như thế nào?"Tôn Ngũ Nương chưa từng nghĩ tới chuyện này, giờ phút nàytrong lòng nàng ấy như có đất rung núi chuyển, vừa kinh ngạcvừa dao động đáp: "Tẩu, tẩu có thể làm được sao?""Tẩu tẩu sợ học không được à?" Trần Bảo Âm cười nói.Tôn Ngũ Nương khẽ cắn môi, nói: "Làm sao có thể chứ? Cóthể sinh ra một đứa trẻ thông minh như Kim Lai thì ta cũng khôngthể là kẻ ngốc được! Ta học! Ngày mai ta sẽ học!"Trần Bảo Âm cười nói: "Được, sau bữa tối ngày mai, muội sẽdạy cho tẩu tẩu.""Bảo Nha Nhi của chúng ta thật rộng lượng." Tôn Ngũ Nươngkhông khỏi cảm khái thở dài. Những cô nương nhà người ta, nhắctới đến gả chồng là xấu hổ né tránh, không đáp lời lại. Bảo NhaNhi thì không, nàng tự nhiên hào phóng, thậm chí còn đề nghịdạy nàng ấy tính toán sổ sách nữa.Đỗ Kim Hoa liếc nàng ấy một cái, nói: "Cái miệng này củangươi, người khác không rộng lượng chút thì sớm đã bị tức chếtrồi."Tôn Ngũ Nương không biết cách ăn nói, thậm chí còn thườngxuyên bốc đồng, ví dụ như, nàng ấy không nên nói câu vừa rồi.Trần Bảo Âm phải gả cho người ta, nàng ấy lo lắng không ai ghisổ sách thì nói riêng với Đỗ Kim Hoa là được, tại sao lại phải nóitrước mặt Trần Bảo Âm chứ?Sau khi bị mẹ chồng dạy cho một bài học, Tôn Ngũ Nương nói:"Ta sai rồi, nương." Nàng ấy lại nhìn về phía Trần Bảo Âm: "BảoNha Nhi, đừng trách nhị tẩu, nhị tẩu không cố ý."Những lời này khiến người ta muốn tức giận cũng không được,cười cũng không được. Trần Bảo Âm nói: "Con sao có thể tức giậnvới nhị tẩu được chứ?"Đỗ Kim Hoa không muốn nhìn nàng nữa, bà vẫy tay nói: "Đi,đi ngủ đi."Tôn Ngũ Nương cười nịnh nọt, sau đó túm Trần Nhị Lang rờiđi.Trần Đại Lang cùng Tiền Bích Hà cũng đi rồi, theo sau là TrầnBảo Âm.Sau khi mọi người giải tán, Đỗ Kim Hoa đóng cửa đi ngủ.Sau khi nằm xuống, mãi một hồi lâu rồi mà bà cũng chẳng ngủđược. Sắp đến tháng tám rồi, Cố Đình Viễn phải đi tham gia kỳ thicử nhân. Hắn có thể vượt qua thi đậu không? Sau khi thi đậu,hắn có thay lòng đổi dạ không? Bây giờ không đổi nhưng tươnglai thì sao đây?Hắn làm đại quan rồi, nếu bắt nạt Bảo Nha Nhi thì người trongnhà có thể chống lưng cho nàng không?Nghĩ đến đây, bà không ngủ được.Lúc này, Cố Thư Dung cũng bị mất ngủ.Mấy ngày nay nàng ấy giúp Cố Đình Viễn thu dọn đồ đạc, hắnmuốn đi phủ thành trước để chuẩn bị thi hương.Đệ đệ có thể thi đậu sao? Cố Thư Dung ngóng trông monghắn có thể thi đậu, không có ai trông mong hơn nàng ấy lúc nàycả vì đây chính là đệ đệ cho nàng ấy một tay nuôi lớn mà.Nhưng cũng bởi vậy mà nàng ấy thấy phiền não.Trước kia khi mới chuyển đến, nàng ấy không chịu phiền quấyđược nên đã nói rằng đợi khi đệ đệ thi đỗ xong mới gả cho mộtnhà tốt. Nàng ấy thấy lo rằng nếu đệ đệ không thi đậu được thìmình sẽ bị cười nhạo. Nhưng cũng thấy lo vì nếu đệ đệ thi đỗ thìnàng ấy phải tìm một nhà chồng mất.

Chương 307: Chuẩn Bị (4)